Hạnh Phúc Đến Muộn - Chương 2
5
Thời gian dường như quay trở lại lần đầu tiên tôi gặp hắn.
Ba mẹ tôi cãi nhau vì tôi không chịu nghe lời và đánh tôi một trận.
Tôi chỉ bảo họ đừng tra tấn nhau nữa, chỉ là ly hôn sớm một chút mà thôi, có gì sai chứ?
Tôi chạy trốn và khóc một mình.
Khóc được một nửa, nghe được một tiếng cười lười biếng: “Hạt tiêu nhỏ nhà ai, trốn ở nơi này khóc nhè?”
Hai tay Kỳ Dã gối lên đầu, chậm rãi đứng dậy ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa khăn giấy cho tôi: “Khóc một mình, rất cô đơn. Dù sao cậu cũng không biết tôi, tôi có thể làm một người lắng nghe cậu.”
Năm đó chúng tôi đều mười lăm tuổi.
Tôi không nói với hắn tại sao tôi khóc.
Hắn ngồi với tôi cả buổi chiều.
Sau đó tôi biết hắn là học trưởng trường trung học kế bên.
Nghe nói hắn vừa quậy phá vừa hung dữ.
Là một đứa “con hoang”, không có bố.
Có lẽ là duyên phận, chúng tôi quen biết nhau, hắn sẽ dẫn tôi cùng lên đỉnh núi ngắm sao.
Hắn giới thiệu bạn bè cho tôi.
Ở nhà tôi không cảm nhận được sự quan tâm, thì hắn đều cho tôi.
Cũng sẽ nói cho tôi biết, phải nghiêm túc làm chính mình.
Bởi vì có người sẽ thích tôi như vậy.
Mỗi lần tôi cãi nhau với gia đình, hắn sẽ xuất hiện trước mặt tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, để cho tôi phát tiết cảm xúc.
Cũng sẽ báo thù cho tôi, giáo huấn những người nói xấu tôi, nói tôi không giống một cô gái tốt.
Hắn nói: “Không ai có thể định nghĩa được sự tốt xấu của một người, cũng không ai có thể phán xét cậu, cậu chính là cậu thôi”.
Tôi cũng sẽ dạy cho những người nói hắn là con hoang một bài học nhớ đời.
Sẽ lẳng lặng ở bên hắn khi hắn không muốn nói chuyện, nói cho hắn biết, hắn không phải là đang cô đơn một mình.
Tôi nói: “Kỳ Dã, cậu không cần phải làm thế nào để có ý nghĩa, bởi vì sự tồn tại của cậu chính là một điều có ý nghĩa.”
Bọn họ đều nói hắn là một người kiêu ngạo lạnh lùng như vậy, chỉ có ở trước mặt tôi mới trở nên nhẹ nhàng.
Giống như hai người chìm nổi trong biển sâu, cuối cùng cũng tìm được khúc gỗ trôi nổi thuộc về họ.
Tôi và Kỳ Dã càng đi càng gần.
Sau khi tốt nghiệp trung học.
Chúng tôi yêu nhau.
Đêm đó, một nhóm chúng tôi đi xe lên đỉnh núi để ăn mừng tuổi trưởng thành.
Sau đó hắn lặng lẽ nắm tay tôi sau một đám người.
Kéo tôi chạy như bay.
Trong trời đất chỉ có tiếng thở của chúng tôi dành cho nhau.
“Kỳ Dã, chúng ta như vậy, có giống bỏ trốn không?”
Tôi vẫn còn nhớ mùa hè đó.
Có ánh trăng tròn nhất, ngôi sao lấp lánh nhất, tiếng ve kêu êm tai nhất.
Cùng với ánh mắt chân thành tha thiết nhất của chàng thiếu niên.
Dưới những vì sao.
Chúng tôi ôm hôn nhau.
Dường như khoảnh khắc này là vĩnh hằng.
6
“Kỳ Dã, cuối cùng anh cũng trở lại, em rất nhớ anh.”
Giọng nói tôi run rẩy, thậm chí cơ thể còn hơi run rẩy.
“Khóc cái gì, lại đây, anh ôm.”
Tôi sải bước tiến lên.
Thấy lại là A Côn đẩy xe đi tới: “Chị Ninh, sao chị lại khóc?”
“Không phải anh Dã đã nói sao, xe của anh ấy mãi mãi không rời xa xe chị, em nghĩ chị đã lấy xe đi nên đẩy Tiểu Hắc ra để đổ xăng.”
“Ồ.”
Vừa rồi là ảo giác của tôi.
Tôi quay lưng lại lau nước mắt.
Có người nói thời niên thiếu không nên gặp được người quá xuất sắc, nếu không sau này gặp được bất kì kẻ nào cũng sẽ không vừa mắt.
Là chấp niệm của tôi quá sâu.
Ba năm qua đều không nhận rõ hiện thực, còn cầu nguyện thật sự sẽ có kỳ tích xảy ra.
7
Lúc trở về, tất cả mọi người đều đang chờ tôi.
Nhìn thấy tôi một đầu tóc xanh, mặc đồ đua xe, mẹ tôi tức giận đến phát điên: “Con nhìn xem, hiện tại con là thành cái dạng gì!”
“Nào có một chút bộ dáng của con gái, trách không được Cố Hoài Cảnh không cần con.”
Tôi đang đứng cạnh cửa.
Đột nhiên không muốn đi vào.
Xoay người muốn đi, ba tôi gọi tôi lại: “Còn muốn đi đâu nữa?”
“Cút vào đây.”
“Gọi điện thoại cho Cố gia, nói xin lỗi, nếu không phải Cố Hoài Cảnh thì nhất định sẽ không lấy.”
“Thiệp mời hôn lễ đã gửi đi rồi, nào có đạo lý không kết hôn nữa.”
“Còn nữa, xóa màu tóc quỷ quái trên đầu con đi cho ba, Cố gia không thích phụ nữ hư hỏng, hiểu không?”
Tôi chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
“Là anh ta muốn cho bạn gái cũ của mình một gia đình, là anh ta muốn từ hôn, con thành toàn cho anh ta thì có gì sai?”
Ba tôi đứng lên tát vào mặt tôi: “Đồ khốn, nó hồ đồ, con còn có thể hồ đồ theo sao? Sao không động não suy nghĩ một chút, Cố gia có thể cho một người phụ nữ đã ly hôn vào cửa sao?”
Trên mặt đau rát.
Ông ấy nói tiếp: “Cho dù bên ngoài nó có phụ nữ khác thì sao? Trong giới này ai mà không mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không uy hiếp được địa vị Cố phu nhân của con, con có gì mà phải tức giận.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt, nhếch môi: “Hai vợ chồng các người có thể việc ai là chuyện của người nấy, nhưng thật xin lỗi, con làm không được.”
Ba tôi tức giận đến lồng ngực phập phồng, thuận tay cầm lấy cái ly trên bàn ném về phía tôi: “Một đứa con hoang chết thì chết thôi, ba năm rồi, con còn sống không ra sống, muốn cùng hắn thủ tiết cả đời sao?”
“Thích Uyển Ninh, ba lặp lại lần nữa, chuyện này không có khả năng! Cho dù con chết, cũng phải chết ở Cố gia!”
8
Cái ly tôi không tránh được, sượt qua mặt tôi, ở bên lông mày tôi rạch ra một vết máu.
Trong lúc giật mình, tôi nhớ tới một ít chuyện cũ.
Sau khi Kỳ Dã rơi xuống vực, tôi bị trầm cảm nặng, trên tay tất cả đều là vết cắt cổ tay.
Sau khi được người giúp việc phát hiện cứu, ba mẹ nói tôi già mồm cãi láo, một tiểu thư sống trong nhung lụa sao lại tới mức này.
Họ không hiểu tôi, cũng không quan tâm đến tôi, bởi vì khi tôi còn rất nhỏ họ đã có gia đình nhỏ của riêng mình ở bên ngoài.
Tôi không hiểu, nếu bọn họ không yêu nhau, vì sao phải sinh ra tôi.
Cho đến khi công ty gặp nguy cơ phá sản, bọn họ muốn tôi kết hôn với thiếu gia Cố thị.
Tôi không muốn đi, bọn họ ném ảnh Cố Hoài Cảnh lên người tôi, bảo tôi đừng diễn nữa, thật sự không muốn sống thì chết đi.
Tôi cúi đầu và lướt qua bức ảnh.
Trong nháy mắt tôi tưởng Kỳ Dã đã trở lại.
Thật sự rất giống.
Nhất là đôi mắt đó.
Giống như người sắp chết bắt được cọng rơm cứu mạng.
Tôi hứa sẽ gặp hắn.
Thậm chí vì bọn họ nói Cố gia không thích phụ nữ hư hỏng.
Tôi ngoan ngoãn nhuộm tóc thành màu đen.
Tôi muốn ở lại bên cạnh hắn, cho dù là nhìn khuôn mặt này thôi cũng đủ làm cho tôi thỏa mãn rồi.
Lại không nghĩ tới Cố Hoài Cảnh chủ động để lại phương thức liên lạc cho tôi.
Hắn chủ động trước, vì vậy chúng tôi liền ở bên nhau.
Sau đó tôi biết, thì ra hắn cũng coi tôi là người thay thế.
Chúng tôi cùng quá là theo nhu cầu mà thôi.
Vì vậy hắn yêu cầu tôi để tóc dài, tôi liền để.
Hắn nói thích tôi mặc váy dài trắng, tôi liền mặc. Hắn nói không thích tôi hút thuốc, tôi bỏ.
Thậm chí hắn bảo tôi đừng đua xe nữa, tôi cũng nghe theo hắn.
Ở trong mắt người khác, tôi đã từng khác người vì hắn mà trở nên ngoan ngoãn, yêu hắn đến chết.
Thậm chí ngay cả Cố Hoài Cảnh cũng cho là như vậy.
Có cách nào đâu, không có khuôn mặt này, tôi căn bản không có dũng khí để sống.
Cho nên, dù hắn lần lượt khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi. Tôi đều nhịn.
Bởi vì nhìn thấy hắn tôi liền nhớ tới Kỳ Dã còn ở bên cạnh tôi, chưa bao giờ rời đi.
Cho đến khi ánh trăng sáng của hắn trở lại.
Trong mắt hắn chỉ có người khác.
Tôi mới từ trong giấc mộng này bừng tỉnh.
Cố Hoài Cảnh cũng không phải là hắn.
9
Trước khi đi ngủ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Cố Hoài Cảnh.
“Ba mẹ cô điện thoại cho ba mẹ tôi…”
Tôi nhớ tới lúc muộn, tôi đăng lên nhóm bạn bè tấm ảnh chiếc xe máy duy nhất trong ba năm qua.
Phía dưới có một người bạn nhắn lại: “Thật hiên ngang.”
Chỉ trong chốc lát, dưới lời nhắn của hắn, có lời bình luận của Cố Hoài Cảnh.
“Ai lại thích kiểu phụ nữ đàng hoàng như vậy chứ, thật không thích hợp để kết hôn.”
Cho nên tôi ngắt lời hắn: “Anh yên tâm, cuộc hôn nhân này không phải chỉ một mình anh không muốn.”
Chỉ là trong lòng có chút tiếc nuối, tôi rốt cuộc không còn thấy được đôi mắt thâm tình kia khi hắn nhìn tôi.
Cố Hoài Cảnh trầm mặc.
Chỉ trong chốc lát lại nở nụ cười, ngữ khí ác liệt: “Thích Uyển Ninh, nếu cô có thể chấp nhận được Trăn Trăn, cuộc hôn nhân này tôi có thể cố chấp nhận.”
“Đừng mong tôi yêu cô, hiểu không?”
“Dù sao cũng là ứng phó với phụ huynh, cô yêu tôi như vậy, nhà cô lại trông cậy vào nhà tôi, tôi có thể hoàn thành giấc mộng của cô.”
Tôi nhìn bàn phím điện thoại, chậm rãi nở nụ cười: “Cố Hoài Cảnh, anh muốn kết hôn với tôi Tô Trăn Trăn biết không?”
Hắn không nói gì, chỉ còn lại có chút tiếng hít thở dồn dập.
“Cố Hoài Cảnh, tôi biết anh coi tôi là thế thân của Tô Trăn Trăn, thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
“Anh biết lúc nào anh giống anh ấy nhất không?” Tôi cong cong mắt, nghĩ tới nụ cười tản mạn của Kỳ Dã, “Là lúc không nói lời nào, chỉ nhìn tôi.”
“Tuy rằng, anh chỉ là dựa vào tôi để nhìn người khác. Nhưng tôi một chút cũng chẳng đau lòng.”
“Đối với khuôn mặt này, tôi đã rất vui vẻ.”
Tôi ổn định giọng, nhẹ nhàng nói: “Vậy nên, cho dù anh bảo tôi làm những chuyện tôi không muốn làm, tôi cũng không tức giận. Nhưng anh nói như vậy, tựa như tôi cho dù có học theo cũng không giống cô ta.”
“Cho nên, làm thế thân cho nhau, tôi không nợ anh cũng không yêu anh, cuộc hôn nhân này, sẽ không…”
Chưa nghe tôi nói hết.
Cố Hoài Cảnh đột ngột cúp điện thoại.