Hãy Bảo Vệ Mẹ! - Chương 3
8.
Khi bố tôi về, Nguyên Tiêu đã bị đánh bầm tím, mặt sưng tấy, đang trong tình trạng khốn khổ. Vạn Linh ôm con trai vừa khóc vừa tố khổ, đến nỗi bố tôi giơ tay định đ//ánh tôi.
Hai vệ sĩ của tôi bảo vệ tôi ở phía sau và nhìn bố với ánh mắt cảnh giác, đôi tay nắm chặt, luôn sẵn sàng bảo vệ nếu bố tôi ra tay.
Tôi thò đầu qua khe hở giữa hai người rồi nghển cổ về phía bố: “Nếu bố còn muốn vào tù thì cứ đ//ánh con đi. Đến đây! Đ//ánh chet con đi!”
“Lần trước bố đã đ//ánh g//ãy răng con, lần này bố còn muốn đ//ánh nữa đúng không?!”
“Con chỉ muốn bảo vệ gia đình của mình, con có lỗi gì chứ? Mấy người các người thật không biết xấu hổ. Con cũng là xui xẻo tám kiếp mới gặp phải loại bố như bố.”
Có quá nhiều người xem náo nhiệt, vây quanh chúng tôi thành vòng tròn. Tất cả bọn họ đều nói Vạn Linh và bố tôi thật vô liêm sỉ, kiếp này đối tượng bị người người chỉ trỏ, coi thường là bố và Vạn Linh.
Lời nói của tôi cũng khiến ông ta tức giận đến mức ôm ngực lắc đầu, cuối cùng vì quá tức giận mà ngã xuống vườn.
Không ngờ, bố tôi tức giận đến ngất xỉu. Tôi lập tức gọi điện thoại cấp cứu, vừa khóc vừa la hét.
Khi xe cấp cứu đến, Vạn Linh muốn đưa con trai bị bầm tím ở mũi, mặt thì sưng vù cùng chúng tôi đến bệnh viện nhưng đã bị tôi đẩy xuống.
Bố tức giận đến mức kéo theo hàng loạt phản ứng phụ phải nhập viện. Căn bệnh ung thư của ông ta thậm chí còn lan rộng hơn.
Bác sĩ cho biết, nếu không phẫu thuật ngay, có thể tháng này bố tôi sẽ không thể qua khỏi. Nếu phẫu thuật được thực hiện ngay lập tức, tỷ lệ thành công là 30%.
Tất nhiên, nếu ca phẫu thuật thành công, bệnh nhân nhiều nhất chỉ có thể sống thêm một năm rưỡi nữa.
Bố tỉnh dậy, việc đầu tiên khi nhìn thấy tôi là muốn mắng chửi tôi nhưng ngay lập tức bị mẹ tôi t//át một cái thật mạnh: “Đã nằm trên giường bệnh rồi, an phận một chút đi!”
Bố tôi trợn to hai mắt, nhưng lại yếu đến mức không thở nổi. Tôi đẩy ông ta lên giường, kể lại lời bác sĩ và hỏi ý kiến của ông ta.
Không biết kiếp trước ông ta có phẫu thuật gì không, nhưng không lâu sau đó ông ta đã qua đời. Bố có vẻ chán nản.
Chắc là ông ta đang đau lòng. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến mẹ tôi và tôi? Dù có lựa chọn thế nào thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ chet.
9.
Cuối cùng ông ta đã chọn phẫu thuật. Tôi không ngạc nhiên vì một người sợ chet như ông ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Bà nội mất sớm, hiện tại ông ta chỉ còn hai người thân trực hệ: tôi và mẹ tôi. Mẹ tôi đã ký giấy đồng ý phẫu thuật.
Trước khi đề xuất phẫu thuật, ông ta muốn gặp Vạn Linh và Nguyên Tiêu, nhưng mẹ tôi thẳng thừng từ chối.
Ông ta muốn gọi điện cho bọn họ, nhưng đáng tiếc điện thoại di động của ông ta cũng bị mẹ tôi tịch thu. Ông ta chửi bới, đ//ập ph//á mọi thứ trong phòng.
Tôi nắm tay mẹ và nói: “Nếu bố đang muốn gặp bọn họ như vậy, hay là cứ để mẹ con họ qua đây.”
Mẹ không hiểu chuyện gì, bà chỉ cảm thấy hai mẹ con bọn họ thật buồn nôn nhưng thấy tôi nài nỉ một hồi thì bà cũng đồng ý.
Vạn Linh đưa Nguyên Tiêu đến bệnh viện, bà ta lao vào lòng bố tôi, khóc lớn. Tình cờ đúng lúc bác sĩ đưa người đi kiểm tra phòng bệnh.
Tôi đã chủ động giới thiệu thân phận hai mẹ con Vạn Linh cho họ, đối mặt với ánh mắt của mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Vạn Linh xấu hổ vô cùng, đặc biệt là đứa con trai của bố tôi và bà ta, trông nó cũng không nhỏ hơn tôi là bao.
Sắc mặt của bố tôi trông vô cùng khó coi. Thể diện mà ông ta xây dựng bao năm dường như đã vỡ nát trong khoảng khắc này.
Tôi đỏ bừng mắt kêu lên với bác sĩ: “Mặc dù bố con đã làm sai nhiều chuyện, nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn không muốn bố chet. Các cô, các chú bác sĩ nhất định phải cứu lấy bố con.”
Mặt bố tôi tái xanh.
Mẹ tôi đã liên lạc với một số quản lý cấp trung và cấp cao trong công ty để đến thăm bố tôi. Bác sĩ vừa đi, thì bọn họ kéo nhau đến.
Vạn Linh kéo Nguyên Tiêu muốn rời đi, lại bị nữ vệ sĩ mẹ thuê ngăn lại.
“Nếu bố tôi đã muốn mẹ con các người đến thăm ông ta, vậy thì phải thăm cho đủ đã.”
Những người ở công ty đều đến, bao gồm cả bạn học của bố, bạn cùng lớp tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học.
Dù bọn họ có biết chuyện hay không thì mẹ tôi cũng cố gắng hết sức để liên lạc với họ. Lần lượt từng người đến, mẹ tôi hết lần đến lần khác giới thiệu mẹ con Vạn Linh với họ.
Bố như bị lột trần trước mặt mọi người, đây không khác gì ông ta bị tuyên bố tử vong trước toàn thể xã hội. Vạn Linh cũng không khá hơn, còn con trai Nguyên Tiêu của bà ta thì vẻ mặt ủ rũ trốn trong góc không nói gì.
Mẹ nhấp một ngụm trong cốc giữ nhiệt rồi nói: “Ở quê nhà chúng ta còn có mấy người họ hàng xa, nếu thích, ngày mai con có thể mời Vạn Linh cùng bọn trẻ đến.”
Người bố yếu ớt của tôi dùng hết sức lực đuổi hai mẹ con Vạn Linh đi về.
10.
Bố tôi cuối cùng cũng an phận. Việc chờ đợi phẫu thuật kéo dài và đau đớn. Có lẽ là do ông ta rảnh rỗi đến nhàm chán, cũng có lẽ là đột nhiên ông ta nghĩ thông, ông ta nắm lấy tay tôi, chân thành nói:
“Nguyệt Nguyệt, Tiêu Tiêu là em trai ruột của con, bố chỉ có một đứa con trai là nó thôi, thằng bé là gốc rễ của nhà họ Nguyên chúng ta. Con không thể đối xử tốt với em một chút được sao?”
Tôi cúi mặt thật sự không biết tâm lý gia trưởng của ông ta tại sao lại nghiêm trọng như vậy.
Tôi lấy trong túi nhỏ ra hai chiếc răng đã bị ông ta đ//ánh g//ãy, lắc lắc trước mặt ông ta: “Bố nghĩ có được không?”
Bố tức giận: “Cha mẹ nào không đ//ánh con? Bố đối với con đã rất tốt rồi! Hãy nhìn những đứa bé gái ở quê làm gì có đứa nào có thể sống thoải mái như con?”
Cái phúc từ miệng ông ta thật khiến tôi buồn nôn.
“Bố, con thấy bố thật vô liêm sỉ, bố khởi nghiệp bằng tiền của ông ngoại con, lại ra ngoài tìm phụ nữ khi mẹ con đang mang thai. Con riêng chỉ kém con nửa tuổi. Bây giờ bố đã sắp chet rồi còn muốn lừa mẹ con ra khỏi nhà, để nhường chỗ cho đứa con riêng của bố. Bố nói bố đối với con đã rất tốt rồi, nhưng con lại cũng không có cảm giác gì. Bố tự cho mình có phẩm hạnh cao, là người thành phố nhưng thực chất chỉ là tàn dư phong kiến, hủ bại. Có cái gì tốt, cái gì thơm đều muốn đưa cho tiểu tam và con trai riêng của mình, con chưa từng thấy loại đàn ông rác rưởi như vậy, dù bố có chet cũng chắc chắn phải xuống địa ngục.”
Ông ta run rẩy chỉ tay về phía tôi. Tôi hất tay ông ta xuống: “Trước đây bố đã dạy con thế nào? Chỉ ngón tay vào người khác thật là vô giáo dục!”
“Mày… mày, mày, mày…”
Đợi nửa ngày cũng không thấy ông ta nói gì nữa. Tôi tưởng ông ta đang nói vấp nên nhét một quả táo chưa gọt vỏ vào miệng ông ta.
Im đi, đồ khốn! Còn muốn tẩy não tôi để tôi đối xử tốt với đứa con riêng của ông ta. Nếu không có ký ức kiếp trước, có lẽ tôi sẽ thật sự tin lời nói dối của ông ta!
11.
Cuối cùng ngày phẫu thuật cũng đến. Bố tôi được đẩy vào phòng mổ, còn mẹ con tôi thì đợi ở trước cửa phòng mổ.
Có lẽ tôi đã biết trước kết cục của ông ta ở kiếp trước nên tôi không hề lo lắng chút nào. Thậm chí còn có một cảm giác mong đợi thầm kín.
Vạn Linh thực sự đã dẫn Nguyên Tiêu đến. Tôi đứng dậy, Nguyên Tiêu chợt núp sau lưng Vạn Linh. Tôi cười lạnh: “Đồ hèn!”
Mẹ lạnh lùng nhìn Vạn Linh, không nói gì.
Vạn Linh mỉm cười bước tới nói:
“Chị Kỳ Văn, để em đến gặp Lão Nguyên.”
Mẹ tôi xem bà ta như không khí, một ánh nhìn thừa thãi cũng không muốn cho bà ta. Từ sáng đến chiều, ánh đèn trong phòng mổ cuối cùng cũng thay đổi.
Một lúc sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ. Vị bác sĩ đầu tiên vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt càng thương hại hơn khi nhìn mẹ con tôi.
“Còn gì muốn nói với ông ấy, thì nhanh nói đi.”
Phía sau vang lên tiếng hét. Tôi quay lại thì thấy Vạn Linh đang ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc.
Ca phẫu thuật của bố thất bại, ông ta bị đẩy trở lại phòng bệnh. Bác sĩ nói ông ta không còn nhiều thời gian nữa, yêu cầu gia đình chuẩn bị tang lễ.
Sắc mặt của bố tái nhợt, hơi thở của cái chet bao trùm lấy ông ta. Nhìn thấy Vạn Linh và Nguyên Tiêu, trong mắt ông ta chợt lóe lên tia sáng kinh người.
“Tiêu Tiêu!”
Tôi đóng sầm cửa phòng bệnh lại. Lại còn Tiêu Tiêu! Quay về chờ chet đi.
12.
Sau khi đưa bố về phòng bệnh ban đầu, mẹ tôi bắt đầu an bài tang lễ cho ông ta một cách có trật tự.
Ở trước mặt ông ta, hỏi xem ông ta muốn bao nhiêu vòng hoa, sử dụng loại quan tài nào.
Chỉ cần nghĩ đến bi kịch đã xảy ra giữa mẹ con tôi ở kiếp trước, thấy bố tôi bây giờ khổ sở đến vậy, sống không bằng chet, tôi cảm thấy thật hạnh phúc.
Bây giờ là kỳ nghỉ hè nên tôi có rất nhiều thời gian dành cho bố.
Tôi đứng ở bên giường ông ta, nói với ông ta về chuyện gia đình:
“Mẹ con Vạn Linh lại đến đây nhưng đã bị mẹ đuổi ra ngoài. Bố có biết hiện giờ hai mẹ con bà ta đang sống cuộc sống như thế nào không? Ở tiểu khu mà bố an bài cho hai mẹ con họ, hàng xóm xung quanh đều xa lánh, chửi bới, thậm chí còn ném đồ vào nhà bà ta, mẹ con bà ta giờ sống chui lủi chẳng khác gì những con chuột cống.”
“Bà ta muốn dọn đi nơi khác, nhưng tiếc là mẹ đã đóng băng toàn bộ tài sản đứng tên bà ta, thẻ phụ mà bố đã đưa cho bà ta chắc chắn đã không còn sử dụng được. Sau khi tổ chức tang lễ cho bố xong xuôi, mẹ sẽ có toàn quyền xử lý tài sản, khi đó chắc chắn mẹ sẽ nộp đơn kiện, đòi lại tất cả những gì bố đã chi cho bà ta, không để lại một xu nào. Bà ta tiêu bao nhiêu, đòi lại bấy nhiêu.”
Bố nhìn tôi chằm chằm, lắp bắp với giọng khàn khàn: “Tiêu Tiêu…Tiêu Tiêu.. . . . ”
Đã sắp chet rồi, nhưng ông ta vẫn một lòng nghĩ cho đứa con riêng bên ngoài. Tôi không thể không cười lạnh:
“Chẳng lẽ bố cho rằng chỉ cần lập di chúc thì mọi việc sẽ ổn thỏa sao? Bố cũng không tìm hiểu xem di chúc mà ông làm có ý nghĩa về mặt pháp lý hay không à. Đúng là luật pháp đã quy định con ngoài giá thú có quyền thừa kế, nhưng ai có thể chứng minh Nguyên Tiêu là con ruột của bố? Bố nghĩ bố âm thầm làm xét nghiệm cha con là có thể kê cao gối ngủ rồi sao? Mẹ tôi đã hỏi ý kiến luật sư, nếu không có sự đồng ý của mẹ con tôi, xét nghiệm bố làm là vô giá trị.”
“Mẹ tôi cũng đã sắp xếp dịch vụ tang lễ rồi, chỉ cần bố chet đi, sẽ lập tức bị hỏa thiêu. Vạn Linh đừng mong có cơ hội mang Nguyên Tiêu đi giám định thân phận một lần nữa, hai mẹ con bà ta sẽ không bao giờ được nhận một xu nào!”
Toàn thân bố co giật, nhưng ông ta dần bình tĩnh lại sau khi run rẩy một lúc lâu. Trong mắt ông ta tràn đầy hận ý, nếu ánh mắt có thể giet người, có lẽ ông ta đã giet chet tôi cả ngàn lần bằng ánh mắt đó.
Mẹ con tôi đã làm gì sai? Chúng tôi chỉ không muốn người khác lấy đi những gì vốn dĩ thuộc về mình.
Kiếp trước, nếu bố tôi có chút lương tâm, không âm mưu hãm hại mẹ con tôi thì cuộc sống của chúng tôi đã không khốn khổ như vậy. Ông ta là thủ phạm chính khi chúng tôi rơi vào khốn cảnh đó.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi nói: “Ông cứ chờ mà xem đi!”