Hàng năm đều có Tuế Tuế - Chương 1
1
Đó là đêm cuối cùng tôi và Trần Kinh Liêm ở bên nhau.
Nhưng lúc đó tôi không biết, hắn đã có ý định đá tôi.
Tôi nằm trên gối nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tình yêu cháy bỏng.
Trần Kinh Liêm vừa ngẩng đầu liền va vào tầm mắt của tôi.
Nhưng lại giật mình.
Tôi hoàn toàn không biết gì cả, cười hì hì hỏi hắn: “Sao tối nay anh lại hăng hái như vậy?”
“Còn không phải là người nào đó đêm hôm khuya khoắt ăn mặc như vậy chạy tới câu dẫn anh sao.”
Trong mắt hắn mang theo một nụ cười rất nhạt, vừa nói, vừa nghiêng người lại hôn tôi.
Tôi ôm lấy cổ hắn đáp lại, vẻ mặt cười cười:
“Vậy anh có thích hay không?”
“Em nói xem.”
Hắn siết chặt cằm tôi, hôn thật sâu và mạnh mẽ.
Cho đến khi tôi không thở nổi.
Trần Kinh Liêm mới bỏ ra.
Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, ngón tay xoa xoa cánh môi hơi sưng của tôi.
“Tuế Tuế.”
“Hửm?”
Tôi bị hôn đến mức hơi thở hỗn loạn, ôn nhu nhìn hắn.
Tôi chỉ cảm thấy giờ khắc này Trần Kinh Liêm dịu dàng đến cực hạn.
Hắn không nói gì, chỉ cười cười.
Khi nụ hôn rơi vào mí mắt mỏng manh của tôi, cơ thể chúng tôi gắn chặt nhau.
“Trần Kinh Liêm……”
Tôi nắm chặt cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Không biết là quá mức vui thích hay là trong tối tăm cảm ứng được cái gì.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nỗi khổ sở khó hiểu, nước mắt liền rơi xuống.
“Tuế Tuế.”
Bàn tay của hắn nâng sống lưng gầy gò của tôi lên, muốn tôi dán sát vào hắn hơn.
“Đừng khóc.”
2
Sau đêm đó, cả tháng tôi không gặp Trần Kinh Liêm.
Sáng thứ sáu không có tiết, tôi nằm ở trên giường trong phòng ngủ, lần thứ N mở điện thoại di động wechat, lại thất vọng rời khỏi.
Cách vách giường Tô Dĩnh thật sự nhịn không được: “Tuế tuế, một tháng này cậu không gặp mặt anh ta sao?”
“Khuyên cậu sớm tính toán hoặc là cầm một số tiền lớn, hoặc là lợi dụng quan hệ của anh ta để ở lại Bắc Kinh.”
“Anh ấy thật sự bận rộn.”
Tô Dĩnh dứt khoát ngồi dậy, giận dữ nhìn tôi:
“Ngay từ đầu mình đã cảnh cáo cậu, giàu có như bọn họ căn bản không bao giờ thật lòng.”
“Cô gái khác là bị nhà cửa xe cộ đập cho choáng váng, cậu thì hay rồi, mỗi buổi sáng anh ta chỉ cần đưa bánh bao hấp cho cậu, liền mua chuộc được trái tim cậu rồi.”
“Anh ấy lái xe từ Đông Trực tới đây mất hai tiếng, không phải ngày một ngày hai mà là suốt nửa năm.”
Tôi nhẹ giọng nỉ non, nhớ tới những chuyện cũ kia, trong lòng lại dâng lên vẻ ngọt ngào.
Đối với loại thiếu gia như Trần Kinh Liêm, lấy tiền đập người đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Nếu hắn thật sự làm điều này với tôi, căn bản tôi sẽ không để ý tới hắn.
Nhưng tôi trời sinh chính là chịu không nổi việc người khác lấy tấm chân tình đối tốt với tôi.
3
Tô Dĩnh âm dương quái khí: “Đúng vậy, thịt chưa ăn vào miệng, có thể không dụng tâm sao?”
“Lúc này mới được bao lâu chứ, cậu cùng anh ta yêu đương còn không tới một năm, anh ta đã chán ghét.”
“Là chán ghét sao?”
Tôi hoảng hốt nhớ lại lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau một tháng trước.
Tôi tưởng là tiểu biệt thắng tân hôn.
Bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy không đúng.
Đêm đó Trần Kinh Liêm rất khác với thường ngày.
“Ninh Tuế, cậu phải suy nghĩ thật kỹ, loại người như Trần Kinh Liêm chúng ta chơi không nổi đâu.”
“Cậu cũng không thể cùng anh ta ngủ không công, tiền hoặc là tương lai..”
Tô Dĩnh nói xong liền nằm xuống.
Tôi kinh ngạc mở wechat ra, lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở một tuần trước.
“Trần Kinh Liêm anh muốn bận rộn tới khi nào?”
Hắn vẫn không trả lời.
Tôi nhịn không được, lại gửi một cái wechat: “Trần Kinh Liêm, là muốn chia tay sao?”
4
Lúc tin nhắn của tôi gửi cho hắn, Trần Kinh Liêm đang đánh bài.
Hôm nay vận may của hắn không tốt, đang rất phiền.
Nhìn thoáng qua wechat liền trực tiếp ném điện thoại di động.
Thẩm Ngạn vừa sờ bài vừa hỏi: “Lại là Ninh Tuế à.”
Trần Kinh Liêm châm điếu thuốc, cắn khóe môi: “Cô gái trẻ, không hiểu lòng đàn ông.”
“Cũng đúng, mấy người lúc trước của cậu thông minh lắm, cậu lạnh mặt hai ngày, mấy người đó giả vờ khóc một chút, liền ngoan ngoãn lấy tiền đi.”
Thẩm Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
“Nhưng cậu cũng không bình thường, nếu thấy phiền phức, sao nói ra?”
Trần Kinh Liêm ném ra một lá bài, không chút để ý nói: “Cô ấy tuổi còn nhỏ, sợ cô ấy nhất thời nghĩ không thông, trước tiên cứ chậm rãi đã.”
“Ồ, cậu thật biết thương hoa tiếc ngọc.”
Trần Kinh Liêm cười cười: “Tôi thật sự rất thích cô ấy, nhưng cũng chỉ đến đây thôi.”
“Thật sự thích, vậy cứ nuôi đi, nuôi cả đời, cậu cũng không phải nuôi không nổi.”
Trần Kinh Liêm không lên tiếng trả lời, chỉ là trước mắt lại hiện lên khuôn mặt quật cường của Ninh Tuế.
Đừng nhìn một người nho nhỏ, không có chỗ dựa vững chắc không có bối cảnh, tính tình lại quật cường hơn ai hết.
Hắn dám nói với cô để cô làm tình nhân của hắn, cô liền dám lấy gạt tàn thuốc đập cho hắn.
5
Khi nhìn thấy Trần Kinh Liêm một lần nữa là vào ngày khai trương một siêu thị thương mại lớn.
Tôi mặc váy của nhân vật Minnie và đang chơi trò chơi với các bạn nhỏ.
Trần Kinh Liêm cùng một cô gái nhà giàu trẻ tuổi đi từ xa tới.
Cô gái kia hẳn là thích nhân vật Minnie, trực tiếp đi tới trước mặt tôi.
“Trần Kinh Liêm, mau giúp em và Minnie chụp ảnh.”
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Kinh Liêm, mà tầm mắt của hắn chỉ lạnh nhạt xẹt qua tôi.
Sau đó liền cầm điện thoại di động chụp ảnh cho cô gái kia.
Chụp ảnh xong, hắn lấy ví tiền ra, rất tùy ý rút ra một xấp tiền thuận tay đưa cho tôi:
“Vất vả rồi.”
Tôi nắm chặt xấp tiền này, nhìn cô gái kia kéo hắn rời đi.
Họ nhanh chóng bị vô số nhân viên công tác và vệ sĩ vây quanh, không còn nhìn thấy nữa.
Tô Dĩnh có chút lo lắng nhìn tôi: “Tuế Tuế, cậu không sao chứ?”
Tôi nhìn xấp tiền màu hồng nhạt thật dày trong tay, chỉ có thể cười với Tô Dĩnh: “Nhà tư bản chính là nhà tư bản.”
“Tiền bo một lần cũng hơn một ngàn.”
Vành mắt Tô Dĩnh có chút hồng: “Tuế Tuế, nếu cậu muốn khóc, thì khóc lên đi.”
Tôi không chịu khóc, cười đến bướng bỉnh.
“Tô Dĩnh, anh ấy không thể làm như vậy với mình.”
“Ninh Tuế, cậu đừng nên làm chuyện ngu ngốc……”
“Mình không làm chuyện ngu ngốc, mình chỉ muốn cùng anh ấy nói một câu, cho dù chia tay, cũng phải nói rõ ràng.”
6
Tôi đã gửi một tin nhắn cho Trần Kinh Liêm nói rằng bất kể thế nào tôi sẽ gặp hắn vào tối nay.
Hắn vẫn không trả lời.
Chỉ là lúc mười giờ tối, trợ lý của hắn gọi điện thoại cho tôi:
“Ninh tiểu thư, Trần tổng đang ở bãi đỗ xe, cô xuống đây đi.”
Lúc tôi đi xuống, Trần Kinh Liêm thậm chí còn không xuống xe.
Chiếc Bentley của hắn chỉ hạ cửa sau một chút.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt lãnh đạm của hắn.
Trong nháy mắt, lại làm cho tôi cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.
Ngay từ đầu Tô Dĩnh đã khuyên tôi, nhưng tôi ngây thơ ngu ngốc cho rằng mình nhất định là ngoại lệ.
Nhưng chuyện hôm nay đã làm tôi cảnh tỉnh.
Tại sao tôi lại nghĩ mình là ngoại lệ?
Cho dù diện mạo như thần tiên, đại khái bọn họ cũng nhìn chán rồi.
Huống chi, tôi nhiều lắm chỉ có thể được khen một câu thanh tú đáng yêu.
Tôi bước từng bước đến bên cạnh xe, đứng lại.
Tầm mắt Trần Kinh Liêm không có bất kỳ nhiệt độ nào rơi vào trên mặt tôi: “Tuế Tuế, tỉnh táo một chút đi, trò chơi đã kết thúc rồi.”
7
Thì ra là tôi ảo tưởng, luôn tin rằng hắn là thật lòng với tôi.
Cảm thấy ít nhất tôi và những người kia không giống nhau.
Nhưng hôm nay xem ra cũng không hơn người khác là bao nhiêu.
Chỉ là tôi muốn biết, lúc trước theo đuổi tôi tốn hết tâm tư.
Chỉ là vì trò chơi cá cược sao?
Tôi tiến lên một bước, hốc mắt đỏ lên:
“Cho nên trò chơi này chơi vui không Trần Kinh Liêm?”
Hắn liếc tôi một cái, lại lạnh nhạt quay đi:
“Căn nhà ở Tây Hoa kia sẽ sang tên cho em, nếu như em muốn ở lại Bắc Kinh, vấn đề hộ khẩu anh cũng sẽ giúp em giải quyết…”
“Trần Kinh Liêm, trêu đùa tình cảm người khác như vậy, chơi vui lắm sao?”
Dường như Trần Kinh Liêm có chút không kiên nhẫn, nhíu mày: “Nếu như em còn chưa hài lòng, có thể liệt kê ra yêu cầu của em với trợ lý Tống.”
Thẩm Ngạn từ ghế phụ xuống, châm điếu thuốc, thuận tiện khuyên tôi:
“Anh nói này em gái Tuế Tuế, thấy đồ tốt thì nhận đi, em đây chính là rất hời đó.”
“Hời sao?”
Tôi nghĩ đến cô sinh viên đại học Thẩm Ngạn từng hẹn hò.
Cô gái kia ngây thơ đáng yêu, cuối cùng Thẩm Ngạn chán muốn chia tay.
Cô ấy không nghĩ thông liền cắt cổ tay tự sát.
Thẩm Ngạn cho ba mẹ cô ấy một triệu, liền giải quyết êm xuôi.
Không ai nói hắn một câu gì, đều cảm thấy là cô gái kia ngu ngốc.
Nhưng chỉ có tôi biết, cô gái Từ Giai Nam kia có ngốc nghếch bao nhiêu thì thật lòng bấy nhiêu.
Giờ phút này tôi nhìn khuôn mặt làm cho người ta buồn nôn của Thẩm Ngạn.
Thật hận không thể xé hắn thành từng mảnh nhỏ.
Bọn họ đều là cá mè một lứa, ghê tởm giống nhau.
Có lẽ vì tôi luôn nhìn chằm chằm hắn, nên hắn bỗng ho nhẹ một tiếng: “Ninh Tuế, ngày mai trợ lý Tống sẽ liên lạc với em.”
“Không cần.”
Tôi cười cười: “Mấy thứ này tôi cũng không cần, nhưng tôi có một điều kiện.”
Trần Kinh Liêm hơi nhíu mày: “Em nói đi.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, tầm mắt lại rơi trên mặt Thẩm Ngạn.
Thẩm Ngạn hơi kinh hãi: “Mẹ kiếp, em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh.”
“Nếu chúng ta đã chia tay, vậy thì không can thiệp vào chuyện của nhau đúng không?”
Trần Kinh Liêm gật đầu, nhưng vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Đương nhiên.”
Tôi chỉ Thẩm Ngạn: “Vậy tôi có thể theo đuổi anh ấy không?”