Hậu Cung Của Công Chúa - Chương 3
9
Tôi cảm thấy thân thể công chúa không tốt, không chỉ đôi chân mà còn thường xuyên nhốt mình trong nhà, không ra ngoài.
Ngày trước, tôi chẳng khi nào ở nhà, toàn ở ngoài đường.
Vì thế tôi vui vẻ mà đẩy công chúa đi dạo hoa viên đi một vòng lại một vòng.
Không đi dạo thì không sao, đã đi thì thấy thật tệ.
Bình thường hoa viên này không cho ai vào, mà công chúa cũng rất khi đến đây.
Tôi đẩy công chúa, kết quả gặp Phò mã Hà Ngọc cùng cung nữ bên người công chúa là Hồng Ngọc đang yêu đương vụng trộm.
Chào!
Tôi đang ăn loại dư gì thế này?
“Mỹ nhân nhi, ngươi yên tâm theo đi, công chúa kia mỗi ngày giả bộ băng thanh ngọc khiết, trên thực tế cũng không có mấy năm để sống, đợi đến khi nàng vừa chết, Thái tử lên ngôi, phủ công chúa này chính là vật trong túi của ta, đi theo bản phò mã, phúc khí của ngươi đều không thiếu.”
“Đáng ghét, sao có thể nói công chúa như vậy, đáng ghét quá!”
Lượng thông tin này quá bùng nổ!
Tôi nhìn sắc mặt công chúa xanh mét, trong lòng khó chịu thay cô ấy.
Nhưng công chúa cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, kéo tay tôi, ý bảo chúng ta rời khỏi nơi này.
Đậu má!
Cái này còn nhịn được sao? Người của mình, sao có thể để cô ấy chịu oan ức như thế?
Trong nháy mắt, tôi lao tới trước mặt phò mã chó và cung nữ phản bội. Họ chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh trúng!
Khuỷu tay! Khuỷu tay!
Đá bay! Đá bay!
“Mẹ mấy người, dám nói như vậy về công chúa điện hạ của ta!”
“Đời thật nhàm chán, cóc mà dám bình luận về con người!”
Hai người này bị tôi đánh bất ngờ nên có chút choáng váng. Nhưng ngay sau đó, Hà Ngọc đã kịp phản ứng, gã nhào đến đánh nhau với tôi.
Tôi cuối cùng là song quyền khó địch tứ thủ, rơi vào hạ phong.
Công chúa ở một bên lạnh lùng lên tiếng: “Hà Ngọc.”
Hà Ngọc không dám tin, cả người phát run: “Công chúa điện hạ…”
10
Hà Ngọc tạm thời bị giam giữ ở phủ công chúa.
Xem tính toán của công chúa dường như không muốn nói cho Hoàng hậu nương nương biết, cũng không muốn bởi vì những chuyện vặt vãnh này làm cho Hoàng hậu lo lắng.
Tôi thấy cô ấy luôn có tâm sự, không phải cau mày chính là che mặt rơi lệ.
Hoàng hậu không biết vì sao như thế, liền dặn dò tôi phải ở bên cạnh công chúa. Nhạc mẫu đại nhân từ khi được tôi dạy nhảy giảm béo thì sau đó đã thấy hiệu quả. Bà ấy gọi tôi là thần y, đối với tôi cũng vô cùng tin tưởng.
Một đêm rất bình thường.
Tôi kể xong câu chuyện trước khi ngủ cho công chúa, lúc sắp rời đi, cô ấy nắm chặt tay tôi.
“A Diệu đừng đi, ta muốn nói với ngươi vài chuyện.”
“!”
“Xin công chúa cứ tự nhiên dặn dò Diệu Tử…”
“Cả ngày hôm nay trông ngươi có vẻ không tập trung lắm.” Công chúa cười vỗ tay tôi một cái.
Ôi trời! Bộ dáng tức giận của vợ thật đáng yêu!
“Ta muốn nói với ngươi, là một bí mật không ai biết, cũng là chuyện ở trong lòng ta nhiều năm. Ta biết A Diệu là một người rất cởi mở lạc quan, ta hy vọng A Diệu cũng có thể giúp ta.”
“Mời công chúa nói.” Tôi nghe được những lời này cũng nhanh chóng nghiêm mặt.
“Ta biết người ám sát ta ngày đó là ai phái tới, ta vẫn luôn biết, là Thái tử.”
Giọng công chúa khàn khàn, nói tiếp: “Có lẽ cũng có bút tích của phụ hoàng ta.”
Tôi mở to mắt!
Công chúa vén chăn lên, ngay trước mắt ta, đứng lên!
“Chân của công chúa…” Tôi còn chưa nói xong, đã bị công chúa che miệng lại.
“Ngoại tổ một nhà lao khổ công cao, quân quyền trong tay, có thể nói là chỉ cần mẫu hậu còn sống một ngày, nàng liền vĩnh viễn sẽ là Hoàng hậu Đại Nghiệp. Mẫu hậu trước đó mang thai nhiều lần nhưng là chỉ có ta bình an ra đời, ngươi biết vì sao không?”
“Lúc đầu ta cũng không biết, nhưng năm mười hai tuổi ta đã biết, bởi vì ta là nữ tử. Mười hai tuổi năm ấy, ta bị người đè xuống nước ở hồ sen suýt nữa mất mạng, phát sốt cao, tỉnh lại ta nói với tất cả mọi người, ta không nhìn thấy hung thủ, nhưng ta nhìn thấy, đó là người bên cạnh phụ hoàng.”
“Ta càng lớn, phụ hoàng càng không thích sự tồn tại của ta, có lẽ là đang kiêng kỵ mẫu thân, có lẽ là ngoại tổ, nhưng tóm lại, hắn cảm thấy sự tồn tại của ta uy hiếp đến giang sơn của hắn…”
Tôi kinh ngạc sao lại có người cha như vậy, ngẩng đầu lại thấy vợ đang khóc đến thương tâm.
“Những chuyện này ta chưa bao giờ nói với mẫu hậu. Ta sợ, sợ thế nhân nói ta bất hiếu, sợ mẫu hậu vì ta hao tổn tinh thần. Mấy ngày trước, mẫu hậu phái người bí mật nói cho ta biết, thân thể phụ hoàng không ổn, nhưng vẫn nắm chắc quyền lực, Thái tử có chút chờ không kịp, đến lúc đó tất nhiên là tình cảnh phụ tử tranh chấp. Trong mắt A Diệu, ta nên đi nơi nào đây?”
Kỳ thật nói thật, đầu óc tôi trong lúc nhất thời không tiếp thu được nhiều tin tức như vậy, cũng không cho được ý tưởng nào.
Nhưng tôi vẫn nắm bắt được một câu nói.
Quân quyền trong tay!
“À… Nương tử, nàng nói quân quyền nắm trong tay là bao nhiêu vạn binh ?”
“Trong tay ngoại tổ cũng chỉ có tám mươi vạn, nếu là thêm mấy cái cữu cữu…”
Cô ấy còn chưa nói xong đã bị tôi cắt ngang.
“Không phải! Bao nhiêu? Mười vạn?”
“Đúng, trong tay cữu cữu có, trong tay mợ cũng có, còn mấy người anh họ, em họ…”
Tôi trực tiếp đem áo choàng trên người khoác lên người vợ, quỳ trên mặt đất.
“Xem ra điện hạ chỉ có thể tự mình xuất binh thu thập đám dư nghiệt tiền triều này.”
Hắn là Thái tử, vậy vợ tôi là gì?
“Đến lúc đó, nàng cũng đừng quá kiềm chế, cứ hỏi rõ ràng xem, hai cha con vì sao lại đánh nhau như vậy?”
Mẹ ơi, con cũng không dám nghĩ bang hội Diệu gia của con lại khổng lồ như vậy. Khi người hỏi tôi muốn ăn gì, tôi phải trả lời: “Cái gì?” Làm sao bạn biết tôi có 800.000 người?”
Công chúa: “?”
11
Thân phận của tôi là gì? Tôi chính là anh bạn tinh thần! Đơn đả độc đấu đánh không lại thì làm sao bây giờ?
Lắc người chạy trốn.
“Nhạc mẫu đại nhân, ngài không biết công chúa điện hạ những năm ăn bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu buồn tủi à?”
“Một tiểu cô nương hai mươi tuổi, vừa phải đề phòng phụ thân không thích, vừa phải tránh né ám sát của Thái tử, rõ ràng là một người khỏe mạnh như vậy, lại chỉ có thể ngày ngày ngồi trên xe lăn, không dám đứng lên đi một bước.”
“Nhạc mẫu đại nhân, ngài cũng không thể ngồi yên không để ý được! Hu… hu… hu…”
Tôi cùng Hoàng hậu nương nương từ ban ngày lải nhải đến hoàng hôn, trong lúc đó bà ấy tức giận đến ném tám cái đĩa, sáu chén trà, chó đi ngang qua đều bị đá vài cú.
Trong lúc đó ta còn kể cho bà ấy nghe chuyện xưa của nữ hoàng Võ Tắc Thiên.
“Tốt lắm, ta vốn tưởng rằng Lý gia ta làm thế thì nữ nhi của ta cả đời thuận buồm xuôi gió, vinh hoa phú quý áo cơm không lo. Thật không ngờ, nữ nhi duy nhất của ta hai mươi năm qua đều sống trong sợ hãi. Tốt lắm, cẩu hoàng đế muốn cùng ta chơi, đúng không?”
Tôi ở bên cạnh chân chó bưng trà đưa nước đấm chân cho mẹ vợ, cũng không muốn mẹ vợ mắng chửi.
“Hiền tế, ta cho ngươi tư binh, ngươi cần phải bảo đảm an toàn cho công chúa điện hạ. Ngươi chờ mà xem, hoàng cung này sắp thay đổi rồi.”
“!”
Bang hội của Diệu gia cuối cùng cũng đã có.
Mọi người ơi, có ai hiểu được cảm xúc này.
Sau một tháng ngắn ngủi, quân đội Lý gia thế như chẻ tre, ngày vào thành, Thái tử còn muốn đến phủ công chúa bắt cóc vợ làm con tin. Tôi đã xuất động quân đội Diệu gia ra tay.
“Gió xuân thổi, trống trận nổi, tinh thần tiểu tử chẳng sợ ai. Thành nam thành bắc một con phố, thử hỏi xem ai mới là cha!”
12
Ngày công chúa đăng cơ, tôi vẫn còn mơ hồ.
Cho đến khi cô ấy ngồi trên long ỷ, giải tán hậu cung, mọi người hô to “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tôi thăng quan, phát tài, có vợ, có anh trai, tương lai tươi sáng.
Em trai này hạnh phúc rồi.
Cô ấy mặc long bào chói mắt đi tới kéo tay tôi, cùng tôi leo lên bậc thang cao cao, quay đầu nói với tôi: “Ta muốn cùng chàng năm tháng yên bình, cứ thế bên nhau.”
13
Trong phòng bệnh.
Tích…
Tích…
Hôn mê ba tháng, tôi tỉnh dậy trên giường bệnh.
Mở mắt ra tôi nhìn thấy anh trai đang chăm sóc mình. Tôi lập tức kích động đến không thể kiềm chế: “Đại ca!”
“Nhị đệ!”
“Đại ca!”
“Nhị đệ!”
Hu hu hu… bây giờ ngàn vạn con đường thì an toàn là trên hết.
“Đại ca, em nói cho anh nghe chuyện đã xảy ra mấy tháng qua!”
“Đừng nói gì hết, để anh gọi y tá đã. Y tá Ngôn Nguyệt! Y tá Ngôn Nguyệt, em trai Lưu Diệu của tôi tỉnh rồi!”
“Đầu óc em không có gì, đại ca, anh nghe em nói đã…”
Chờ đã?
Ngôn Nguyệt!
Cửa phòng bị đẩy ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt trùng với người trong giấc mộng của mình. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi, cười nói một câu: “Đã lâu không gặp.”
-HẾT-