Hàng Xóm Mượn Mạng - Chương 1
1.
Tôi mới chuyển đến khu này.
Cuối tuần đi mua đồ, tôi bị một người phụ nữ cưỡng ép nhét vào tay một phong bì đỏ.
Trong tay tôi còn cầm một hộp trứng và một túi rau, không kịp phản ứng.
Nhận thấy điều chẳng lành, tôi vội mở phong bao ra.
Quả nhiên, bên trong vài tờ tiền mệnh giá trăm đồng còn kèm theo một tờ giấy.
[Mượn ba năm tuổi thọ, chuyển nhượng hoặc bỏ vào hòm công đức sẽ khiến cả nhà chết hết.]
Mắt tôi tối sầm lại.
“Này, đứng lại!”
Người đó nghe thấy, chạy càng nhanh hơn.
Tôi vứt đồ ăn trong tay, co cẳng đuổi theo.
“Chị nghĩ với 900 đồng mà mượn được ba năm tuổi thọ của người khác sao?”
Tôi bắt được cô ta, cô ta không chạy thoát được, liền trừng mắt nhìn tôi.
“Xì! Phong bì đỏ đã mở ra là mượn mạng thành công, cô làm gì được tôi chứ?”
Nói xong, cô ta còn cười đắc ý nhìn tôi.
Tôi bật cười, tay cầm chặt 9 tờ tiền trăm đồng, hỏi lại lần nữa.
“Chị chắc chắn là muốn mượn mạng của chúng tôi sao?”
Cô ta liếc tôi một cái, chửi tôi là đồ thần kinh rồi quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, mấy ông già ngồi chơi cờ bên cạnh gọi tôi lại.
“Cô bé, cô mới chuyển đến đây phải không?”
“Haiz, người này cũng ở khu chúng tôi, đúng là gây nghiệp mà!”
Nghe thấy vậy, tôi thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta là một kẻ chuyên mượn mạng người khác sao? Vậy mà sao cô ta vẫn sống vui vẻ, chưa bị ai đánh chết.
Như thể hiểu được sự nghi ngờ của tôi, ông cụ hậm hực nhổ bãi nước bọt xuống đất.
“Người phụ nữ đó sống ở tầng 11, nhà có một đứa cháu từ nhỏ đã ốm đau bệnh tật, không biết ai đã chỉ cho họ cái mẹo tàn độc đó.”
“Giờ người ta khôn ngoan lắm, mấy cái phong bao kiểu đó ít ai dám nhặt, họ cũng không chắc ai sẽ nhặt được.”
“Vì vậy, họ đành nhắm vào các cô gái trẻ vừa chuyển đến khu này! Họ bắt nạt người lạ, không người thân quen, cứ mỗi lần người ta ra khỏi nhà là cô ta lại tìm cách mượn mạng!”
“Lần trước có một cô bé sợ đến phát khóc, báo cảnh sát ngay trong đêm, nhưng khi cảnh sát đến nhà, họ chối phăng, nói đó chỉ là mê tín, chỉ đùa với cô bé thôi. Không ai làm gì được nhà họ, nên lâu dần, khu này cũng ít người dám chuyển đến.”
“Chắc vì thấy cô là cô gái trẻ ăn mặc khá tươm tất, trông giống người ngoại tỉnh, nên họ lại ra tay.”
2.
Tôi thực sự tức giận trước sự vô lại này.
“Chẳng lẽ người nhà của mấy cô gái kia không đến tìm họ tính sổ sao?”
“Biết làm sao được? Khi cảnh sát đến, họ nhận sai, trả lại tiền, nhưng nghe nói phong bao một khi mở ra là mượn mạng thành công rồi. Họ chỉ bám vào điểm đó để bắt nạt người khác thôi!”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có một gia đình vô lại như thế.
“Haiz, cô mau tìm một thầy giỏi mà giải trừ kiếp nạn này đi! Nhà đó đúng là gây nghiệp mà.”
Nói xong, ông cụ tức tối bỏ đi.
Tôi chỉ cười.
Mở ra là mượn mạng thành công rồi sao? Vậy thì tốt quá!
Đây là lần đầu tiên có người tìm đến người đã chết như chúng tôi để mượn mạng đấy!
Khi tôi trở về nhà, bất ngờ phát hiện ra gia đình đó sống cùng tầng với tôi, chỉ cách hai căn.
Tôi kiễng chân nhìn qua.
Quả nhiên, nhà đó cho rằng họ đã giúp cháu cưng mượn thêm được mạng, nên liền làm tiệc mừng, đun nước và giết gà, chuẩn bị dọn hai bàn tiệc.
“Mẹ, mẹ nghĩ cô ta có dám làm gì không? Con thấy…”
Một người phụ nữ ôm đứa trẻ khoảng ba tuổi xuất hiện ở cửa.
“Cô ta dám chắc? Chỉ là người ngoại tỉnh thôi, nếu dám làm to chuyện, mẹ sẽ đến nơi làm việc của cô ta gây rối ngay!”
“Mấy đứa con gái bây giờ đều nhút nhát cả!”
Tiếp đó là tiếng cười hả hê của người phụ nữ trẻ vừa rồi.
“Mẹ thật là lợi hại! Để con bảo thằng Tiểu Tường xuống lầu đốt pháo chúc mừng đi! Con trai yêu quý ơi, nhìn xem bà nội đã giúp con mượn thêm vài năm phúc lộc, sau này lớn lên phải hiếu thuận với bà nội nhé!”
Những lời của cô ta khiến bà già cười ha ha, không ngừng gọi “cháu ngoan” không thôi.
3.
Đốt pháo hả? Để xem các người có dám nhảy cẫng lên không!
Tôi chẳng hề vội vã gì.
“Người chết sống” – đúng vậy, tôi là một người đã chết nhưng vẫn sống.
Ngày xưa, bà ngoại tôi gặp khó khăn khi sinh mẹ tôi và đã qua đời, đáng lẽ mẹ tôi cũng không thể sống sót trong bụng bà ngoại. Nhưng sau khi đặt thi thể bà ba ngày, mọi người bỗng nghe tiếng khóc từ trong bụng bà. Khi mổ ra, họ phát hiện mẹ tôi vẫn sống.
Sau đó, có người am hiểu về đạo thuật nói rằng mẹ tôi thực ra đã là người chết, chính bà ngoại đã níu giữ bà từ tay Diêm Vương, đẩy mẹ tôi trở lại dương gian.
Mẹ được tái sinh, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ người thường không thể và không thể xem được vận mệnh của bà. Bà đã chết một lần, làm gì còn số mệnh ở trần gian.
Vì mẹ sinh ra tôi, nên tôi cũng thừa hưởng mệnh cách kỳ lạ này.
Gia đình đó tìm tôi để mượn mạng chẳng khác nào tự tìm đường chết. Tôi vốn không có mệnh, chỉ là một người sống đã chết mà thôi.
Bà ta không thể mượn mạng cho cháu, thậm chí còn tự chuốc lấy tai họa!
Quả nhiên, không bao lâu sau, gia đình đó gặp chuyện không hay.
Đầu tiên là ông chồng của bà già, đang ngủ ngon lành thì ngã khỏi giường gãy chân. Sau đó, đứa cháu trai cưng của bà bị sốt cao và gặp ác mộng liên tục.
Nhìn cháu trai chịu khổ, bà lão khóc lóc thảm thiết như đưa đám, cứ tưởng đã mượn được mạng rồi thì cháu bà ít nhất một năm không phải nhập viện, vậy mà chỉ mấy ngày đã phải vào viện. Bà ta làm sao chịu nổi?
Nhân lúc tôi đi chợ về, cả nhà họ đã chặn ngay trước cửa.
Người con dâu còn bế theo đứa bé, mặt đứa bé vì bệnh mà trắng bệch, mồ hôi đổ không ngừng.
“Có phải cô giở trò không hả?!”
Bà lão giơ ngón tay chỉ thẳng vào trán tôi.
Tôi “phì” một tiếng, nhổ nước bọt ngay vào ngón tay chỉ của bà ta.
Mượn mạng tôi, tôi còn chưa tìm họ gây chuyện, vậy mà họ lại tự đến!
“Các người tự làm chuyện thất đức, mượn mạng tôi không thành rồi muốn đổ hết lỗi lên đầu tôi à?”
Bà lão tức đến mức thở không được, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi mãi, không nói nên lời.
Thấy tôi ăn nói đanh thép, bà ta liền giở trò, ngồi bệt xuống ngay cửa.
“Chính cô giở trò! Cháu cưng của tôi bây giờ còn đang bệnh! Trước khi mượn mạng cô, cháu tôi vẫn khỏe mạnh.”
“Lỗi là của cô, chuyện này không thể bỏ qua, cô phải bồi thường chi phí chữa bệnh cho cháu tôi!”
Tôi đã gặp không ít người, cả người sống lẫn người chết, nhưng người vô liêm sỉ như vậy thì là lần đầu.
“Bà muốn bao nhiêu?”
Nghe tôi nói vậy, bà lão tưởng tôi sợ, mắt bà ta đảo nhanh, lập tức đưa ra cái giá trên trời.
“Cháu tôi chịu khổ thế này, đền ba vạn không nhiều đâu nhỉ?”
“Bỏ 900 đồng để mua ba năm mạng của tôi, giờ lại đòi thêm ba vạn? Sao bà không đi chết đi, bà già xấu xa! Đúng là mơ tưởng quá đáng! Biết đâu chính bà đã hại cháu mình, làm nhiều chuyện thất đức rồi đó!”
Tôi cười khẩy, châm chọc thẳng thừng.
Nghe xong, cả nhà bà ta lập tức nổi giận. Đặc biệt là con trai bà ta, nhìn tôi với gương mặt hầm hầm.
Cả đám liền tiến lại bao vây tôi.
4.
Tôi lắc lắc điện thoại, chuẩn bị bấm số gọi đi, không hề nao núng chút nào.
“Định đánh tôi à? Lại đây, đánh ở chỗ này này. Tôi cũng đang cần ba vạn để ăn Quốc khánh đây!”
Nói xong, tôi còn đưa mặt ra, ra hiệu cho họ đánh thẳng vào mặt tôi.
Cả nhà thấy chúng tôi cứng rắn không chịu nhượng bộ, tức đến nghiến răng ken két.
“Chờ đấy mà xem! Đồ con ranh, mai bà sẽ đến công ty mày mà làm ầm lên về chuyện này!”
Nói xong, họ dẫn cả nhà đi. Chỉ có điều trước khi đi, đứa trẻ nhỏ luôn được người phụ nữ ôm trong lòng lại bất ngờ chạy xuống. Nhân lúc tôi không để ý, nó liền tát mạnh vào đùi tôi và còn cố tình cào một cái.
Tôi đau điếng, cúi xuống định đẩy thằng bé ra thì mẹ nó đã nhanh tay ôm nó lại.
“Con ngoan ghê! Còn biết giúp bà xả giận nữa!”
Cả nhà không thấy có gì sai, mà còn vui mừng nhìn đứa cháu quý báu trong vòng tay của người phụ nữ. Thằng bé thấy mình không bị đánh, liền làm một cái mặt xấu với tôi rồi cả nhà nhanh chóng bỏ đi như sợ tôi sẽ làm gì đứa bé của họ.
Hừm, tưởng chạy là xong à?
Ngày hôm sau, tôi quyết định nghỉ làm luôn. Tính toán thời điểm đứa bé tan học, tôi đặt một đống gà rán để trước cửa, nhưng không ra lấy.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng đứa bé ở ngoài cửa.
“Bà ơi, con muốn ăn!”
Ăn ăn ăn, đồ trẻ con hư, cả nhà trộm cắp nuôi ra một thằng nhóc trộm vặt.