Hành Trình Ngược Dòng Sâu Thẳm - Chương 1
1.
Đang ngơ ngác, tiếng thét chói tai của người qua đường và tiếng kêu thảm thiết của Tô Khiết đều biến mất.
Tay trái của tôi vẫn duy trì động tác bóp bóp.
Một giây sau, lại phát hiện trong tay mình đang cầm chính là một bộ đồ ngủ.
Tôi ngước mắt, nhìn ký túc xá quen thuộc và ngày tháng hiển thị trên điện thoại di động, có chút không dám tin.
Tôi đây là…… sống lại?
Sau khi đã trải qua vô số cái tát, những lời nhục mạ, cuối cùng tinh thần tôi sụp đổ, cùng người khởi xướng đồng quy vu tận, và được sống lại một ngày trước sự kiện tạt axit sulfuric.
Tôi còn đang khiếp sợ, đột nhiên, cửa phòng bị người đẩy mạnh ra.
Một tiếng chất vấn quen thuộc, mang theo tức giận vang lên.
“Ôn Thế Vũ, sao cậu xóa wechat của Cam Tần Phi vậy?”
Ký ức ngày xưa ùa về, mang theo nỗi căm hận mãnh liệt.
Kiếp trước, Tô Khiết tán tỉnh đàn ông khắp nơi giống như sưu tập tem, trong đó bao gồm Cam Tần Phi người có tính cách cố chấp, bệnh hoạn.
Tôi khuyên cô ta không nên đùa giỡn với những người như này.
Nhưng cô ta không cho là đúng, lấy tư thái như một chúa cứu thế khiêu khích nhiều lần anh ta, hưởng thụ khoái cảm chinh phục xong vỗ vỗ mông, tìm cớ như trà xanh.
“Em đang tìm bạn trai cho bạn cùng phòng, nhưng hình như cô ấy không thích anh, xin lỗi.”
Nói xong cô ta xoay người đi trêu chọc người đàn ông tiếp theo.
Cô ta ném cái nồi lên đầu tôi.
Thế cho nên sau đó, khi Tô Khiết chỉ ra và xác nhận tôi mới là nữ chính trong sự kiện tạt axit sulfuric dẫn tới hai nam sinh tranh giành tình cảm, mà hai người đàn ông đê tiện kia cũng đều ngầm thừa nhận, cuối cùng phần lớn mọi người đều tin lời cô ta.
Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó, tôi mới từ căn tin đi ra, đối diện liền đụng phải Tô Khiết cùng tên liếm chó Chu Hằng đang trêu chọc nhau.
Tôi cúi đầu muốn đi, lại bị Tô Khiết kéo cánh tay.
“Đây chính là bạn cùng phòng Ôn Thế Vũ mà em đã nói với anh, có phải rất đẹp không?”
Câu hỏi này của cô ta đặc biệt tâm cơ.
Lúc đó tôi đeo kính gọng đen, để mặt mộc, đang chuẩn bị đi thư viện ôn tập bài tập, xét về ngoại hình thì tôi hoàn toàn không thể so sánh được với Tô Khiết, người trang điểm tinh xảo từ đầu đến chân và rất xinh đẹp.
Chu Hằng chỉ nhìn tôi một cái, liền gật đầu qua loa, tầm mắt không rời khỏi Tô Khiết.
Nhận được phản ứng như dự đoán, ý cười của Tô Khiết càng sâu.
Tôi vô cùng phản cảm, đang muốn dứt ra rời đi.
Lại nhìn thấy phía trước, Cam Tần Phi vẻ mặt hung ác nham hiểm đang bước nhanh tới, mà trong tay anh ta ở phía sau, còn cầm một bình thủy tinh màu nâu.
Không có một câu nói dư thừa, anh ta mới vừa đi tới trước người Tô Khiết liền trực tiếp hắt ra axit sulfuric trong bình.
Trong thoáng chốc, Chu Hằng không biết là trong đầu toàn yêu đương, hay là bởi vì tứ chi quá mức phát triển dẫn đến đầu theo không kịp động tác, không chút nghĩ ngợi chủ động chắn ở trước người Tô Khiết.
Trong nháy mắt, như là sắt nóng chảy hắt lên mặt.
“A – – a – -”
Tóc Chu Hằng tan chảy, trên mặt trực tiếp bốc khói.
Anh ta la hét và lăn lộn khắp nơi, khiến tất cả những người xem sợ hãi.
Mà khi lãnh đạo trường vội vàng chạy tới, Tô Khiết vốn trốn sau lưng run lẩy bẩy lại đánh đòn phủ đầu cáo trạng.
“Thầy giáo! Cam Tần Phi bởi vì cùng Ôn Thế Vũ có tình cảm tranh chấp, mà đã tạt axit vào Chu Hằng!”
“Cậu đang nói bậy bạ cái gì vậy hả?”
Tôi chấn kinh, quay đầu nhìn về phía Cam Tần Phi, ý bảo anh ta giải thích – – đối tượng ngoại tình mà anh ta muốn trả thù, rõ ràng là Tô Khiết, không phải tôi!
Nhưng khi ánh mắt của anh ta đối diện với ánh mắt tuyệt vọng cùng khẩn cầu của Tô Khiết, liền đau lòng nhắm mắt lại.
Cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn nói dối.
“Ôn Thế Vũ, chấp nhận đi……”
Thật đúng là si tình.
Tôi chìm trong hồi ức, lòng tràn đầy căm hận.
Thấy tôi không để ý đến cô ta, Tô Khiết rất không vui.
“Này, tôi là vì cậu mới đi tiếp xúc với Cam Tần Phi, thái độ hiện tại của cậu là như thế nào?”
Cô ta nhấn mạnh:
“Cậu nên ngẫm lại những gì trong tiểu thuyết viết, càng là loại đàn ông cố chấp này, sau khi yêu một cô gái lại càng si tình, càng chung thủy!”
Nhìn dáng vẻ sốt ruột, một lòng chào hàng của cô ta……
Tôi hiểu rồi.
Lúc này Tô Khiết đã ý thức được tinh thần Cam Tần Phi không bình thường.
Cô ta sợ, nên lúc này mới liều mạng muốn đem củ khoai lang phỏng tay này nhét cho tôi.
Tôi cười lạnh.
Nếu cô ta đã sợ thành như vậy, tôi đây liền dứt khoát kích thích cô ta.
2.
“Đừng lôi tôi vào với anh ta.”
“Cậu không biết người khác sau lưng đều nói anh ta là bệnh thần kinh, sớm muộn gì cũng giết người sao?”
Tôi cố tình phóng đại.
Tô Khiết lại tin.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, còn mạnh miệng phủ nhận:
“Ai nói nói hươu nói vượn như vậy chứ?! Tôi đã tự mình kiểm định đàn ông cho cậu rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu”
Tôi cười nhạo một tiếng:
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu đừng giả bộ nữa.”
“Ngoài miệng nói là kiểm định giúp bạn cùng phòng, kỳ thật trong trường học ai còn không biết cậu chính là tìm cái cớ để khắp nơi đi trêu chọc đâu này?”
“Nói thật, cậu thật sự rất kỳ quái, muốn trêu chọc người khác thì cũng nên tìm người tử tế chút đi, người như Cam Tần Phi mà cậu cũng dám chọc, không thấy người khác đều trốn anh ta rất xa sao? Cậu có thích hay không tùy cậu, không ai có thể ngăn cản cậu chủ động đi tìm chết không được? Hơn nữa, nếu cậu thật sự thích như vậy, cậu có thể giữ lại cho mình. Tại sao lại đẩy cho tôi làm gì? ”
Tô Khiết bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời.
Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Sau một lúc lâu, cô ta bỏ lại một câu “Tôi đi tắm trước đây”, rồi trực tiếp trốn vào nhà vệ sinh.
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đóng chặt, ký ức kiếp trước giống như lưỡi dao cắm vào trái tim, khuấy ra máu thịt đầm đìa.
Không lâu sau khi Cam Tần Phi vu khống tôi, Tô Khiết đi bệnh viện thăm Chu Hằng.
Không biết bọn họ lén thỏa thuận gì, tóm lại từ đó về sau, Chu Hằng liền một mực chắc chắn là tôi đang hẹn hò với anh ta.
Lúc đó, toàn bộ khuôn mặt Chu Hằng đã bị bỏng tới 69%, một con mắt hoàn toàn hòa tan, khủng bố đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể bị dọa đến mức buổi tối gặp ác mộng.
Tôi suy sụp đi tìm anh ta, len lén chuẩn bị bút ghi âm muốn gài bẫy.
Nhưng anh ta dường như biết tôi có chuẩn bị mà đến, một chút dấu vết cũng không lộ.
Từ đó, tôi hoàn toàn trở thành kẻ chết thay cho Tô Khiết, trở thành tội nhân đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió kia, ngày đêm chịu đựng tất cả bạo kích đến từ bạn học, người qua đường, cùng với internet.
“Ôn Thế Vũ, nếu không phải là cô chân đạp hai cái thuyền, Cam Tần Phi sẽ tạt axit sulfuric vào người ta sao, Chu Hằng sẽ hủy dung sao?”
“Ôn Thế Vũ, cô phải vì chính mình chuộc tội, Chu Hằng biến thành như bây giờ, đừng tưởng rằng bản thân cô có thể không đếm xỉa tới, cô phải có trách nhiệm chiếu cố anh ta cả đời, nếu không cư dân mạng mỗi người một ngụm nước bọt đều có thể dìm chết cô!”
Kiếp trước, tôi cố gắng giải thích với mọi người:
“Tôi vô tội! Người chân đạp hai chiếc thuyền thật sự chính là Tô Khiết!”
Tôi đã tìm kiếm rất nhiều bằng chứng, bao gồm lịch sử trò chuyện, bằng chứng cuộc gọi của họ.
Nhưng ngay sau đó, từng phần lịch sử nói chuyện phiếm của Tô Khiết tự chế, làm giả, đều được tung lên mạng internet, trong lúc nhất thời chứng cứ thật thật giả nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Sau đó, rất nhanh đã có người chỉ ra lỗ hổng nói chứng cứ của tôi là giả.
Tô Khiết cứ như vậy, dựa vào một chiêu quấy đục nước, mang mình thoát thân sạch sẽ.
Mà nỗ lực minh oan của tôi, bị người ta gán là vu hãm, dàn dựng khiến bản thân tôi càng bị chỉ trích dữ dội hơn.
“Bản tính xấu xa không thay đổi! Đến bây giờ còn muốn hãm hại người khác, thật là ác độc!”
“Cô ta chính là muốn trốn tránh trách nhiệm! Mọi người cùng nhau mắng tỉnh cô ta đi!”
Khoảng thời gian bị bạo lực trên mạng, tôi vẫn nghĩ mãi mà không rõ vì sao không ai nghe tôi giải thích, dựa vào cái gì tôi phải bị đối xử như vậy?
Sau này cuối cùng tôi cũng hiểu.
Cái ác không có nguyên nhân.
Không phải tất cả mọi người đều mù, cũng có bạn học quen biết nói thay tôi:
“Chưa từng thấy Ôn Thế Vũ ở chung với hai nam sinh kia, ngược lại từng thấy Tô Khiết đi cùng bọn họ.”
Chỉ là khi sự thiếu hiểu biết trở thành xu hướng chủ đạo thì tỉnh táo là một tội ác.
“Sao còn có người thay Ôn trà xanh nói chuyện, là có quan hệ với cô ta sao?”
Ác ý vô biên sâu không thấy đáy, giống như vực sâu vạn trượng.
Tôi không đưa ra được chứng cứ chứng minh mình trong sạch, mà Tô Khiết lại quen bán thảm, vì thế dư luận nghiêng về một bên.
Tôi bị mắng đến thương tích đầy mình, mà cô ta lại cọ xát nhiệt độ này mở phát sóng trực tiếp, mỗi ngày lăn qua lộn lại, tăng lên một làn sóng fan lớn.
Khi cô ta vừa tốt nghiệp liền mượn trận gió đông này ký hợp đồng với công ty lớn, trở thành người nổi tiếng trên mạng với thu nhập hàng triệu mỗi tháng, mà tôi đã gặp phải cảnh ngộ gì đây?
Bởi vì tôi không chịu thừa nhận mối quan hệ tay ba cẩu huyết kia, không chịu thỏa hiệp và chịu trách nhiệm với Chu Hằng… chọc nhiều người tức giận.
Bị đuổi học, bị cư dân mạng xâu xé, bị cha mẹ Chu Hằng tát, bị bà con trong nhà coi là sự sỉ nhục.
Cha mẹ tôi vốn đã mất sớm, sau khi người bà nội nương tựa lẫn nhau của tôi cũng bị tức chết, tôi hoàn toàn điên rồi.
Tôi đã lựa chọn con đường tiêu cực nhất là cùng Tô Khiết đồng quy vu tận.
Nhất định là ngay cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt, mới cho tôi cơ hội sống lại một đời.
Những kế hoạch trả thù từng được tưởng tượng vô số lần trong lòng khi tuyệt vọng cuối cùng cũng đã có thể thực hiện.
Lúc này đây, tôi nhất định phải làm cho Tô Khiết cùng hai tên đê tiện kia nợ máu trả bằng máu!
3.
Thừa dịp Tô Khiết đang tắm rửa, tôi mở ngăn kéo của cô ta ra.
Một hộp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình hiện ra trước mặt tôi.
Tôi dùng kim đâm vào mỗi cái bao.
Cuộc đời tôi đã bị hủy hoại đến mức không thể nhận ra, nếu đã có cơ hội báo thù, làm sao tôi có thể để cho cô ta sạch sẽ làm người?
Trong khoảng thời gian này, Tô Khiết đang cùng Chu Hằng thân thiết, mỗi ngày đều không về ngủ, lại lấy cớ mình tá túc ở nhà thân thích tránh sự kiểm tra của giáo viên hướng dẫn.
Nhưng dấu vết mập mờ trên người cô ta không lừa được tôi, người ở chung một phòng.
Tô Khiết buổi tối ở cùng một chỗ với ai, lại làm cái gì, không cần nói cũng biết.
Nửa giờ sau, cô ta quấn khăn tắm mở cửa phòng vệ sinh bước ra.
Vừa lau tóc vừa dặn dò tôi:
“Buổi tối tôi đến nhà họ hàng ở nhờ, nếu giáo viên hướng dẫn đến kiểm tra phòng cậu nhớ hỗ trợ cho tôi, nói dì tôi đặc biệt gọi điện thoại tới thúc giục tôi qua đó.”
Tôi cười lạnh một tiếng, bắt đầu nói dối:
“Bao nhiêu người đều nhìn thấy cậu và những người đàn ông khác nhau chui vào khách sạn, cậu bảo tôi nói với giáo viên hướng dẫn thế nào? Những người đàn ông đó đều là anh em họ được dì cậu nhờ đến đón cậu? ”
Tô Khiết lập tức luống cuống!
“Ai nhìn thấy…… Không phải, ai nói xấu tôi? Nhất định là nhìn lầm rồi!”
Tôi che miệng cười trộm, thích thú thưởng thức sự run sợ của cô ta.
“Mỗi lần cậu đến khách sạn đều đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, nhưng hồ cá của cậu lớn như vậy, cá trong hồ nhiều như vậy, cậu đi chăm chỉ như vậy, có một hai người đàn ông từng trao đổi sâu sắc với cậu nhận ra cậu cũng rất bình thường phải không?”
Tôi nói chuyện khó nghe, Tô Khiết trực tiếp bị tức đến xanh mặt.
Nhưng cô ta càng lo lắng vấn đề danh dự của mình, bồn chồn hồi lâu, đợi đến khi trời tối hẳn mới quyết định ra ngoài.
Mà chờ cô ta vừa đi, tôi cũng ra khỏi ký túc xá.
Tôi đón xe đến một cửa hàng hoa quả rất xa, mua một cân đào, lấy lông đào xuống, mài thành bột phấn tinh tế, trộn lẫn vào sữa tắm và sữa rửa mặt của tôi.
Tô Khiết dị ứng với lông đào, vừa chạm vào liền nổi lên mẩn đỏ.
9 giờ sáng hôm sau, Tô Khiết lười biếng trở về ký túc xá, chuyện đầu tiên chính là tắm rửa.
Mùi hoa cam nồng đậm mạnh mẽ ập đến.
Không ngoài dự đoán, cô ta lại dùng sữa tắm của tôi.
Ở chung một phòng, đồ dùng sinh hoạt của tôi cơ bản là nửa tháng đã dùng hết, mà một học kỳ của cô ta cũng không cần đổi.
Dường như là để trả đũa tôi hai lần trước trong lời nói có chút gai góc, lần này, chỉ ngửi mùi đã biết, tôi làm phật lòng cô ta không ít.
Tốt, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi.
Tắm rửa xong, cô ta đắp mặt nạ cho mình, lúc này mới chậm rãi hỏi tôi:
“Ôn Thế Vũ, cậu có thể nói một chút cho tôi biết là ai ở sau lưng bịa chuyện, nói xấu tôi cùng đàn ông đến khách sạn không?”
Nhìn bộ dáng tự tin của cô ta, phỏng chừng là suốt đêm lục lọi bài post trong web trường, phát hiện không có ai nhắc tới chuyện này, lúc này mới nhận ra là tôi đang nói hươu nói vượn, tìm tôi hỏi tội đi.
Nhưng mà cô ta có thể yên tâm.
Tin đồn rất nhanh sẽ xuất hiện thôi.
Tôi phớt lờ lời cô ta, tự lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc độ, lặng lẽ chụp rất nhiều ảnh.
Thấy tôi không trả lời, Tô Khiết tức giận.
“Có phải cậu có ý kiến với tôi không?”
Trải qua hai lần nghẹn họng trước đó, cuối cùng cô ta cũng tỉnh táo lại, dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh ngực, bộ dáng xem xét:
“Sao cậu lại đột nhiên đổi tính vậy? Nói chuyện giống như uống thuốc súng vậy.”
“Cậu có nghe nói qua một câu, ghen tị là công nhận lớn nhất đối với một người không?”
Cô ta nhướng mày, lời nói đầy mỉa mai.
Mà tôi lạnh lùng nhếch môi, câu tiếp theo trực tiếp khiến cô ta ngã xuống ghế.
“Tô Khiết, cậu cả người đều là mẩn đỏ, không phải là đời sống riêng tư quá hỗn loạn, bị truyền nhiễm cái kia bệnh gì chứ?”
Tô Khiết nhìn lên người mình, cả kinh làm mặt nạ rơi lộp bộp xuống đất.
Mắt cô ta trừng đến mức gần như rớt ra khỏi hốc mắt, giận dữ đứng trước gương liều mạng soi.
“Chuyện gì xảy ra! Tại sao có thể như vậy chứ!”
Tôi đổ thêm dầu vào lửa:
“Còn chuyện gì xảy ra nữa! Trong lòng mình không rõ sao? Bệnh bẩn rồi!”
“Nghe nói loại bệnh này tính lây nhiễm rất mạnh, một lần liền có thể mặc phải.”
“Nếu mắc phải căn bệnh này, về sau toàn thân sẽ bốc mùi hôi thối, sẽ có vết loét và mủ. Dù có chữa trị thế nào cũng không khỏi được.”
“Nói thật, cậu thật ghê tởm, cái ghế cậu ngồi tôi cũng không dám ngồi nữa, chỉ sợ bị cậu lây bệnh.”
“Sao cậu còn mặt mũi ở đây hỏi tôi là ai đang bịa chuyện? Cậu đã thành bộ dáng gớm ghiếc này rồi, có phải trong lòng nói dối ai cũng giống như gương sáng không?”
Mỗi một câu tôi nói, Tô Khiết lại run rẩy một cái.
Nói xong lời cuối cùng, cô ta không nghe nổi nữa, cầm lấy điện thoại lao thẳng ra khỏi ký túc xá.
Tốt lắm.
Định đi bệnh viện?
Tôi nhếch môi cười.
Cá mắc câu rồi, trò hay sắp bắt đầu rồi.