Hành Trình Cung Nữ Nghịch Tập - Chương 3
8
Kiếp trước, sau khi rời lãnh cung không lâu, quả thật Tô Như Nguyệt với mẫu gia của nàng ta đã được giải oan.
Tuy nhiên đấy không phải nhờ vào sự sáng suốt của Hoàng Thượng, mà từ đầu đến cuối là do sự sắp xếp và tính toán của ta.
Để chống lại Quý phi, ta đã cố hết sức tìm kiếm đồng minh mượn sức, thậm chí nuốt bỏ hận thù để cầu xin sự giúp đỡ từ Hiền tần, người đã từng ngược đãi ta.
Kế đến, từ Uyển quý nhân ta biết được nhược điểm của Quý phi, cũng nắm được bằng chứng quan trọng tố cáo người nhà ả hãm hại Vinh Quốc công.
Uyển quý nhân là người có mắt nhìn, thấy Quý phi thế lực suy yếu, nàng lập tức quy phục Tô Như Nguyệt.
Ta thấy Uyển quý nhân lanh lợi được việc, lại là người có thủ đoạn nên đã kiến nghị Tô Như Nguyệt thu nàng vào dưới trướng, dùng làm người mình.
Không ngờ Tô Như Nguyệt căn bản chướng mắt nàng, lại trở nên thân mật khăng khít với Hiền tần đã từng ngược đãi ta.
Một cung nữ hèn hạ bò lên giường chủ tử, một kẻ thấp kém như thế sao xứng được làm tỷ muội với đích trưởng nữ phủ Vinh Quốc công?
Tuy ngoài miệng không nói rõ, nhưng ánh mắt Tô Như Nguyệt nhìn về phía Uyển quý nhân lại tràn ngập sự ghét bỏ.
Nàng ta lén lút kéo Hiền tần sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ xuất thân thấp hèn, nên an phận thủ thường. Uyển quý nhân kia dã tâm bừng bừng, nhìn đã biết không phải người an phận.”
Hiền tần cười nói: “Tình Uyển trước đây là cung nữ của Quý phi. Quý phi từng đánh đập nàng ta, có lần bị Hoàng Thượng bắt gặp. Có lẽ Hoàng Thượng muốn trừng phạt Quý phi nên đã điều Tình Uyển đến hầu hạ bên cạnh mình.”
“Tình Uyển này cũng rất biết tranh đua, thị tẩm một lần đã được phong làm Uyển thường tại, giờ lại thăng lên Uyển quý nhân. Bây giờ nàng ta chịu giúp đỡ ngươi, hẳn là cũng vì vô cùng căm ghét Quý phi.”
Tô Như Nguyệt trề môi khinh thường: “Cung nữ nào mà không bị chủ tử trách phạt? Tính tình Quý phi không tốt, nhưng đánh vài cái cũng không lấy mạng ai được. Nàng ta lấy cớ này để câu dẫn Hoàng Thượng, thật khiến người ta khinh thường!”
Đúng vậy, Tô Như Nguyệt luôn miệng rao giảng nhân nghĩa đạo đức, đối ngoại luôn thể hiện vẻ ngoài lạnh lùng, không tranh không đoạt như hoa sen thanh tao, nhưng bản chất bên trong lại là điển hình của tâm lý kẻ bề trên.
Theo quan điểm của Tô Như Nguyệt, các chủ tử đều xuất thân cao quý, là thiên kim tiểu thư, còn nô tỳ thì định mệnh là những kẻ thấp hèn, thô bỉ, cả đời không thể ngẩng mặt lên nhìn đời.
Nô tỳ phải tận tâm phụng sự chủ tử, thậm chí dâng hiến cả tâm hồn, thân xác, tính mạng cũng là điều hiển nhiên, khi đối mặt với sự lăng nhục tùy ý của chủ tử, họ chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.
Nhưng Tô Như Nguyệt đã quên rằng, ta cũng là một nô tỳ.
Trong kiếp này, ta nhanh chóng tìm đến Uyển quý nhân.
Ta biết lúc này nàng đã nắm trong tay đủ loại bằng chứng về việc Quý phi vu khống làm việc ác.
Tình Uyển sở hữu nhan sắc vô cùng xinh đẹp, đôi mắt ướt át đầy ẩn tình khiến người ta say đắm, thảo nào Quý phi không thích nàng.
Điều quý giá hơn cả là nàng còn là một mỹ nhân thông minh.
Chưa đầy vài câu nói, nàng đã hiểu rõ ý tứ của ta:
“Ngươi đang khuyên ta không cần khuất phục kẻ khác?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Thay vì giao bằng chứng cho Tô Như Nguyệt để tranh công, hãy tự mình đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.
Trên triều Hoàng Thượng vốn đã kiêng kỵ thế lực của gia tộc Quý phi, đang loay hoay tìm kiếm lý do để kéo bọn họ xuống.
Việc giao nộp bằng chứng sẽ giúp vạch trần tội ác hãm hại phi tần của Quý phi, đồng thời giải nguy cho Hoàng Thượng. Vậy tại sao ta lại không làm?
Huống hồ, lợi ích của Tô Như Nguyệt còn không bằng một góc lợi ích từ Hoàng Thượng.
Ta vạch trần sự thật về việc Tô Như Nguyệt luôn đề cao xuất thân, coi thường những người xuất thân thấp kém.
Giữa ta và Tô Như Nguyệt vốn đã có mâu thuẫn, hà cớ gì phải dung túng cho nàng ta?
Người thông minh làm việc luôn nhanh gọn lại hiệu quả.
Tình Uyển quyết định tự mình mang bằng chứng tố cáo Quý phi hãm hại Tô Như Nguyệt đến trình cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng như tìm được báu vật, lập tức thẩm vấn Quý phi suốt đêm. Từ lời khai của Quý phi, Hoàng Thượng phát hiện ra nhiều manh mối quan trọng liên quan đến những âm mưu trong triều đình, cuối cùng chứng minh được việc gia tộc của Quý phi cấu kết, mưu đồ soán ngôi.
Gia tộc Quý phi từ đây sụp đổ.
Trước những lời khen ngợi của Hoàng Thượng, Tình Uyển khiêm tốn đáp lại: “Thần thiếp không hiểu gì về triều chính, chỉ vì không đành lòng nhìn Như phi nương nương chịu oan ức, nhờ am hiểu y thuật mà phát hiện manh mối từ đơn thuốc an thai mà Quý phi từng sử dụng.”
“Tất cả đều nhờ vào sự sáng suốt và quyết đoán của Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng vô cùng hài lòng, phong Tình Uyển làm Uyển tần, còn giao cho nàng quản lý một cung.
9
Tô Như Nguyệt được khôi phục phân vị, Vinh Quốc công cũng được quan phục nguyên chức. Tuy nhiên, Tô Như Nguyệt lại không hề vui vẻ.
Đặc biệt, khi nhìn ta, ánh mắt nàng ta chứa đầy sự nghi ngờ. Ta biết rằng, ta cần phải đẩy nhanh tiến trình chạy trốn so với ban đầu.
Vì vậy, khi Tình Uyển hỏi ta muốn gì để đền đáp, ta đã nói rằng ta muốn làm cung nữ bên cạnh nàng.
Đây là lợi ích khi giao tiếp với người thông minh.
Kiếp trước, ta đã làm rất nhiều việc cho Tô Như Nguyệt, nhưng nàng ta chưa bao giờ cho ta bất kỳ sự đền đáp nào.
Tình Uyển tỏ ra khó hiểu: “Ngươi không muốn làm cung nữ nhất đẳng của phi tử mà lại muốn làm cung nữ bên cạnh ta?”
Ta cắn răng, quyết định kể sơ lược về việc ta sống lại.
Kiếp trước, vì Tô Như Nguyệt không hợp tác với Uyển quý nhân, nên không có bằng chứng quyết định để lật đổ phe phái Quý phi.
Đến khi tranh đoạt hậu vị, Quý phi vẫn là đối thủ mạnh nhất. Tô Như Nguyệt lo lắng đến mức mất ngủ:
“Giờ ta không còn mẫu gia để có thể dựa vào nữa.”
“Nếu Quý phi lên làm Hoàng Hậu, ắt hẳn nàng ta sẽ không tha cho chúng ta.”
“Đan Khê, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?”
Thực ra đây đều là hậu quả do chính nàng ta tự chuốc lấy. Sau khi được khôi phục phân vị, nàng ta không hề nghĩ đến việc giúp phụ thân mình giải oan, mà chỉ tập trung vào việc mưu cầu tiền đồ cho Vệ Từ Hải.
Cuối cùng, Vinh Quốc công vì uất ức dồn nén bấy lâu mà chết oan. Tô Như Nguyệt chỉ rơi vài giọt nước mắt khi biết tin.
Sau đó, đối mặt với sự hung hãn của Quý phi, nàng ta rốt cuộc cũng nhận ra rằng, dưới thế lực to lớn của gia tộc Quý phi, thiếu niên lang căn bản không thể bảo vệ được nàng ta.
Mỗi ngày, nàng ta đều khóc lóc với ta, cầu xin ta giúp nàng ta nghĩ cách. Cuối cùng, ta liều lĩnh lẻn vào Thái Y Viện, bỏ thêm một số vị thuốc tương khắc vào thuốc bổ của Quý phi.
Sau khi đun sôi, những vị thuốc này sẽ trở thành chất độc nguy hiểm. Sức khỏe của Quý phi vốn đã yếu, chỉ sau một thời gian ngắn, ả đã trúng độc rồi chết.
Tô Như Nguyệt cuối cùng cũng được lên ngôi Hoàng Hậu.
Sau đó, dưới áp lực của Hoàng đế lẫn gia tộc của Quý phi, nàng ta đã không chút do dự mà đẩy ta ra làm bia đỡ đạn.
Lý do rất đơn giản, nàng ta là một người coi trọng thể diện, luôn luôn khinh thường danh lợi cùng tranh đoạt.
Điều duy nhất nàng ta quan tâm là tình cảm phu thê với Hoàng đế.
Trước sự tố cáo của ta, nàng ta thề thốt phủ nhận, nói một cách hờ hững: “Bổn cung chưa bao giờ ép buộc ngươi làm gì cả, tất cả đều do ngươi tự nguyện, bổn cung cũng không thấy cảm kích.”
“Hoàng thượng, người biết rõ rằng thần thiếp xưa nay không tranh không đoạt, càng không ham muốn vị trí Hoàng Hậu này.”
Ta bị tra tấn dã man trong Thận Hình Ty. Sợ ta khai ra sự thật, nàng ta còn sai người cắt lưỡi ta.
Kiếp trước, ta đã bị tra tấn đến chết theo cách như vậy. Vì thế, kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta!
10
Tình Uyển nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ bảo ta đi về trước.
Ta không biết nàng đã hiểu được bao nhiêu phần.
Trở về Tồn Cúc điện, ta thấy Tô Như Nguyệt đang lạnh mặt chờ ta.
Hóa ra nàng ta đã phái người theo dõi ta, phát hiện ta âm thầm liên lạc với Tình Uyển.
Nghĩ rằng Tình Uyển được phong làm Tần vị là do ta góp sức, Tô Như Nguyệt ghen ghét dữ dội.
Nàng ta lười giữ cái hình tượng thanh tao như cúc kia: “Thật không thể tin được, ngươi dám giúp Uyển tần tranh sủng sau lưng ta?”
Nàng ta nhìn ta căm phẫn, giọng nói cũng trở nên sắc bén.
Bốp! Một cái tát giáng xuống, tai ta ù ù, mặt đau nhói. Chắc là hộ giáp bén nhọn của Tô Như Nguyệt đã làm ta bị thương.
Nàng ta vẫn chưa hết giận, còn phạt ta quỳ gối.
Chịu đựng quỳ gối được nửa canh giờ, ta đã hoa mắt chóng mặt, cả người lung lay sắp đổ.
Đúng lúc này, có người ngoài cửa thông báo Hoàng Thượng đến.
Tô Như Nguyệt vội vàng hoảng hốt đứng dậy, ta lập tức ngã xuống một cách rất “hợp lý”.
Vừa hay ngã ngay trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cau mày: “Như phi, ngươi biết rõ trẫm ghét nhất việc vận dụng tư hình với cung nữ.”
“Trẫm luôn cho rằng ngươi đối xử với mọi người rộng rãi, nhưng không ngờ thủ đoạn của ngươi lại độc ác đến vậy.”
“Hoàng Thượng, là con tiện tì này mưu hại thần thiếp trước!” Tô Như Nguyệt uất ức rưng rưng nước mắt, bĩu môi nói.
Ha! Ta còn tưởng rằng nàng ta sẽ nói câu kinh điển “Thần thiếp không có, công đạo nằm trong lòng người” cơ!
Xem ra, ngay cả khi làm việc trái với lương tâm, nàng ta vẫn biết cách biện minh cho bản thân.
Hoàng Thượng nổi giận quát mắng: “Nàng và Uyển tần là đồng hương, chỉ mới trò chuyện vài câu thôi mà đã là mưu hại ngươi sao?”
“Hãy nhớ rằng trước đây chính nàng là người đã tình nguyện theo ngươi đến lãnh cung!”
“Ngươi nói là bất mãn với Đan Khê, nhưng thực ra là bất mãn với trẫm, bất mãn vì trẫm đã tấn phong Uyển tần!”
Tô Như Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt cứng rắn: “Thần thiếp không có! Tại sao Hoàng Thượng luôn không tin tưởng thần thiếp!
“Hai chữ trong sạch, thần thiếp nói cũng mệt rồi!”
Hoàng Thượng càng nói càng tức giận: “Trẫm đã tận mắt nhìn thấy ngươi dùng hình phạt với cung nữ, chẳng lẽ trẫm muốn phong phi tần còn phải hỏi ý kiến ngươi sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Hoàng Hậu à?”
Nói xong, Hoàng Thượng phất tay áo bỏ đi, ra lệnh cho người đưa ta đến Trường Xuân Cung của Uyển tần.
Vậy là ta trở thành cung nữ bên cạnh Uyển tần.
Ta giúp đỡ nàng tranh sủng với Tô Như Nguyệt.
Quý phi thất bại, vị trí cao nhất hậu cung chỉ còn Tô Như Nguyệt và Hiền tần.
Nhưng Hiền tần đã lớn tuổi, nhan sắc lại không bằng Tô Như Nguyệt, nên từ lâu đã không được Hoàng Thượng sủng ái.
Ta đi theo Tô Như Nguyệt từ phủ đệ vào cung, nên rất hiểu sở thích của Hoàng Thượng.
Tô Như Nguyệt cũng hiểu, có điều nàng ta luôn giữ ý tứ, cao ngạo lạnh lùng, không muốn chiều chuộng Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng thích côn khúc, nhưng nàng ta không muốn học, nói rằng những người hát côn khúc thường xuất thân thấp hèn, không xứng đáng xuất hiện ở nơi thanh tao.
Hoàng Thượng thích nghe tỳ bà, nhưng nàng ta lại nói rằng mình không thể giống như những nhạc kỹ trong phủ, dùng đàn tranh để tranh sủng.
Uyển tần thì khác, nàng không chỉ am hiểu côn khúc và tỳ bà, mà còn lén lút mời thầy dạy cưỡi ngựa, bắn cung.
Đến mùa thu đi săn, nàng được phong làm Uyển phi cùng Hoàng Thượng rong ruổi trong khu vực săn bắn.
Tô Như Nguyệt bề ngoài thì vẫn tỏ ra bình thản, có điều phong thái của nàng ta đã không còn như xưa, trong lời nói luôn ẩn chứa sự toan tính.
Ta nhận thấy rằng Vệ Từ Hải cũng đi cùng Hoàng Thượng đến khu vực săn bắn.
Nhìn trang phục của hắn, ta biết hắn đã trở thành Thị vệ Ngự tiền cấp ba.