Hạnh Phúc Đến Muộn - Chương 5
17
Tôi và Kỳ Dã hẹn mọi người ra ngoài, trên quốc lộ Bàn Sơn.
Cưỡi chiến tướng của chúng tôi cùng mọi người xông lên đỉnh núi.
Mọi người vừa khóc vừa cười.
Hắn ở phía sau nắm chặt tay tôi.
Giống như lại trở về mùa hè năm mười tám tuổi ấy.
“Hạt Tiêu nhỏ, có muốn cùng anh bỏ trốn không?”
Tôi rưng rưng nước mắt.
Lần này tôi nắm lấy tay hắn và chạy trốn vào một đêm hè.
Tôi kiễng mũi chân hôn lên khóe môi hắn.
Lại bị hắn đảo khách thành chủ, bóp chặt eo tôi, cúi người hôn sâu.
Cảm giác mềm mại, điên cuồng quen thuộc, đều không thể sánh bằng sự vui mừng.
Nhưng lại bù đắp tuổi thanh xuân sôi trào, nóng bỏng lại không có kết cục của chúng tôi.
Tôi không biết chúng tôi có cứu rỗi lẫn nhau không.
Tôi chỉ biết rằng, tình yêu là điều chân thật vĩ đại nhất.
18
Náo loạn nửa đêm trong tiệm A Côn, trời sắp sáng mới ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy, mọi người đứng ngổn ngang trong góc.
Tôi rất thích, rất thích bầu không khí hiện tại.
Định ra ngoài núi hóng gió.
Lại ngoài ý muốn thấy được Cố Hoài Cảnh.
Hắn chán chường ngồi xổm dưới đòn bẩy điện, dưới bàn chân toàn tàn thuốc, còn có rất nhiều chai rượu rỗng.
Tôi không biết hắn đến đây bao lâu.
Cũng không biết hắn ở lại bao lâu.
Càng không biết hắn muốn làm gì.
Tôi không muốn gặp hắn.
Nhưng vẫn bị hắn nhanh một bước chắn ở trước mặt.
“Thích Uyển Ninh, chúng ta kết hôn đi.”
Hắn lấy hộ khẩu từ trong ngực ra.
Tôi không biết hắn đang chơi trò gì.
Lui ra sau một bước, giơ tay lên: “Cố Hoài Cảnh, tôi đã kết hôn rồi.”
Nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi, hắn cứng đờ tại chỗ.
“Em kết hôn với tay đua kia?”
Tôi gật đầu.
Hắn đột nhiên tức giận: “Sao em có thể tùy tiện như vậy!”
“Hai người mới quen nhau vài ngày? Dựa vào cái gì mà hắn có thể, anh…”
Nói được một nửa, dừng một chút, ngữ khí hắn chậm lại, lẳng lặng nhìn tôi: “Hôn lễ không hủy bỏ, hai ngày sau chúng ta cử hành hôn lễ, có được không?”
Tôi lắc đầu: “Hôn lễ nếu không hủy bỏ, tôi trực tiếp đổi người.”
Trong nháy mắt, hắn đứng yên tại chỗ.
Một lát sau, hắn nở nụ cười: “Tay đua kia nếu biết em coi anh ta là thế thân, nhất định sẽ ly hôn với em.”
“Thích Uyển Ninh… Đừng làm loạn nữa. Kết hôn với anh mới là lựa chọn tốt nhất của em.”
“Ồ.”
Cố Hoài Cảnh không biết Kỳ Dã chính là người yêu từ trước đến nay của tôi.
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không ly hôn.”
Lúc này, giọng nói của Kỳ Dã từ phía sau truyền đến, hai tay ôm lấy bả vai tôi.
Đặt một nụ hôn lên môi tôi.
“Bởi vì người phản bội, sẽ xuống địa ngục.”
Nhìn khuôn mặt cực kỳ giống hắn, Cố Hoài Cảnh không nói gì, thất hồn lạc phách rời đi.
19
Hai ngày trước đám cưới.
Tôi và Kỳ Dã đang sửa danh sách mời.
Chỉ mời bạn tốt thân thiết nhất, tổ chức một hôn lễ thuộc về chúng tôi.
Bận đến sứt đầu mẻ trán, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Tô Trăn Trăn gọi tới.
Đầu kia giọng nói, cô ta khóc nức nở: “Cô có thể gặp Cố Hoài Cảnh một lần không? Anh ấy uống rượu đến ngộ độc rượu, phải vào bệnh viện.”
Tôi có chút nghi hoặc, chuyện này có liên quan gì tới tôi đâu.
Tô Trăn Trăn nghẹn ngào nói: “Tôi vẫn cho rằng Cố Hoài Cảnh thật sự còn đang chờ tôi, thật sự yêu tôi.”
“Tôi nghĩ rằng khi tôi trở lại, anh ấy sẽ đứng vững sau lưng tôi.”
“Thời gian một tuần đó, anh ấy quả thật ở cùng tôi, nhưng vẫn cầm điện thoại di động không ngừng xem, tôi biết anh ấy đang chờ điện thoại của cô, nhưng cô một lời hỏi thăm cũng không cho anh ấy, cho nên anh ấy dẫn tôi tới gặp cô, nói từ hôn, kỳ thật là vì chọc giận cô.”
“Nhưng cô rất bình tĩnh rời đi, cô không biết sau khi cô đi, anh ấy nổi điên bao nhiêu, tôi rốt cuộc hiểu được, trong trò chơi thế thân này, anh ấy đã động tâm với cô.”
“Biết cô ở bên người khác, anh ấy không ngừng uống rượu, trong miệng đều là tên của cô…”
Tôi nhíu nhíu mày, cắt đứt lời nói của Tô Trăn Trăn: “Những thứ này tôi không muốn nghe, tôi không yêu anh ta.”
“Chưa từng động tâm dù chỉ một lần.”
“Hắn cũng không yêu tôi, chỉ là không cam lòng không chiếm quyền chủ động trong quan hệ này mà thôi.”
Sau đó cúp điện thoại.
20
Một ngày trước đám cưới.
Công ty của Kỳ Dã thu mua công ty của Cố gia.
Cuối cùng bọn họ mới biết.
Thì ra Cố gia còn có một đứa con riêng ở bên ngoài.
Cùng quá lại không đi tranh đoạt gia sản, mà là cùng mẹ liên thủ, một chiêu trí mạng.
Một điểm được bàn tán sôi nổi ngày đó còn có.
Kỳ Dã rất giống Cố Hoài Cảnh.
Nhưng vào lúc này, Kỳ Dã tuyên bố muốn kết hôn với người thuở thiếu thời, hôn lễ ngay ngày hôm sau.
Mọi người mới kịp phản ứng.
Tay đua đó chính là hắn.
Hắn chính là ánh trăng trắng chết mà sống lại của tôi.
Ba mẹ tôi rất vui, cho rằng bám vào cây rụng tiền mới.
Nhưng ngày đó, tôi dẫn Kỳ Dã trở về, nói cho bọn họ biết, Thích Uyển Ninh và Thích gia sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhau.
Trước kia tôi vẫn không hạ quyết tâm, tự làm thương tổn chính mình.
Là cảm thấy họ cho tôi sinh mệnh.
Càng bởi vì tôi đối với họ còn ôm ảo tưởng.
Mong đợi sự quan tâm, hiểu biết, khẳng định và tình yêu của họ.
Việc tôi đến thế giới này không phải là điều tôi có thể lựa chọn.
Nhưng nếu đã đến, tôi chính là cá thể độc lập.
Khi tôi lần lượt bị họ tổn thương tình cảm, bị bệnh tật tra tấn.
Họ nhìn tôi từ xa, để mặc tôi đắm chìm trong biển sâu.
Một lần cũng không cứu tôi.
Nếu không chiếm được, vậy thì không cần nữa.
Trên thế giới này, vốn không phải ai cũng có được tình thân.
Chấp nhận một thiếu sót tình cảm nào đó, cũng là để trưởng thành.
Ba mẹ tôi đứng trước mặt tôi khi tôi rời đi.
Lần đầu tiên tôi thấy sự bối rối trên khuôn mặt của họ.
Nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa.
21
Ngày cưới.
Tôi mặc áo cưới Kỳ Dã đặt làm, rất vừa người.
Tôi hỏi anh ấy: “Sao anh biết kích thước hiện tại của em?”
Anh ấy nhéo nhéo mặt tôi: “Bởi vì một người bạn nhỏ nào đó, khẳng định lúc anh không có ở đây, không ăn cơm đàng hoàng.”
Anh ấy một thân âu phục thẳng tắp, kiêu ngạo cùng sự hoang dã thời niên thiếu.
Có thêm một chút trưởng thành và dịu dàng.
Anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau.
Tôi nhìn bộ dạng của hai chúng tôi trong gương, hốc mắt hơi đỏ lên.
Ngày này, tôi đã chờ quá lâu, quá lâu rồi.
Kỳ Dã nâng cằm tôi lên, hôn khóe mắt tôi: “Hạt tiêu nhỏ nhà anh, sao vẫn thích khóc nhè như vậy?”
Một câu nói lại làm cho tôi đang cố nhịn nước mắt, trong nháy mắt chảy xuống.
Ngày hôm đó ở dưới chân núi, tôi tưởng tượng anh ấy sẽ nói như vậy về tôi.
Nhưng chỉ là ảo giác.
Hiện giờ ảo giác trở thành sự thật, mất mà lấy lại được.
Ông trời đối xử với tôi rất tốt.
Tôi ngẩng mặt lên, hôn lại khuôn mặt của anh ấy: “Bởi vì em biết có người sẽ lau nước mắt cho em, có người sẽ chờ em, cùng em ngắm mưa mùa xuân, gió mùa hè, lá mùa thu, tuyết mùa đông.”
Vì thế, cho dù chỉ có một mình, tôi cũng dám dũng cảm tiến về phía trước.
Bởi vì chắc chắn rằng, cuối vách núi sẽ có gió thoảng qua những cánh đồng.
Và người tôi yêu sẽ ở đó chờ tôi, nói với tôi xin chào và gặp lại.
(Hết)