Hãy Bảo Vệ Mẹ! - Chương 2
4.
Đánh đổi hai cái răng để tranh thủ được thời gian 5 ngày cho mẹ tôi, tôi thấy rất đáng. Bây giờ không phải là lúc để xót xa cho tôi.
Sau khi gặp bác sĩ, tôi đã thuyết phục mẹ đến công ty. Tôi còn nói cho bà biết có vài người ở một số vị trí chủ chốt trong công ty đều là người nhà của Vạn Linh.
Mẹ tôi không dám chậm trễ nên nhờ một người bạn giúp tìm hai nữ vệ sĩ khỏe mạnh chăm sóc tôi, rồi vội vã đến công ty xử lý mọi việc.
Bố tôi cũng được coi là phượng hoàng nam được nhắc đến trên Internet, ông ta sinh ra trong một gia đình nghèo, chỉ có người mẹ góa bụa phải làm việc cật lực để nuôi ông ta đi học.
Điều kiện ở nhà mẹ tôi cũng không tính là tốt, nhưng may mắn là đơn vị công tác của ông ngọai tôi đã từng chia cho ông một căn nhà. Ngôi nhà nằm trong khu đô thị và có vị trí khá tốt.
Sau khi bố mẹ tôi tốt nghiệp và kết hôn, ông ngoại tôi đã bán căn nhà cho họ để làm tiền vốn. Với số tiền này, họ đã phát triển xưởng sản xuất nhỏ của hai vợ chồng thành nhà máy có giá trị hàng tỷ trên thị trường.
Mặc dù mẹ tôi rất thông minh, xử lý mọi việc trong công ty rất tốt, có trật tự. Nhưng bà ấy lại rất trọng cảm tình, ở kiếp trước, bố tôi đã lợi dụng bản thân và tôi để chơi bài tình cảm với bà ấy, dụ dỗ bà ấy tay trắng rời khỏi nhà.
Mẹ nghĩ mẹ có thể bắt đầu lại, nhưng thế giới thiên biến vạn hoá. Bà ấy mang theo tôi, một kẻ vướng víu, lại thêm Vạn Linh luôn theo sát phía sau muốn diệt cỏ tận gốc.
Chưa nói đến việc khởi nghiệp, nuôi sống cả hai mẹ con đã khó. Dường như con cái luôn là điểm yếu của hầu hết các bà mẹ.
Nếu không phải là vì tôi, mẹ làm sao có thể bằng lòng từ bỏ thành quả bao năm vất vả của mình. Tôi không muốn lặp lại bi kịch kiếp trước, kiếp này tôi sẽ bảo vệ mẹ!
5.
Sau năm ngày ở tù, bố tôi chắc hẳn đã hận mẹ con tôi đến tận xương tủy. Sau khi ra ngoài, ông ta thậm chí còn không thèm về nhà mà trực tiếp sống trong tổ ấm tình yêu do ông ta cùng mẹ con tiểu tam dựng lên.
Vì sự cố video mà bố tôi trở thành trò cười trong công ty. Mẹ kể, ngày đầu tiên bố đi làm lại, ông ta như con tinh tinh bước vào đám đông, bị mọi người theo dõi, bàn tán.
Thậm chí có một số người còn lén mắng sau lưng ông ta, mắng ông ta là sói mắt trắng.
Ông ta vừa mới ra tù lại bị chọc tức như vậy, ông ta nổi trận lôi đình ngay tại công ty và suýt đuổi những người này ra khỏi công ty. Đương nhiên, những thứ này đều bị mẹ ngăn lại.
Biết mẹ tôi đã đuổi toàn bộ họ hàng của Vạn Linh ra khỏi công ty, bố mẹ tôi đã xảy ra một cuộc cãi vã lớn. Họ hoàn toàn lật mặt với nhau rồi, bố tôi biết rằng ông ta sẽ không bao giờ có thể đuổi mẹ ra khỏi nhà bằng cách chơi bài tình cảm.
Ông ta sẵn sàng chia cho mẹ tôi một nửa tài sản và ly hôn với bà trong hòa bình. Mẹ tôi đã biết được bệnh tình của bố từ bác sĩ riêng của ông ta.
Mẹ biết rằng dù ca phẫu thuật thành công thì ông ta cũng chỉ sống được một thời gian ngắn, càng không có khả năng đồng ý. Tất cả những điều này đều chứng thực những gì tôi nói, và mẹ tôi sẽ không bao giờ tin bố tôi nữa.
Bố cũng biết mình không còn nhiều thời gian, ông ta không muốn lãng phí thời gian với chúng tôi như vậy. Nhưng mẹ tôi không hề đồng ý việc ly hôn trong hòa bình nên ông ta đã đâm đơn kiện ly hôn ra tòa.
Mẹ tôi nắm tay tôi, tố khổ với nhân viên: “Mặc dù ngay từ đầu anh ấy có lỗi nhưng tôi và con gái sẵn sàng tha thứ cho anh ấy. Cảm tình của chúng tôi tốt như vậy, không thể chỉ vì sai lầm của anh ấy mà từ bỏ cuộc hôn nhân của chúng tôi được. Thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá bỏ một mối lương duyên. Xin toà án hãy bác bỏ đơn ly hôn của anh ấy.”
Tôi cũng khóc nói: “Bố, Nguyệt Nguyệt trông không thể để bố đi được.”
Ông ta không có bằng chứng nào chứng minh hôn nhân của hai người đã tan vỡ. Chuyện xảy ra giữa ông ta và Vạn Linh chỉ chứng tỏ ông ta không thể kiểm soát được phần thân dưới của mình.
Nhưng tôi và mẹ đều sẵn sàng tha thứ cho ông ta. Mẹ dùng tấm lòng rộng lớn bao dung những chuyện hư hỏng của ông ta, chỉ hy vọng ông ta có thể trở về với gia đình.
Giằng co một thời gian dài, vụ kiện ly hôn đầu tiên của ông ta kết thúc trong thất bại.
Nếu bố tôi muốn ly hôn lần nữa, chỉ cần mẹ không đồng ý, ông ta sẽ phải đợi sáu tháng mới có thể đâm đơn kiện khác.
Đáng tiếc, ông ta không thể đợi lâu như vậy.
6.
Mẹ tôi nói rằng bố tôi đã lấy rất nhiều tiền từ công ty sau lưng bà. Ông ta đang lên kế hoạch cho Vạn Linh và con trai bà ta.
Ông ta sợ rằng nếu ông ta chet, Vạn Linh và con trai bà ta sẽ không nhận được một xu nào. Thậm chí, ông ta còn lập di chúc riêng, để lại một phần tài sản cho đứa con riêng đó.
Tôi rất lo lắng và hỏi mẹ: “Sao mẹ không ngăn cản bố?”
Mẹ bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, mẹ sẽ lo việc bên ngoài, không bao giờ để những người không liên quan lợi dụng chúng tôi.
Tôi kể chi tiết cho mẹ mọi điều tôi biết, để bố tôi không thể lừa dối bà bất kì điều gì được nữa. Tôi tin rằng với bản lĩnh của mình, mẹ tôi sẽ không chịu thiệt.
Kiếp trước mẹ con tôi đã quá th//ảm rồi, không phải tôi nhẫn tâm, nhưng một phân tiền tôi cũng không muốn đưa cho hai mẹ con đó, cũng bởi vì hành động của bố tôi thực sự khiến tôi ớn lạnh.
Ông ta không về nhà nên tôi không còn cách nào khác là phải đến nơi ông ta sống cùng mẹ con Vạn Linh để tìm ông ta.
Tôi biết họ sống ở đâu. Ông ta sắp xếp cho Vạn Linh và con trai bà ta sống ở một trong những khu biệt thự tốt nhất trong thành phố của chúng tôi.
Kiếp trước tôi đã từng đến đây, nhưng lúc đó tôi đến đây để cầu xin Vạn Linh. Tôi quỳ trước cửa biệt thự của họ, cầu xin bà ta hãy tha cho mẹ con tôi.
Đáng tiếc bà ta lại đẩy tôi ngã xuống đất, đôi giày cao gót tinh tế giẫm lên nửa mặt tôi, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. Bà ta nói: “Đây là quả báo. Ai bảo mẹ mày đã vô liêm sỉ chen vào giữa tình yêu của chúng tao?”
Đôi giày cao gót nhọn của bà ta làm mặt tôi bị thương, một số người xung quanh hóng hớt thậm chí còn nhổ nước bọt và chửi bới tôi sau khi nghe những lời của bà ta.
Bà ta bắt tôi quỳ xuống xin lỗi rồi bà ta sẽ tha cho mẹ tôi, tôi thực sự đã quỳ xuống. Bà ta cười càng khoan khoái hơn, con trai bà ta, một tay đỡ bà ta, miệng cũng cười rất tươi.
Nụ cười của hai mẹ con đó khiến tôi vô cùng đau đớn. Bây giờ, việc của tôi là đòi lại món nợ này.
7.
Tôi mang theo 2 nữ vệ sĩ mà mẹ thuê cho, cầm ảnh của bố tôi và Vạn Linh, đi hỏi thăm dọc đường đến căn biệt thự mà họ đang sống.
Cánh cửa nhà bọn họ đang rộng mở. Người phụ nữ kiếp trước diễu võ dương oai trước mặt mẹ con tôi, đang tưới hoa ngoài sân cùng bố tôi và con trai bọn họ, đúng là một khung cảnh tháng năm yên bình.
“Dì Vạn Linh.”
Vạn Linh lần đầu tiên nhìn thấy tôi, sửng sốt hồi lâu, nhìn thấy phía sau có rất nhiều các bà, các dì đang ôm trẻ con đến xem náo nhiệt, mặt bà ta thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Chậc chậc, tôi đã nói tại sao chồng cô ta thường xuyên không có ở nhà, lúc ấy cô ta còn nói với tôi, chồng cô ta là ông chủ lớn, bận rộn công việc kinh doanh, ngày nào cũng bay đi chỗ nọ chỗ kia. Thì ra chính là một tiểu tam không thể bước ra ngoài sáng, đúng là loại không biết xấu hổ!”
“Nhìn xem! Bình thường trông thì rất dịu dàng, ôn nhu là vậy, không ngờ đằng sau lại đê tiện như thế, thật là mở rộng tầm mắt. Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà biết được, đằng sau lưng không biết là người hay quỷ?”
“Trước đây tôi không biết cô ta là loại phẩm hạnh không đoan chính như vậy. Sau này đừng qua lại với cô ta nữa, kẻo lại ảnh hưởng xấu đến bọn trẻ nhà chúng ta…”
Cuộc nói chuyện của mấy người đó đã khiến Vạn Linh tỉnh táo lại, bà ta giả vờ như không biết tôi, luôn miệng nói rằng tôi đã tìm nhầm người.
Nói dối không chớp mắt còn phải xem người khác có tin hay không đã. Tôi đã cho mọi người xem ảnh mà tôi mang đến, mọi người không hề tin lời bà ta.
Những lời mà các cô, các bà nói ra càng ngày càng khó nghe. Bà ta tức giận, mắng chúng tôi, đuổi tôi ra khỏi đây.
Tôi lau nước mắt và bắt đầu khóc với bà ta: “Dì Vạn Linh, xin đừng bắt bố mẹ con ly hôn được không? Chỉ cần dì bằng lòng rời bỏ bố, dì muốn bao nhiêu tiền con cũng có thể đưa cho dì. Dì không phải rất thích tiền của bố con sao? Con cũng có rất nhiều tiền lì xì!”
Tôi đ//ập n//át con heo đất trong tay, trên mặt đất rải rác những đồng xu một đồng và năm mươi xu. Tôi nhặt từng đồng một, nắm một nắm rồi đặt vào tay bà ta.
Sự khinh miệt của những người xung quanh càng trở nên lớn hơn. Con trai Nguyên Tiêu của bà ta lao về phía tôi, giơ tay muốn đ//ánh tôi.
Tôi túm lấy tai nó khiến nó hét lên đau đớn. Vạn Linh bước lên muốn giúp đỡ nhưng bị vệ sĩ của tôi ngăn lại. Tôi khóc lóc, chửi rủa, đá, cào, vặn vẹo.
Tôi tức giận và trở nên mất trí, đột nhiên vô cùng hung bạo, tóm lấy Nguyên Tiêu và đ//ánh nó rất mạnh.
“Nếu không có mày, bố cũng sẽ không bỏ rơi tao. Mày đã c//ướp bố của tao, tất cả đều là lỗi của mày, đều tại mày!”
Con gái khi còn nhỏ phát triển nhanh hơn con trai, tôi cao hơn nó nửa cái đầu, nó không phải đối thủ của tôi, bị tôi đ//ánh đến mức khóc toáng lên.
Nó không phải là em trai tôi, nó là á//c q//uỷ, nó sinh ra đã là tội lỗi. Nó và mẹ nó là đồ vô liêm sỉ đã c//ướp đi mọi thứ của mẹ con tôi, rồi đ//iên cuồng trả thù chúng tôi.
Kiếp trước, để tẩy trắng cho Vạn Linh, nó dần dần khôn ngoan hơn, thuê người tung tin đồn trong trường tôi, nói rằng mẹ tôi vô liêm sỉ, khiến gia đình tan vỡ, khiến cha tôi mất m//ạng.
Nó còn xúi bạn học nữ nhốt tôi trong nhà vệ sinh, xé sách giáo khoa và bài tập của tôi, vu khống tôi gian lận trong thi cử và tìm người nhổ nước bọt vào tôi trên đường về nhà…
Nó vốn đã đê tiện, đ//ộc á//c từ tận đáy lòng rồi, lớn lên cũng sẽ không thay đổi, tôi cũng sẽ không tha cho nó chỉ vì nó là một đứa trẻ.