Hàng Xóm Mượn Mạng - Chương 2
Lúc mới đến, tôi phát hiện mấy nhà hàng xóm ở đây rất ít khi đặt đồ ăn ngoài, nếu có đặt thì cũng lập tức mở cửa lấy, thậm chí còn chạy ra lấy ngay cả khi đầu đầy bọt xà phòng. Sau đó, tôi biết được là vì tòa nhà này có cả một “ổ trộm”.
Đứa trẻ con này không quan tâm thứ đó có phải của nhà mình hay không, chỉ cần ngửi thấy có đồ ăn ngon là chạy đến giật ngay. Nếu nhà nào có mắng nó, nó sẽ canh me lúc đồ ăn ngoài được giao đến và sẽ “thêm thắt” vài thứ vào đó!
Tôi nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài. Bà già đó dáo dác nhìn quanh, thấy không có ai liền nhét cả túi gà rán vào cặp sách của đứa trẻ.
“Cục cưng, về nhà ăn nhé!”
Hừm, giờ thì tôi yên tâm rồi. Vì trong đống gà rán đó, tôi cũng đã thêm một chút “thành phần đặc biệt”. Đảm bảo ăn vào không chỉ là đau bụng đâu!
Đồ của người chết mà các người cũng dám ăn à?
5.
Tối hôm đó, cả nhà họ tức tối đập cửa nhà tôi.
“Con ranh kia, mày cho cái gì vào gà rán thế hả? Tại sao cháu tao ăn vào lại cứ nói là thấy ma?”
Bà già đứng ngoài chửi mắng ầm ĩ. Cả nhà họ đều xúm lại mắng tôi. Hàng xóm không ai dám mở cửa ra nhìn.
Lúc mới chuyển đến, tôi có kết bạn với một cô gái trẻ sống gần đó. Lúc này, cô ấy nhắn tin trên WeChat hỏi tôi có cần giúp báo cảnh sát không.
Tôi trả lời là chưa cần.
Tôi đâu có ngu mà ra mở cửa. Tôi đứng sau cửa, giọng mỉa mai đáp lại.
“Ôi! Cả ổ trộm ra đây chào hàng rồi kìa! Tôi đang tự hỏi sao đống gà rán của mình mất tiêu, hóa ra là bà trộm mang về cho thằng nhóc trộm ăn!”
Nghe tôi nói, bà già càng chửi dữ hơn. Qua mắt mèo, tôi thấy bà ta đang mắng chửi đến mức nước miếng bắn tung tóe.
“Đồ đê tiện! Mày còn nhỏ mà đã không tha cho con nít! Nếu cháu tao có mệnh hệ gì, tao sẽ cho mày biết tay!”
Cậu con trai của bà già, đứng một bên cũng lớn tiếng mắng chửi.
“Con gái sống một mình chẳng biết làm cái gì! Dám hại con trai tao? Tao sẽ báo cảnh sát bắt mày!”
Vợ hắn ta cũng hùa theo, vừa chửi vừa đập cửa.
Đúng là một gia đình cực phẩm tụ lại một chỗ.
“Nguyên một đám trộm sống cùng nhau, còn chạy lung tung mượn mạng người ta! Tôi thấy cả nhà các người đều là đoản mệnh! Tối nay, cậu cháu yêu quý của bà sẽ phát sốt đến mức trở thành đồ ngốc luôn!”
Nghe tôi chửi cháu mình, bà già tức đến nhảy dựng lên ngoài cửa.
“Ồ, ồ, con cóc ghẻ đang nhảy đấy à? Tiếng gì thế nhỉ?”
Câu nói của tôi khiến cô bạn ở bên cạnh, Tiết Nhạc Nhạc, bật cười. Cô ấy cũng đang lắng nghe cuộc đối thoại của chúng tôi.
[Người chị em! Giỏi thật đấy, đúng là thần tượng của tôi! Cuối cùng cũng có người trị được đám cực phẩm này rồi!]
Tôi nhắn lại một biểu tượng bảo cô ấy bình tĩnh.
Khoảng mười phút sau, tiếng chửi ngoài cửa từ từ nhỏ dần.
6.
Tôi nhìn qua mắt mèo, không ngờ thật sự gia đình đó đã gọi cảnh sát.
Lúc này, cảnh sát đang hỏi về tình huống xảy ra. Người chủ nhà có vẻ giận dữ: “Con đàn bà đó không biết đã cho con tôi ăn cái gì, nó cứ nói nhìn thấy ma, lại còn sốt cao. Chúng tôi đã hỏi thầy rồi, chắc chắn có người cố ý hãm hại!”
“Đúng rồi, cảnh sát à, cô này suốt ngày không dám mở cửa, mà tôi thấy cô ta ăn mặc quyến rũ, tôi nghi ngờ cô ta làm nghề mại dâm trong đó!”
Cả gia đình bọn họ đồng thanh cáo buộc tôi đã cho đứa con nhà họ ăn đồ độc hại, vu cho tôi cố ý đầu độc. Sau đó, họ còn líu ríu nói thêm điều gì đó, nhưng tôi không quan tâm, vì lúc này Tiết Nhạc Nhạc đang nhắn tin hỏi tôi có cần cô ấy làm chứng rằng đã thấy họ lấy đồ ăn giao tận nhà của tôi. Tôi bảo không cần, tôi đã có cách rồi.
Chẳng bao lâu sau, cửa nhà tôi lại bị gõ lần nữa. Lần này, tôi mở cửa ngay lập tức. Cảnh sát cũng làm việc theo thủ tục, hỏi tôi một vài câu, và tôi trả lời lần lượt, hợp tác hết sức.
Thấy tôi phủ nhận việc đưa thức ăn cho cháu bà ta, bà lão không chịu được nữa.
“Ai mà không biết cháu cưng nhà tôi thích ăn gà rán chứ? Mà tầng này mọi nhà đều đặt đồ ăn giao tận nơi cũng chỉ vì cháu cưng nhà tôi, cô ta gọi gà rán chắc chắn là cho cháu tôi ăn!”
Đỉnh thật!
Trộm đồ ăn của người ta mà cũng dám nói là người ta đặt cho cháu mình ăn. Ở đây không có camera, nếu bà ta cứ nhất quyết nói rằng tôi tự mang đến, thì chắc khỏi điều tra gì nữa.
Không đánh mà khai!
“Cảnh sát à, mấy chuyện này chỉ là mê tín dị đoan thôi mà, người già hay tin vậy lắm, tôi hiểu mà, tôi không trách đâu! Trẻ con cũng chẳng có vấn đề gì cả, tôi không để tâm nữa, quỷ thần gì đó, chúng ta phải tin vào khoa học chứ!”
Tôi dùng chính chiêu bài mà họ đã từng dùng với người khác để phản đòn.
Cả gia đình họ tức đến nỗi nghiến răng.
Không ngờ có ngày họ cũng bị chơi một vố như vậy.
7.
Từ hôm đó trở đi, gia đình đó cũng yên ắng được vài ngày. Tôi tưởng họ biết sợ rồi, bắt đầu sống yên phận. Không ngờ chỉ vài ngày sau, Tiết Nhạc Nhạc đã bí mật báo cho tôi biết rằng có vẻ như gia đình đó sắp chuyển nhà. Tôi không nhìn không sao, nhìn rồi mới giật mình: căn nhà đã bị bịt kín hoàn toàn. Thậm chí cửa sổ cũng bị đóng kín bưng!
Đây đâu phải là chuyển nhà, đây là cải tạo thành nhà chứa tro cốt luôn rồi!
Tôi lập tức chạy xuống lầu dưới, kiểm tra xem cửa sổ nhà họ có bị bịt không. Quả nhiên là có!
Nhà là để người sống ở, vậy mà gia đình này lặng lẽ cải tạo thành nhà chứa tro cốt ngay tại đây.
Không trách sao mấy ngày qua không thấy họ gây chuyện nữa.
Nhà chứa tro cốt là nơi chuyên để tro cốt, có người không đủ tiền mua đất mộ thì tìm những nơi như vậy để đặt tro cốt và bài vị của người thân. Thông thường, nhà tro cốt được chọn ở những nơi không có nhiều người, nhưng gia đình này lại không thông báo với hàng xóm, cứ thế chuyển thành nhà chứa tro cốt ở nơi có nhiều người sinh sống!
Vì tham tiền hay vì mục đích gì khác, đây cũng là một hành động thiếu đạo đức.
Sau khi tôi kể lại chuyện này với Tiết Nhạc Nhạc, cô ấy lập tức sợ đến tái mặt.
“Hay là chúng ta nói với mấy hộ khác đi?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định báo cho ban quản lý.
Tiết Nhạc Nhạc là cô gái mới ra trường, sợ hãi là chuyện bình thường. Đêm đó, cô ấy còn nói không dám ngủ một mình, muốn qua ngủ chung với tôi.
Thật ra tôi rất muốn nói với cô ấy rằng, mấy thứ kia chưa chắc đáng sợ bằng tôi đâu, vì mấy thứ đó là người chết, còn tôi là người chết sống dậy. Nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy căng thẳng lo lắng, cuối cùng tôi vẫn không nói gì.
Từ sau lần tôi một mình đối đầu với gia đình kia, Tiết Nhạc Nhạc lập tức coi tôi là người chị thân thiết.
Hôm sau, ban quản lý đến từng nhà thông báo về tình hình, đồng thời gọi điện cho gia đình kia. Khi biết mấy ngày qua mọi người đã ở chung với một đống tro cốt, ai nấy đều có vẻ suy sụp tinh thần.
“Tôi muốn chuyển nhà! Tiền cọc tôi cũng không cần nữa, trước đây tôi còn nhịn vụ trộm đồ ăn, giờ họ đặt tro cốt trong nhà? Tôi đang ngủ ở mộ phần hay là ở nhà đây?”
Một anh hàng xóm ở phòng 1103 bức xúc.
“Tôi nói rồi, mấy ngày nay sao cứ thấy lạnh lẽo, nửa đêm toàn gặp ác mộng. Ban quản lý ơi, các anh không định giải quyết sao?”
Ban quản lý cũng muốn giải quyết, nhưng căn nhà đó là do họ mua chứ không phải thuê. Hơn nữa, gia đình kia một mực khẳng định rằng đó là tro cốt của người thân, không phải đang biến thành đất nghĩa trang.
8.
Tầng chúng tôi có tổng cộng 8 căn hộ, gia đình nhà đó ở ngay chính giữa. Trừ tôi, Tiết Nhạc Nhạc và ông anh phòng 1103 ra, còn lại 4 hộ kia đều là gia đình có con nhỏ. Khi nghe tin ai đó biến nơi đây thành nhà để tro cốt, mọi người đều tức giận.
Bốn hộ kia đều đã mua nhà ở đây, đâu phải muốn dọn đi là dọn đi được?
Mọi người đều yêu cầu ban quản lý giải quyết chuyện này. Tôi khuyên Tiết Nhạc Nhạc và ông anh phòng 1103 nên chuyển đi trước, vì nơi này thực sự không thích hợp để ở.
Tiết Nhạc Nhạc, vốn là cô gái trẻ mới ra trường, sợ hãi và ngay lập tức quyết định tối nay sẽ qua ở nhà bạn.
Đúng lúc đó, gia đình quái dị kia trở lại.
“Chuyển nhà? Mấy người định chuyển nhà gì chứ? Chúng tôi đâu có động đến nhà của mấy người!”
“Đúng vậy, nếu mấy người chuyển đi, sau này người khác sẽ tưởng nhà ở đây không sạch sẽ, giá trị nhà chẳng phải sẽ giảm sao?”