Hàn Nguyệt Vu Tâm - Chương 3
11.
Hai nhà trao đổi thiệp hồng, hôn sự của ta và Trình Cẩn Ngọc như vậy đã được định đoạt.
Nhưng có lẽ vì nụ hôn ngày đó, Trình Cẩn Ngọc xấu hổ nên mấy ngày liền không chịu ra ngoài gặp ta.
Ta thấy buồn cười lại thú vị, bèn gọi nha hoàn cùng ta đến tướng phủ tìm chàng.
Viện của Trình Cẩn Ngọc gần tường phủ, bên tường có một cây to, thuở nhỏ ta thường thích trèo lên, đứng trên tường ném đồ chơi nhỏ vào Trình Cẩn Ngọc.
Sau nhiều năm, ta lại hì hục trèo lên cây, thu hết cảnh trong viện Trình Cẩn Ngọc vào tầm mắt.
Trình Cẩn Ngọc cởi trần, đang luyện võ trong sân.
Thân hình hắn cường tráng thẳng tắp, cơ bắp cuồn cuộn trông rất rắn chắc, mồ hôi chảy dọc theo cơ bụng…
Ta không khỏi nuốt nước bọt, mắt nhìn chăm chăm.
Ta vẫn luôn nghĩ Trình Cẩn Ngọc gầy gò.
Nào ngờ, ẩn dưới lớp cẩm bào lại là những cơ bắp rắn chắc đầy sức mạnh như vậy.
Có lẽ ánh mắt ta quá nóng bỏng, Trình Cẩn Ngọc như có linh cảm ngẩng đầu nhìn ta.
Trong thoáng chốc, ánh mắt chạm nhau, Trình Cẩn Ngọc lại lúng túng đỏ mặt,
“Lý Hàn Nguyệt, sao lại lén trèo cây nữa?”
Ta ngồi trên tường đung đưa chân, cười hì hì dùng khăn tay gói kẹo ném vào người hắn, “Ồ, chẳng phải nói không thấy trâm châu của ta sao? Vậy trên bàn kia là cái gì?”
Chỉ thấy trên bàn đá trong viện Trình Cẩn Ngọc, rõ ràng chính là cây trâm châu ta để lại mấy ngày trước.
Trình Cẩn Ngọc người cứng đờ, vẻ mặt thoáng qua chút không tự nhiên, “Ai biết cái trâm đó là của nàng chứ? Ta tiện tay nhặt về thôi. Khụ, trả lại nàng đấy.”
Hắn cầm trâm châu nhảy lên, ngồi xuống bên cạnh ta trên tường, tiện tay nhét trâm cho ta.
Cầm trâm châu trong tay cảm giác mịn màng, nhìn là biết được bảo quản rất tốt, và được người ta ngày ngày vuốt ve.
Có lẽ để đánh trống lảng, Trình Cẩn Ngọc khẽ ho một tiếng, giả vờ hỏi vô tình:
“Chuyện chúng ta đính hôn đã truyền khắp kinh thành, người trong lòng nàng có biết không? Nếu y biết rồi, nàng sẽ giải thích thế nào?”
Ta chống cằm, mắt ánh lên nụ cười, “Không cần giải thích, y hiểu hết cả.”
Trình Cẩn Ngọc không vui lắm.
Hắn lạnh nhạt “Ồ” một tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Ta lấy từ trong ngực ra một bức thư đưa cho hắn: “Xem này, thư Thẩm Nhược Trà gửi đến.”
Trong thư đại khái nói, nàng ta không biết làm gì khiến ta không vui, nên muốn mời ta đến lầu Lâm Giang dùng bữa, để tự mình xin lỗi ta.
“Vậy, ngươi thấy ta có nên đi không?”
Trình Cẩn Ngọc không cần suy nghĩ, xé nát lá thư, tiện tay vứt đi.
Mảnh giấy bay tán loạn, Trình Cẩn Ngọc khẽ nhếch môi, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng đi.”
Ta hài lòng gật đầu.
Không biết Thẩm Nhược Trà đang âm mưu điều gì, nếu ta đi thì chẳng khác nào mắc bẫy nàng ta.
12.
Thoắt cái đã đến yến tiệc Trung thu trong cung.
Thân phận như Thẩm Nhược Trà đáng lẽ không được mời vào cung.
Nhưng Thẩm Nhược Trà có bản lĩnh, bám được Tam vương gia Triệu Kham, Triệu Kham bèn đưa thiếp mời cho nàng ta, dẫn nàng ta vào.
Yến tiệc chưa bắt đầu, Thẩm Nhược Trà đã cẩn thận lấy từ trong túi ra một cây trâm quý đưa cho ta, vẻ mặt thành khẩn:
“Hàn Nguyệt, tuy không biết vì sao ngươi lại xa lánh ta, nhưng… ta rất quý ngươi – người bạn này, nguơi có thể đừng giận ta nữa được không?
Đây là cây trâm ta dành dụm mấy tháng mới mua được, đặc biệt tặng cho ngươi, tuy không tinh xảo bằng những cây ngươi thường đeo…”
Ta chưa kịp trả lời, đã bị Trình Cẩn Ngọc không biết xuất hiện từ lúc nào che chắn phía sau.
Chàng một thân cẩm bào màu đen, vóc dáng cao lớn che chở ta vững chắc.
“Yến tiệc Trung thu hôm nay, theo ta biết, hình như không có mời Thẩm cô nương đến? Thẩm cô nương lấy thiếp mời ở đâu vậy?”
Trình Cẩn Ngọc nhướng mày, nửa cười nửa không.
Sắc mặt Thẩm Nhược Trà cứng đờ, như thể bị sỉ nhục nặng nề, cắn môi, đỏ hoe mắt:
“Trình tiểu tướng quân nói vậy là có ý gì? Ta còn chưa hỏi Trình tiểu tướng quân, Hàn Nguyệt vốn luôn bất hòa với ngươi, sao lại đột nhiên đính hôn với ngươi, rồi đột nhiên xa lánh ta? Chẳng lẽ là do Trình tiểu tướng quân xúi giục?”
Thẩm Nhược Trà quả không hổ danh Thẩm Nhược Trà, khả năng đảo lộn đen trắng thật lợi hại.
Xung quanh không thiếu công tử tiểu thư danh giá, đều tụm ba tụm năm, nhìn về phía náo nhiệt bên này, xì xào bàn tán.
Điều này càng hợp ý Thẩm Nhược Trà.
Nàng ta mắt ngấn lệ, nhìn chằm chằm Trình Cẩn Ngọc, từng lời buộc tội: “Trình tiểu tướng quân làm vậy là có ý gì!”
Ta bực bội xoa xoa mi tâm, bước lên nắm tay Trình Cẩn Ngọc, hơi ngẩng cằm, lạnh lùng nhìn nàng ta:
“Thẩm cô nương nên cẩn ngôn. Hôn sự của ta và vị hôn phu là do cha mẹ định đoạt, khi nào đến lượt ngươi xen vào? Hơn nữa, hắn nói không sai, ta không hề gửi thiếp mời cho ngươi, vậy ngươi vào cung bằng cách nào, Thẩm cô nương?”
Thẩm Nhược Trà hoảng loạn.
Xung quanh các công tử tiểu thư xì xào bàn tán, đoán xem ai đã đưa thiếp mời cho Thẩm Nhược Trà.
Không ai thừa nhận.
Mọi người bắt đầu đoán, có phải Thẩm Nhược Trà có ý đồ gì, câu kết với thái giám trong cung…
Thẩm Nhược Trà không chịu nổi nữa, khóc lóc chạy đi.
13.
Yến tiệc bắt đầu, nam nữ ngồi riêng hai bên sảnh.
Trình Cẩn Ngọc ngồi đối diện ta, thỉnh thoảng lén nhìn về phía ta.
Tiệc tối diễn ra được nửa chừng, bỗng có một tiểu thái giám ghé vào bên ta, khẽ nói: “Lý cô nương, Trình tiểu tướng quân bảo, lát nữa gặp ở điện bên, ngài ấy có việc muốn nói với cô nương.”
Ta ngẩng đầu nhìn về phía Trình Cẩn Ngọc bên kia yến tiệc.
Bắt gặp ánh mắt ta, hắn có vẻ không tự nhiên, giả vờ ho khan, quay đi chỗ khác.
Thấy phản ứng này của hắn, ta bèn an tâm, đứng dậy đi theo tiểu thái giám.
Trước khi rời đi, ta không quên ném cho Trình Cẩn Ngọc một ánh mắt “đợi ngươi”.
14
Vừa bước vào điện phụ, ta đã bị một lực mạnh mẽ bóp chặt cổ họng.
Triệu Kham nhìn ta chằm chằm đầy căm hận, như muốn nuốt sống ta: “Đồ tiện nhân, ngươi dám phản bội bản vương! Ngươi dám đính ước với tên Trình Cẩn Ngọc đó!”
Ta bị bóp nghẹt đến khó thở: “Tam… Tam vương gia, ngươi điên rồi sao!”
Triệu Kham gương mặt dữ tợn: “Đừng giả ngu, đừng tưởng bản vương không biết, ngươi cũng hồi sinh trở về! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, quyến rũ Trình Cẩn Ngọc, còn hại chết bản vương! Hừ, ngươi muốn tái hợp với hắn? Đừng có mơ!”
Nói xong, Triệu Kham liền giật đứt dây lưng áo của ta.
Ta hét lên kinh hoàng, vùng vẫy kịch liệt, nhưng không tài nào thoát ra được.
Triệu Kham cười méo mó: “Ha ha ha! Một canh giờ nữa sẽ có người đến bắt gian, lúc đó, ngươi – vị phu nhân tương lai của vị tướng quân kia – lại nằm cùng giường với bản vương, bản vương muốn xem Trình Cẩn Ngọc còn muốn ngươi nữa không!”
Nói xong, hắn liền ném ta lên giường, tư thế như muốn nhào tới.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị đạp tung, Tam vương gia bị Trình Cẩn Ngọc túm cổ áo, quăng mạnh xuống đất.
Đôi mắt Trình Cẩn Ngọc đỏ ngầu, trong mắt lóe lên sát ý dữ dội, răng nghiến ken két, nắm đấm siết chặt gân xanh nổi lên: “Triệu Kham, ngươi muốn chết…”
Dưới ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận của Triệu Kham, nắm đấm của Trình Cẩn Ngọc liên tiếp giáng xuống người hắn.
Triệu Kham kêu thét thảm thiết, liên tục kêu cứu, nhưng cung nhân quanh đây đều đã bị hắn ra lệnh lui xuống, tiếng kêu cứu của hắn không ai có thể nghe thấy.
Chẳng mấy chốc, hắn đã bị Trình Cẩn Ngọc đánh đến ngất đi.
Cho đến khi đôi mắt đỏ ngầu của Trình Cẩn Ngọc nhìn về phía ta.
Ta lao vào vòng tay hắn, khóc nức nở: “Trình Cẩn Ngọc, ta sợ chết mất!”
15
Những ngón tay thô ráp chạm vào làn da mịn màng, Trình Cẩn Ngọc run rẩy, nuốt khan, giọng khàn đặc: “Nàng cũng làm ta sợ chết đi được. Nếu ta đến trễ hơn một chút, ta sợ…”
Ta nghẹn ngào hỏi: “Chàng sợ gì?”
“Ta sợ… sợ nàng có chuyện gì, để người trong lòng nàng biết được…”
Ta không thể nghe tiếp được nữa, nhón chân nâng mặt Trình Cẩn Ngọc lên, hung hăng hôn lên môi hắn một cái.
Cơ thể Trình Cẩn Ngọc lập tức cứng đờ, hắn mở to mắt khó tin, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta nhắm mắt lại, theo cảm giác mà cắn mút đôi môi hắn.
Trình Cẩn Ngọc ngốc nghếch, phải mất tận mười giây mới bắt đầu vụng về đáp lại ta.
Chỉ là, kỹ năng hôn của hắn cũng thật non nớt, cắn ta đau.
Khi nụ hôn kết thúc, Trình Cẩn Ngọc luống cuống cởi áo choàng ngoài, khoác lên người ta.
“Nàng mặc vào nhanh đi.”
Hắn đỏ mặt quay đi, nhưng vẫn không nhịn được liếc trộm nhìn ta.
Ta mới nhận ra, hóa ra áo ngoài của ta đã bị Triệu Kham xé rách, để lộ làn da ngực và cánh tay.
Ta bất đắc dĩ, quay đầu chàng lại, nheo mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Trình Cẩn Ngọc, chàng thật sự còn muốn giả ngốc với ta sao? Chàng thật sự không biết người ta thích chính là chàng sao?”
“Ầm” một tiếng, đầu óc Trình Cẩn Ngọc lập tức trống rỗng, ngây người nhìn ta.
Ta không nhịn được nữa, lại nhón chân hôn mạnh lên môi hắn vài cái.
“Ta nói ta thích chàng, bây giờ đã hiểu chưa!”
Đôi tay Trình Cẩn Ngọc hơi run rẩy, trong mắt dâng trào cảm xúc dữ dội, dường như đang cố gắng kiềm chế một dục vọng nào đó.
Hắn không còn kiềm chế nữa, ôm chặt ta vào lòng, gục đầu lên vai ta như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
“Đây là lời nàng nói đấy, nàng… nàng không được lừa ta.”
“Sao ta lại lừa chàng được chứ.”
Bởi vì, ta chính là người đã hồi sinh vì chàng mà.
Kiếp trước của ta không thông hiểu tình yêu, chỉ biết nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, và tin tưởng mù quáng vào lời nói của Thẩm Nhược Trà.
Cho đến khi ta chết đi, linh hồn không tan, tận mắt chứng kiến Trình Cẩn Ngọc vì trả thù cho ta mà bị tên bắn chết, trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được nỗi đau đớn và hối hận chưa từng có.
Hồi sinh trở về, ta không vì điều gì khác, chỉ vì Trình Cẩn Ngọc.
Kiếp này, ta muốn cả hai chúng ta đều được bình an.
17.
Ngày ta cùng Trình Cẩn Ngọc thành thân, khách khứa tấp nập không ngớt trong phủ. Trình Cẩn Ngọc trong bộ hỉ phục đỏ thắm, ý khí phơi phới, cùng khách uống rượu ngoài sảnh.
Đến tận đêm khuya, Trình Cẩn Ngọc tiễn khách xong mới vào động phòng.
Hắn vén khăn che mặt ta, cùng ta uống rượu giao bôi.
Nến đỏ lay động, không khí trong phòng ấm áp dần lên, Trình Cẩn Ngọc uống rượu vào, hành động cũng trở nên táo bạo hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt ta, bỗng bật cười.
Ta có chút ngơ ngác: “Cười gì thế? Trang điểm của ta hôm nay xấu lắm sao?”
Trình Cẩn Ngọc cười nhẹ: “Không, nàng ăn mặc như vậy rất đẹp.”
Hắn ôm ta, từng món một cởi bỏ lớp lớp hỉ phục trên người ta, chỉ còn lại mỗi chiếc áo lót, rồi chôn mặt vào ngực ta, giọng khàn đặc chứa đầy tiếng cười: “Ta thực sự rất thích ngày hôm nay, Lý Hàn Nguyệt.”
Ta biết, giờ hắn có lẽ đã hơi say rồi.
Nên hành động của hắn mới có thể táo bạo như vậy.
Có lẽ vì sợ ta và Trình Cẩn Ngọc đánh nhau trong động phòng, mẫu thân ta và mẫu thân Trình Cẩn Ngọc đã tự tiện cho thêm chút thuốc vào rượu giao bôi.
Thuốc phát tác, mặt Trình Cẩn Ngọc càng thêm đỏ bừng, mái tóc xù mềm cọ đi cọ lại trên ngực ta, tỏ vẻ lưu luyến và hoan hỉ vô cùng.
Miệng hắn lẩm bẩm không ngừng: “Lý Hàn Nguyệt, ta muốn nghe nàng nói lại một lần nữa là thích ta.”
Ta bất đắc dĩ: “Thích chàng, thích chàng, được chưa?”
Trình Cẩn Ngọc cười ngây ngô, lật người đè ta xuống giường.
Đêm dần sâu, trong phòng một mảnh xuân quang.