Hạt Dẻ Mật Ong - Chương 2
Tôi cười khổ xoa trán, không ngờ độ nổi tiếng của tôi ở nước ngoài lại cao đến vậy.
Cho đến khi tôi phát hiện máy quay của họ đang hướng về phía Hạt Dẻ bên cạnh tôi.
Hả?
Xin lỗi?
Tôi hỏi một chút nhé?
Máy quay của các bạn bị hỏng à?
Tôi xoay người che Hạt Dẻ phía sau.
Những người đó lập tức nhíu mày thở dài: “Hỏng rồi, bị người giúp việc phát hiện, không chụp được nữa.”
“Đây chắc chắn là cô bé mà mấy người kia đang tranh nhau làm bố.”
Có người còn thẳng thừng hơn, vẫy tay với tôi: “Cô gì đó ơi, tránh ra chút đi.”
Tránh đi đâu?
Tôi tránh xuống mồ được không?
16
Làm xong thủ tục về nhà, tôi mới phát hiện hot search lại nổ tung.
Ảnh chụp Hạt Dẻ kèm định vị đã bị người ta đăng lên mạng.
Có lẽ thấy tôi chướng mắt, họ còn cố ý cắt tôi ra.
Cảm ơn bạn đã chu đáo thế.
Nhưng ở xa xôi nước ngoài, dù sao cũng không ở Trung Quốc, tôi cũng không quá để tâm.
Nhiều nhất là lần sau ra ngoài sẽ đeo kính râm và khẩu trang cho Hạt Dẻ.
Nhưng một ngày sau.
Tôi trợn mắt nhìn định vị của Giang Dụ từ thành phố A chuyển thành quốc gia Y nơi tôi đang ở.
Làm gì vậy làm gì?
Tôi chợt nhớ lại cảm giác bị Giang Dụ đè nén trước kia.
Và khuôn mặt giận dữ âm u của anh ta lần cuối gặp mặt.
Không kìm được rùng mình.
17
Mối quan hệ của tôi và Giang Dụ vốn không thể coi là trong sáng.
Năm đó tôi mới vào nghề, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để kiếm những vai diễn nhỏ.
Bà Lâm – người luôn mong muốn tôi nổi tiếng – không chịu nổi khi thấy tôi vô dụng như vậy. Bà tìm mọi cách để kết nối quan hệ, cuối cùng đưa tôi đến gặp Giang Dụ.
Bà nói: “Con gái, con phải nắm bắt cơ hội này. Chỉ cần trở thành người phụ nữ của Giang Dụ, sau này con muốn nguồn lực gì chẳng được?”
Bà nói: “Con nói không đi là ý gì? Con quên rồi sao, lúc trước ba con đã bỏ rơi chúng ta như thế nào?”
Sau đó bà tát tôi một cái và nói: “Con muốn mẹ chết con mới chịu đi à?”
Vì vậy tôi đã dùng phấn trang điểm che đi vết tay trên mặt, mặc chiếc váy lưng trần màu xanh lá cây tôn dáng trắng da mà bà Lâm đưa cho.
Và bước vào nhà họ Giang.
Theo lời đồn, thiếu gia nhà họ Giang – Giang Dụ có tính khí nóng nảy, kiêu ngạo khó bảo, rất là bất cần.
Quả nhiên khi tôi vừa bước vào, anh ta đã nhíu mày.
Nói thật lòng, Giang Dụ có một khuôn mặt đẹp. Anh ta ngồi tùy ý trên ghế sofa, mặc áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, toát lên khí chất của người có quyền lực.
Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Ánh mắt sắc bén của anh ta dừng lại trên làn da trần của tôi, nhưng cuối cùng vẫn không bảo tôi đi ra ngoài.
Thèm ăn và ham muốn tình dục là bản năng của con người.
Giang Dụ cũng chỉ đến thế.
Tôi không khỏi cười mỉa mai trong lòng.
Giang Dụ bất ngờ lên tiếng: “Không lạnh à?”
Hả? Đây là đang mỉa mai tôi không có giới hạn để quyến rũ anh ta sao?
Chưa kịp trả lời, anh ta đã đứng dậy lên lầu.
Để tôi một mình đứng ở đó.
Đang bối rối không biết phải làm gì, bỗng một chiếc áo vest rộng rơi xuống đầu tôi.
Giang Dụ đứng trên lầu nhìn tôi lười biếng: “Mặc vào đi.”
“Tôi không có thói quen làm người khác chết cóng.”
Nghĩ lại bây giờ thật buồn cười.
Bà Lâm đã lột sạch quần áo và nhân phẩm của tôi, bắt tôi mặc váy ra ngoài trời lạnh dưới 0 độ để quyến rũ đàn ông, chỉ để khoe đường cong cơ thể.
Còn bây giờ người đàn ông đó lại bảo tôi mặc áo vào và hỏi tôi có lạnh không.
Vì vậy trở thành chim hoàng yến của Giang Dụ, ngoài chút không thoải mái ban đầu, tôi không có chút rào cản tâm lý nào.
Theo Giang Dụ hai năm, tôi dần dần từ hạng 18 lên hạng 3.
Đoạt được một vài giải thưởng nhỏ.
Dần dần bắt đầu có những đạo diễn lớn liên hệ với tôi.
Tôi và ngôi sao điện ảnh Phó Tranh quen nhau trong một bộ phim của đạo diễn lớn.
Phó Tranh là người cổ hủ lạnh lùng, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng luôn không có cảm xúc.
Giống như vị thần cai quản sự cấm dục của Hy Lạp cổ đại…
Khi hợp tác với anh ấy, tôi luôn lo lắng, mỗi cảnh quay tôi đều tự mình diễn tập trước nhiều lần, sợ rằng chỉ cần không chú ý sẽ kéo lùi tiến độ.
Nhưng đôi khi càng nghiêm túc, lại càng khó vào vai.
Khi quay một cảnh rất quan trọng với Phó Tranh, tôi không thể hiện được cảm xúc cần có.
Đúng lúc tôi đang nóng lòng bế tắc không biết làm sao, Phó Tranh bỗng nói: “Đừng vội.”
“Em vẫn luôn làm rất tốt.”
“Từ từ thôi.”
Anh ấy kiên nhẫn giảng giải cảnh quay cho tôi, dẫn dắt tôi vào cảm xúc từng chút một.
Việc quay phim ngày hôm đó rất thành công, khung hình cuối cùng dừng lại ở cảnh tôi và Phó Tranh ôm nhau.
Anh ấy quay lưng về phía máy quay, nên không ai thấy được anh ấy khẽ nói vào tai tôi.
“Rất tuyệt.”
“Anh biết em sẽ làm được mà.”
Ai hiểu được, bỗng có cảm giác như được chủ nhân khen ngợi vậy.
Có hơi…
Hay là chúng ta ít khen người khác thôi nhỉ.
Sau đó tôi nhắn tin cảm ơn Phó Tranh.
Anh ấy nhanh chóng trả lời tôi: “Em rất có tài năng, chỉ là có vẻ hơi vội vàng.”
“Lê Vãn Chu, từ từ thôi, đừng vội, thời gian sẽ cho em tất cả những gì em muốn.”
Nhưng làm sao tôi có thể không vội được đây.
Nếu tôi không vội, lần sau bà Lâm sẽ lại muốn đưa tôi lên giường với ai đây.
Vì vậy tôi đã không để ý đến lời anh ấy nói, chỉ càng chăm chỉ thuộc thoại, học diễn xuất hơn.
Tất cả các hoạt động thương mại tôi đều nhận hết nếu có thể, miễn là có thể tăng độ phủ sóng và lượt tương tác.
Nhưng sau đó bà Lâm đột nhiên mua hashtag hot search về cặp đôi của tôi và Phó Tranh.
Một đống cắt ghép ác ý được ghép lại với nhau, nhìn qua thật sự giống như có chuyện gì đó.
Tim tôi chìm xuống đáy, vội vàng gọi điện cho Phó Tranh xin lỗi, nói sẽ gỡ hot search ngay lập tức.
Nhưng anh ấy ngập ngừng một lúc rồi nói: “Không sao đâu.”
“Nếu điều này có thể khiến em không phải vội vàng, vất vả như vậy.”
“Thì cũng không sao cả.”
Tin nhắn của bà Lâm vẫn liên tục gửi đến: “Anh ta có lượng fan lớn, ké được thì coi như lời, con bị chửi cũng đâu mất miếng thịt nào, nổi tiếng nhờ scandal cũng là nổi tiếng.”
Nhưng mẹ ơi, con cũng có trái tim, con cũng là con người.
Phó Tranh cũng vậy.
Anh ấy không đáng bị đối xử như thế.
Lần đầu tiên tôi làm trái ý bà Lâm, gỡ bỏ hot search.
Tối hôm đó Giang Dụ đến chỗ tôi.
Anh ta có vẻ hơi bực bội, vừa gặp mặt đã ép tôi vào tường, những nụ hôn liên tiếp không ngừng nghỉ rơi xuống, hung hãn chiếm đoạt từng hơi thở trong khoang miệng tôi.
Vì xúc động, đuôi mắt anh ta hơi đỏ, lông mày nhíu lại, anh ta khàn giọng nói: “Lê Vãn Chu, đừng đóng phim nữa.”
“Để tôi nuôi em.”
Tôi nhìn anh rất lâu, cuối cùng lắc đầu: “Giang Dụ, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ em suốt thời gian qua.”
Vẻ phóng túng trên khuôn mặt anh ta lập tức đông cứng lại, nắm chặt cổ tay tôi lạnh lùng nói: “Lê Vãn Chu, em nói lại xem?”
Vì vậy tôi lặp lại: “Giang thiếu gia, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”
“Nghe nói nhà họ Từ sắp liên hôn với nhà họ Giang, làm chim hoàng yến thì còn được, làm tình nhân thì hơi thách thức đạo đức của em rồi.”
Nhưng Giang Dụ lại như nghe thấy điều gì không thể tin nổi, nghiến răng từng chữ một: “Chim. Hoàng. Yến?”
“Ha ha ha ha.”
Anh ấy bỗng nhiên cười lên một cách kỳ lạ, nhưng rồi lại đột ngột lạnh lùng khi tiếng cười im bặt.
“Lê Vãn Chu, hóa ra em vẫn luôn nghĩ như vậy?”
Giọng anh ta lạnh đến mức không có chút nhiệt độ nào: “Em cút đi, sau này đừng để tôi thấy em nữa.”
Tôi chỉnh trang lại quần áo, rời khỏi bên cạnh anh ta.
Không quay đầu lại.
Trong ký ức của tôi, lần cuối cùng gặp Giang Dụ là một cuộc chia tay không vui vẻ như vậy.
Bây giờ nhìn anh ta có vẻ như muốn đến bắt tôi.
Cảm thấy hơi rùng mình rồi.
18
Ở một đất nước xa lạ, tôi tin rằng ngay cả Giang Dụ muốn bắt tôi cũng không dễ dàng.
Trước khi các giấy tờ của tôi được làm lại xong, tôi sẽ không nói thêm một lời nào nữa.
Ngày hôm sau, Chu Quyện đang trong chuyến lưu diễn ở châu Âu bỗng nhiên thông báo sẽ có một buổi biểu diễn bổ sung ở nước Y.
Chỉ trong ba ngày nữa.
Và tình cờ là ở đúng thành phố tôi đang ở.
Tôi thấy hơi toát mồ hôi rồi.
May mà Phó Tranh không đến.
Anh ấy vốn lạnh lùng tự chủ, chắc chắn sẽ không làm những chuyện điên rồ như vậy.
Kết quả một giờ sau, công ty quản lý tuyên bố Phó Tranh sẽ đến nước Y tham gia một buổi trình diễn thời trang.
Ngay ngày mai.
Không phải, anh…
Tôi cảm thấy có lẽ thật sự nên chạy trốn rồi.
Những người hóng chuyện trong phần bình luận hoàn toàn nhấn chìm fan, tất cả đều:
— Tôi không có ý gì khác, chỉ là các anh có thể mang theo một người là tôi không? Đến lúc đó tôi sẽ bỏ phiếu cho anh là ba ruột.
— Người ở trên lương tâm ở đâu? Đạo đức ở đâu? Địa chỉ ở đâu?
— Tôi chỉ muốn hỏi khi nào mẹ của bé sinh đứa thứ hai vậy? Để tôi chọn ngày chết rồi đầu thai.
Đánh cược lớn vậy sao?
Xin từ chối nhé.
19
Tối hôm đó, lâu lắm rồi tôi mới mơ thấy Chu Quyện.
Hình ảnh đầu tiên là chúng tôi cùng học đàn piano.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, phối hợp ăn ý và tinh tế khi chơi bốn tay.
Sau đó chúng tôi cùng tham gia cuộc thi.
Có lúc cậu ấy thắng.
Có lúc tôi thắng.
Rồi cậu thiếu niên thanh tú lạnh lùng biểu diễn trên sân khấu hội trường.
Tôi ngước nhìn từ dưới khán đài.
Cậu ấy không nhìn thấy tôi.
Nhưng khi gần kết thúc, cậu thiếu niên từ đầu đến cuối không nói gì bỗng nói vào micro: “Tôi biết cậu ở đây.”
Câu nói không đầu không cuối của cậu ấy khiến tất cả khán giả dưới sân khấu đều hoang mang.
Sau đó cậu ấy một mình chơi bản nhạc mà chúng tôi thường chơi bốn tay.
Phần mà tôi thường chơi trở thành khoảng trống gượng gạo.
Khi kết thúc, cậu ấy cúi chào khán giả, không nói thêm lời nào.
Nhưng tôi hiểu ý cậu ấy.
Cậu ấy đang nói, tôi đợi cậu.
Đáng tiếc là sẽ không đợi được nữa.
Tôi quay lưng lao vào showbiz làm diễn viên, từ bỏ sở thích, từ bỏ phẩm giá, từ bỏ cuộc sống thuộc về mình.
Khi cảm thấy không thể tiếp tục, tôi lại đi xem buổi biểu diễn của Chu Quyện.
Cậu thiếu niên thanh tú giờ đã trưởng thành, mặc bộ đuôi én tinh xảo sang trọng, đôi mắt càng thêm lạnh nhạt thanh tao, vì ngoại hình tuấn tú và kỹ thuật điêu luyện, đã có một lượng fan hùng hậu.
Khi ánh đèn chiếu lên người cậu ấy, rực rỡ chói lọi đến mức tôi không dám nhìn thẳng.
Thay đổi lớn đến vậy.
Nhưng khi kết thúc biểu diễn.
Cậu ấy vẫn không thay đổi, chơi bản nhạc bốn tay của chúng tôi.
Vậy nên dường như chẳng có gì thay đổi cả.
Có lần trong một chương trình giải trí, đoàn làm chương trình bảo tôi chơi piano.
Tôi không từ chối được, khi ngồi trước cây đàn, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ lần lượt chảy qua, đan xen trong đầu.
Khi đầu ngón tay chạm vào phím đàn, những nốt nhạc vang lên.
Trái tim tôi như bắt đầu đập trở lại từ giây phút đó.
Sau đó phe đối thủ mua bài viết bôi đen tôi dưới video chơi đàn này, nói kỹ thuật của tôi vụng về, không thành thạo, cả bản nhạc không có hồn.
Tôi cũng không biện minh.
Quả thật so với trước kia, kỹ thuật của tôi đã kém đi nhiều.
Cho đến khi Chu Quyện bất ngờ nhận lời phỏng vấn.
Trong cuộc phỏng vấn bỗng xuất hiện câu hỏi về video chơi đàn của tôi.
Phóng viên nói: “Hiện nay trong giới giải trí có người coi piano như trò biểu diễn, chỉ cần biết chơi là fan khen thiên tài, anh nghĩ sao về hiện tượng này?”
Trong ống kính, Chu Quyện lạnh nhạt dựa vào ghế sofa đen, lúc này bỗng ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Tôi thấy Lê Vãn Chu chơi rất hay, cô ấy chính là thiên tài.”
Câu nói này vừa ra, tin đồn đen về tôi lập tức chấm dứt.
Hôm đó tôi nhắn cho cậu ấy: “Cảm ơn cậu.”
Cậu ấy mãi sau mới trả lời.
– Không có gì.
Lạnh nhạt như người xa lạ.
Nhưng tôi lại không kìm được mà cười.
Sau đó chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau uống rượu.
Cậu ấy không hỏi tôi tại sao lúc đầu từ bỏ piano, cũng không hỏi tại sao tôi lại làm diễn viên.
Nhưng có lần cậu ấy hỏi tôi: “Lê Vãn Chu, cậu có hạnh phúc không?”
Cậu ấy nói: “Cậu từ bỏ piano, vậy ít nhất tôi hy vọng cậu hạnh phúc.”
Tôi không nói gì, chỉ uống hết ly này đến ly khác.
Những chuyện sau đó đáng lẽ tôi không nhớ rõ vì say rượu.
Nhưng giờ đây trong giấc mơ lại dần trở nên rõ ràng.
Trong căn phòng tối mờ, tôi khóc đến nỗi mắt mờ đi, gương mặt vốn ít biểu cảm của Chu Quyện bỗng có chút bối rối.
Cậu ấy thở dài, đưa tay lau nước mắt cho tôi, nói: “Lê Vãn Chu, nếu không thể tiếp tục, thì hãy quay lại.”
“Quay về bên tôi.”
Tôi nhìn Chu Quyện thật lâu dưới ánh trăng.
Bỗng nhiên tôi tiến lại gần hôn lên môi cậu ấy.
Mùi bạc hà thoang thoảng trên người cậu ấy chui vào mũi tôi, cảm giác mát lạnh khiến tôi giật mình.
Nhưng Chu Quyện bỗng ấn đầu tôi xuống, buộc tôi hôn cậu ấy mạnh hơn, lưỡi quấn quýt.
Tôi sợ hãi hét lên tỉnh giấc.
Xong rồi, tỉnh sớm quá.
Không biết đã phát triển đến đâu rồi.
Hóa ra hôm đó Chu Quyện hỏi tôi có muốn ở bên nhau không.
Lúc đó tôi còn thấy lạ, một thời gian không biết trả lời thế nào nên không trả lời.
Trốn tránh rất đáng xấu hổ nhưng thực sự rất hữu dụng.
Những chuyện sau đó tôi lại không nhớ nổi nữa.
Nhưng không hiểu sao, tôi chẳng tò mò gì về đoạn ký ức bị mất đó, không hề muốn tìm hiểu.
Con người sao phải rõ mọi chuyện, tìm hiểu mọi chuyện chứ.
Mất trí nhớ thì sao?
Sống không cần quá bình thường.
20
Chỉ là tôi không ngờ lại bị tìm thấy nhanh như vậy.
Trời còn chưa sáng, tôi đã bị điện thoại của hàng xóm đánh thức, nói trước cửa nhà tôi có một người đàn ông đang ngủ.
Nhưng có lẽ không phải người xấu, vì trông rất đẹp trai.
Haha, phụ nữ Trung Quốc cả đời nhìn mặt.
Tôi ngơ ngác mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đến, tôi lập tức sững sờ.
Người đàn ông cao 1m8 mặc đơn sơ dựa vào góc tường ngủ gật, đôi chân dài co lại một cách không thoải mái, mày mắt đen nhánh, vẻ mặt mệt mỏi, ngay cả trong mơ, lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Dưới đất còn có một đống tàn thuốc.
Nhưng tôi nhớ rõ anh ấy không hút thuốc mà.
Tôi khàn giọng gọi anh ấy tỉnh dậy: “Phó Tranh?”
Anh mở mắt, có vẻ hơi ngỡ ngàng, ánh mắt dừng lại trên người tôi hồi lâu, bỗng ôm lấy tôi, khàn giọng nói bên tai: “Lâu rồi không gặp.”
Đúng vậy.