Hành Trình Ngược Dòng Sâu Thẳm - Chương 3
7.
Cho nên không cần tôi mở miệng phản bác, lập tức có sinh viên liền thay tôi nói chuyện:
“Chủ nhiệm! Cô ta ngậm máu phun người! Người có tình cảm tranh chấp với hai người đàn ông này chính là cô ta!”
“Cô ta tên là Tô Khiết, thật sự là đại danh đỉnh đỉnh, cuộc sống riêng tư hỗn loạn không nói, tâm tư còn đặc biệt ác độc! Mọi chuyện xảy ra đều là do cô ta chơi đùa với tình cảm của người khác mà gây nên. Cô ta là người khởi xướng!”
“Các người nói dối! ”
Tô Khiết sụp đổ thét chói tai.
Cô ta dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn về phía Cam Tần Phi, mê hoặc nói:
“Người mà anh muốn trả thù là Ôn Thế Vũ đúng không? Tôi chỉ là làm bạn cùng phòng giúp cô ta đánh giá anh mà thôi, và tôi hề làm gì có lỗi với anh, cầu xin anh hãy nói sự thật, và đừng hủy hoại tôi có được hay không?”
Cô ta đối với Cam Tần chính là rất nắm chắc.
Theo cách nói của cô ta, đó là:
Loại nam sinh tính cách cố chấp này, chỉ cần yêu bạn, cho dù lúc tức giận hận không thể một đao đâm chết bạn, nhưng sau đó chỉ cần bạn khóc anh ta sẽ mềm lòng, hận không thể móc cả trái tim cho bạn.
Nhưng cô ta đã quên, cô gái mà người đàn ông cố chấp yêu chính là tiểu tiên nữ thanh thuần, chứ không phải là một nữ hoàng biển mắc truyền nhiễm.
Lúc này đây, tính toán của cô ta đã thất bại.
Nghênh đón cô ta là một ngụm nước bọt.
“Tôi nhổ vào”
Cam Tần Phi hung tợn nhổ nước bọt vào cô ta một cái:
“Cô thật sự rất bẩn thỉu và kinh tởm.”
Tô Khiết giống như bị những lời này làm cho chấn động, thẳng đến khi Chu Hằng bị 120 kéo đi cũng không thể phục hồi tinh thần lại.
Bộ dáng bị sét đánh kia, phối hợp với mặt đỏ ửng và dấu axit sulfuric, trông vô cùng xấu xí.
……
Trong thời đại mà lưu lượng làm vua, vụ tấn công axit do tranh chấp tình cảm trong khuôn viên trường nhanh chóng trở thành chủ đề tìm kiếm nóng như núi gầm và sóng thần trên internet.
Rất nhiều người có mặt lúc đó đã chụp ảnh và quay video, sau khi đăng lên nền tảng cá nhân đã được vô số cư dân mạng bình luận và chia sẻ.
Mà Tô Khiết lôi kéo Chu Hằng, bẻ đầu anh ta, mạnh mẽ buộc anh ta thay mình che chắn axit sulfuric, bị làm thành video ngắn, từng cảnh từng cảnh chậm rãi chiếu.
Sắc mặt xấu xí của cô ta, ánh mắt ác độc, động tác không chút lưu tình, bị phóng đại vô hạn.
Tất cả mọi người đều phỉ nhổ sự ác độc của cô ta.
Mà người hận thấu xương nhất, chính là cha mẹ Chu Hằng.
Chu gia ba đời, cả nhà chỉ có một cục cưng duy nhất, hiện giờ bởi vì Tô Khiết mà trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ, bọn họ làm sao có thể nuốt được cục tức này đây?
Xế chiều hôm đó, cha mẹ Chu chạy tới trường học.
Ông Chu vai to eo tròn một hơi cho Tô Khiết mấy chục bạt tai.
Đánh cho hai má cô ta trở nên máu, răng rụng vẫn chưa hết giận.
Buông lời tàn nhẫn:
“Nếu như Chu Hằng nhà tôi sống không được, tôi nhất định sẽ đưa cô đi theo nó!”
Tô Khiết sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, run rẩy như rơm rạ.
Tôi thấy nó rất thú vị.
Kiếp trước tôi cũng từng bị Chu gia trả thù, từng bị hai vợ chồng này thưởng vô số bạt tai.
Ngay từ đầu, bọn họ mắng tôi là “lẳng lơ”, “tiện nhân” hại con trai bọn họ.
Nhưng sau khi Tô Khiết đến bệnh viện thăm Chu Hằng, hận ý của bọn họ đối với tôi giống như trong một đêm biến mất hầu như không còn.
Tôi đoán, bọn họ hẳn là thông qua miệng Chu Hằng, biết được sự vô tội của tôi.
Nhưng mặc dù như thế, bọn họ lại chưa từng nghĩ tới muốn trả lại sự trong sạch cho tôi.
Ngược lại tùy ý để thân thích nhà mình đánh về quê tôi, dọa bà nội tôi sợ hãi nằm viện, cướp sạch tiền tài trong nhà tôi, dùng cái này bức bách tôi gả cho đứa con trai hủy dung của bọn họ.
Vì vậy, tôi không hề có chút đồng cảm nào với cảnh ngộ của đôi vợ chồng này.
Đây là báo ứng bọn họ xứng đáng nhận được.
Tôi đứng trong đám người, thưởng thức bộ dáng chật vật không chịu nổi của Tô Khiết.
Chỉ là nhìn một hồi, tôi lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Vẻ mặt Tô Khiết rất kỳ quái.
Sau khi ăn một cái tát vào mặt, cô ta ửng sốt một lúc, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, điên cuồng tránh người nhà Chu gia, lấy điện thoại di động ra kiểm tra mặt mình một hồi.
Chờ sau khi nhìn rõ, cô ta vừa khóc vừa cười, la hét:
“Không phải axit sulfuric! Tôi không bị hủy dung!”
Hành động kỳ quái khiến mọi người bối rối.
Tôi bỗng nhiên ý thức được, chẳng lẽ, cô ta cũng sống lại?
Nếu là như vậy, vậy. thì…..
Thật tốt, thật tốt quá!
Dựa vào cái gì kiếp trước Tô Khiết có thể vẫn hạnh phúc đến một giây phút cuối cùng của cuộc đời?
Cô ta giẫm lên hài cốt của tôi, hưởng thụ hai năm có tiền có sắc, và được che chở suốt hai năm, chưa từng nếm qua một ngày đau khổ trước khi bị tôi báo thù.
Còn tôi thì sao?
Tôi hoảng sợ như chó nhà có tang, sống đến ngay cả chuột trong cống ngầm cũng không bằng.
Hiện tại cô ta cũng sống lại, đây mới gọi là công bằng, quãng đời còn lại sau này của cô ta đều nên dùng để vì chính mình chuộc tội mới được, vừa mang theo kiêu ngạo của kiếp trước, lại chỉ có thể giãy dụa trong rãnh nước hôi thối, đây mới gọi là thiên lý báo ứng!
8.
Quả nhiên, Tô Khiết thật sự sống lại.
Cô ta hét vào mặt người nhà Chu gia:
“Chỉ cần các người chịu buông tha cho tôi, tôi cho các người 100 vạn!”
Đôi vợ chồng già sửng sốt.
Đối với hai vợ chồng xuất thân từ nông thôn như bọn họ mà nói, 100 vạn chắc chắn là một số tiền rất lớn.
Cùng lúc đó, Tô Khiết, người mang theo ký ức kiếp trước là người nổi tiếng trên mạng cũng nhanh chóng tìm lại khí thế:
“Chu Hằng xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không muốn, hành vi của tôi lúc đó chỉ là khẩn cấp tránh hiểm! Đầu sỏ gây nên là Cam Tần Phi, không phải tôi, đối tượng các người muốn trả thù cũng không phải là tôi.”
“Tôi biết trong lòng các người tức giận, nhưng đả thương tôi thì các ngươi cũng phải ngồi tù, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc Chu Hằng?”
“Tôi nguyện ý bồi thường 100 vạn, tôi nói được làm được, còn có thể viết giấy cam đoan cho các người.”
……
Mà sau đó, người Chu gia dường như thật sự bị Tô Khiết làm cho bất ngờ, họ sẵn sàng chấp nhận khoản trả góp 100 vạn đã hứa kia, đồng thời buông tha không truy cứu trách nhiệm “tránh nguy hiểm khẩn cấp” của cô ta.
Cùng lúc đó, Tô Khiết cũng cố ý tránh tôi, như đang nạp lại năng lượng.
Nhưng tôi làm sao có thể cho cô ta cơ hội nghỉ ngơi?
Rất nhanh, tôi nặc danh cung cấp cho cha mẹ Chu một tin tức.
Tô Khiết mang thai, đứa bé là của Chu Hằng.
Đồng thời kèm theo còn có giấy chứng nhận thuê phòng của Tô Khiết và Chu Hằng.
Nguyên nhân phát hiện Tô Khiết mang thai, kỳ thật rất đơn giản.
Kỳ sinh lý của cô ta bị trễ gần một tháng.
Tô Khiết mắc chứng đau bụng kinh, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đều đau đến lăn lộn, trong thời gian đó càng không thể chạm vào bất cứ thứ gì lạnh lẽo.
Trong khoảng thời gian này, tôi luôn chú ý cô ta, lại phát hiện cô ta mỗi ngày đều uống nước đá.
Mà chính bản thân cô ta, có lẽ là bởi vì chênh lệch múi giờ sau khi sống lại, dĩ nhiên không có chút nào ý thức được kỳ kinh nguyệt có vấn đề.
Bên kia, Chu Hằng đời này bị thương nghiêm trọng hơn nhiều so với kiếp trước.
Trước mắt ở bệnh viện treo một hơi, tùy thời đều có thể tử vong.
Cho nên, khi người Chu gia biết được trong bụng Tô Khiết có thể có con cháu độc đinh cuối cùng của Chu gia, ông bà Chu một giây cũng không dám trì hoãn, cùng ngày liền vội vàng chạy tới trường học, buộc Tô Khiết dùng que thử thai kiểm tra đo lường.
Kết quả hiển thị hai vạch – – mang thai!
Cặp vợ chồng già vui mừng khôn xiết!
Lúc này, ngay cả 100 vạn đã hứa hẹn kia cũng không cần, chỉ yêu cầu Tô Khiết cùng Chu Hằng đăng ký kết hôn, lại an phận sinh ra đứa con trong bụng.
Tô Khiết đương nhiên sống chết không chịu.
Cô ta kiếp trước làm người nổi tiếng hai năm, luôn hẹn hò với những người giàu có và đẹp trai, trọng tâm của cô ta là gả vào một gia đình giàu có.
Với kinh nghiệm như vậy, ai còn để ý nhà ở nông thôn, bản thân Chu Hằng lại còn là người không ra người quỷ không ra quỷ chứ?
Nhưng mọi chuyện đã đến mức này thì cô ta làm gì còn chỗ nào để bình luận nữa?
Ngày đầu tiên cô ta tuyên bố muốn phá thai, cha mẹ ở nông thôn xa xôi của cô ta đã bị một đám côn đồ cắt đứt gân tay gân chân, ngay cả em trai của cô ta cũng bị đánh gãy chân.
Người nhà họ Chu nói với cô:
“Đây chỉ là cảnh cáo, nếu cô thật sự dám phá thai, chúng tôi sẽ chôn sống cô, chúng tôi nói được làm được!”
Tô Khiết rất sợ chết, cũng không dám kích động người Chu gia nữa.
Vì vậy, mọi chuyện cứ kéo dài như vậy, cho đến khi thai nhi được 3 tháng tuổi.
Ngày hôm đó, sau khi bà Chu cùng Tô Khiết khám thai xong, Tô Khiết đề nghị muốn gặp Chu Hằng một lần.
Cô ta đơn giản là muốn lặp lại chủ ý của kiếp trước, lợi dụng Chu Hằng làm điểm đột phá, xem có thể hay không tìm được cơ hội thích hợp để đạt được chút lợi ích nào đó cho bản thân.
Tốt nhất để cho Chu Hằng ra mặt thuyết phục cha mẹ, đồng ý để cô ta phá thai.
Dù sao so với ông bà Chu gia mà nói, Chu Hằng chắc chắn dễ xử lý hơn rất nhiều.
Đầu này, bà Chu nghĩ đến vừa rồi nghe bác sĩ nói tình trạng của đứa bé rất tốt, trạng thái vô cùng ổn định, lại cảm thấy Tô Khiết tóm lại là muốn gả cho con trai mình, vì vậy việc để cho cô ta đi xem tình huống của con trai một chút cũng rất cần thiết.
Vì thế, bà dẫn Tô Khiết đến phòng bệnh của Chu Hằng.
Lúc này, băng vải trên mặt Chu Hằng đã được dỡ bỏ.
Da đầu của anh ta hoàn toàn tan chảy, mắt và tai bị đốt cháy, và toàn bộ khuôn mặt bị ăn mòn chỉ còn lại một đường viền của một khối u sarcoma* tăng sản màu đỏ.
*U xương ác tính (Osteosarcoma) hoặc sarcoma xương (osteogenic sarcoma, OGS) là một khối u ung thư trong xương. Cụ thể, nó là một khối u hung hăng ác tính phát sinh từ các tế bào chuyển hóa nguyên thủy nguồn gốc từ trung mô (và do đó là một sarcoma) và nó thể hiện các đặc tính khác biệt của nguyên bào xương và tạo ra u ác tính giống xương.
Chỉ cần nhìn vào thôi cũng sẽ khiến người ta có cảm giác choáng váng, chấn động tâm hồn, cách miêu tả tốt nhất chính là miêu tả là rùng rợn.
Tô Khiết lần đầu tiên nhìn thấy Chu Hằng, đột nhiên thét chói tai một tiếng, ngất đi.
Ông bà Chu cuống quít gọi bác sĩ tới, thế nhưng, không còn kịp rồi.
Tô Khiết sợ hãi quá độ đến mức sảy thai.
Lúc này, nhà họ Chu hoàn toàn phát điên.
9.
Tô Khiết bị buộc thôi học, lại bị buộc phải đăng ký kết hôn với Chu Hằng.
Đối với việc này, cha mẹ Tô gia vốn trọng nam khinh nữ hoàn toàn không dám nhúng tay, sợ người Chu gia lại giận chó đánh mèo đến trên người con trai mình.
Nghe nói, Chu gia còn tổ chức hôn lễ cho hai người.
Chỉ là cả hôn lễ quỷ dị vô cùng.
Không cần phải nói, chú rể có dung mạo ma quái, ngay cả cô dâu cũng bị trói ở trên ghế bái đường, rõ ràng mặc hỉ phục, lại hai mắt dại ra, đại tiện tiểu tiện không khống chế được.
Tôi luôn luôn chú ý tình hình gần đây của Tô Khiết, nhìn thấy Chu gia đem hết thảy mọi chuyện không như ý đều đổ lên đầu Tô Khiết, động một chút là quyền đấm cước đá cô ta, đánh cho cả người cô ta xanh tím không có một khối da tốt.
Đáng sợ hơn chính là, người Chu gia buộc Tô Khiết sinh thêm một đứa con.
Tô Khiết muốn chạy, muốn báo cảnh sát, nhưng lại sợ người Chu chó cùng rứt giậu, thật sự muốn mạng cô ta.
Sức lực và tinh thần của cô ta bởi vì những cuộc tấn công ngày này qua ngày khác cứ như vậy dần dần hao mòn, hoàn toàn biến thành nơi trút giận cho bạo lực gia đình.
Mà tôi trở về nông thôn, mở một siêu thị nhỏ, ở bên cạnh bà nội, cùng bà nội trồng hoa cỏ, cuộc sống ấm áp mà tốt đẹp.
Thẳng đến tám năm sau, Cam Tần Phi được ra tù sau khi chấp hành xong bản án.
Một người bệnh thần kinh cố chấp bệnh hoạn như vậy, chỉ bởi vì nhất thời xúc động liền hủy hoại cuộc sống của người khác, nếu như chỉ ngồi tù tám năm, là điều quá dễ dàng cho anh ta.
Mà người có cùng suy nghĩ với tôi, cũng bao gồm Tô Khiết và người nhà họ Chu.
Tám năm này, Tô Khiết không thể mang thai, người Chu gia hoàn toàn hết hy vọng, lại càng thêm tra tấn cô ta nhiều hơn.
Bị đánh đập thân thể và khống chế tinh thần trong thời gian dài, khiến Tô Khiết luôn ở bên bờ vực sụp đổ, trong lòng càng hận thấu xương ngọn nguồn dẫn đến bi kịch nhân sinh của cô ta, Cam Tần Phi.
Ngay ngày Cam Tần Phi ra tù, dưới sự buông thả có chủ ý của ông bà Chu, xích sắt bình thường vẫn trói chặt Tô Khiết đột nhiên buông lỏng, Tô Khiết cầm dao mổ trong tay đi ra cửa.
Ai có thể nghĩ tới đây?
Cam Tần Phi vừa ra tù, chân trước vừa bước lên vùng ngoại ô, chân sau đã bị một nữ công nhân cắt cỏ ven đường cắt cổ.
Nữ công nhân với dáng người khom lưng và nước da tái nhợt đó không phải ai khác chẳng phải là nữ thần Tô Khiết trước đây của anh ta sao?
Ngày Tô Khiết bị kết án chung thân vì tội cố ý giết người, tôi xem tin tức, nở nụ cười.
Dường như nỗi ám ảnh nào đó đang dần biến mất.
Tôi biết, giờ khắc này, tôi thật sự đã buông xuống.
Từ nay về sau, sơn thủy một đoạn đường, không gặp lại.
——————————————–
(Hoàn)