Hàm Ngọc - Chương 1
1.
Trước khi Chu Đình Ngô quên ta, ta là người phụ nữ hắn yêu nhất.
Hôm gặp chuyện, hắn đi săn, lúc đi còn ôm ta cười, nói sẽ bắt một con hồ ly trắng muốt béo tròn tặng ta làm áo choàng.
Khi trở về, người hắn toàn là máu, hôn mê bất tỉnh.
Nghe người ta nói, hắn bị thương là vì cứu Từ Nguyệt.
Ta hơi sửng sốt.
Từ Nguyệt là thanh mai trúc mã của Chu Đình Ngô, nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, hai người cùng nhau lớn lên.
Nàng luôn rất ghét ta.
Thời niên thiếu, nàng xúi giục người khác cô lập ta.
Năm đó đi đạp thanh, bọn họ cố tình bỏ ta lại trong rừng sâu.
Hôm đó trời mưa như trút nước, ta không tìm được đường ra, toàn thân ướt sũng, sốt cao đến mê man.
Khi Chu Đình Ngô tìm thấy, ta chỉ còn thoi thóp.
Lúc đó, hắn vẫn là thái tử.
Ngày thường nghiêm trang đĩnh đạc nhưng hôm đó lại ôm ta khóc như cha chết mẹ chết, cầu xin ta tỉnh lại.
Lần đó, Chu Đình Ngô hận không thể giết chết Từ Nguyệt.
Ta còn tưởng rằng, hắn thực sự hận nàng.
Cho đến hôm nay, họ tình cờ gặp nhau ở trường săn.
Từ Nguyệt vô tình ngã khỏi lưng ngựa, suýt nữa thì ngã chết.
Chu Đình Ngô đuổi theo, ôm nàng vào lòng.
Hai người ôm nhau, lăn xuống sườn dốc, đập đầu bị thương.
Hắn vì bảo vệ nàng mà đem tính mạng ra liều, quên mất ta.
2.
Ngày Chu Đình Ngô tỉnh lại, Từ Nguyệt đến tìm hắn.
Nghe thái y nói, Chu Đình Ngô không sao cả, chỉ là quên mất ta.
Mắt Từ Nguyệt sáng lên, lén cười.
Ta tức giận, giơ tay tát nàng một cái.
Lau tay, ta ném chiếc khăn đã dùng vào mặt nàng.
Sau đó, hung hăng mắng: “Ngươi còn dám đến đây! Liên lụy bệ hạ bị thương, ngươi đáng chết!”
Nàng che nửa mặt, hơi đắc ý cãi lại ta: “Hoàng thượng vì ta mà bị thương, sao ta có thể không đến?”
“Nương nương cũng không cần dọa ta, hoàng thượng thương ta, không nỡ để ta chết.”
Ta tức lắm, chỉ vào mũi nàng mà mắng: “Không biết xấu hổ!”
Lời còn chưa dứt, Chu Đình Ngô hất tay ném bát thuốc, nước thuốc đen ngòm tạt vào mặt ta, có một khoảnh khắc ta như ngạt thở.
Hắn lạnh lùng hỏi ta: “Ai cho ngươi lớn tiếng với Nguyệt nhi?”
“Ngươi ồn ào quá, cút ra ngoài.”
Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức ta tưởng mình nghe nhầm.
Ta lau mặt, ngẩng lên nhìn Chu Đình Ngô.
Rõ ràng vẫn là người trước kia, người từng nâng niu ta trong tim.
Nhưng ánh mắt nhìn ta lúc này, lại không còn yêu thương nữa.
Hắn nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất ta.
Hắn không còn là Chu Đình Ngô của ta nữa.
3.
Trán ta bị bát thuốc đập rách da.
Khi Mộng Trúc bôi thuốc cho ta, nàng nhíu mày đau lòng.
Nàng an ủi ta: “Hiện tại hoàng thượng quên mất trước kia đã từng yêu thương người thế nào, đợi đến ngày nào đó người nhớ lại, chắc chắn sẽ hối hận chết vì đã làm tổn thương người như vậy.”
“Đến lúc đó người đừng tha thứ cho ngài ấy dễ dàng, nhân lúc ngài ấy dỗ dành người vui vẻ, người nhất định phải trút hết cơn giận.”
Thực ra, vết thương cũng không quá nặng nhưng ta lại đau đến toát mồ hôi lạnh.
Cũng không rõ, nỗi đau này là đau lòng hay đau đầu.
Chu Đình Ngô không thích ta, ta đương nhiên cũng sẽ không chủ động đi tìm hắn nữa.
Ta tự ở một mình, mỗi ngày nhàn rỗi đến phát chán, liền nằm thẳng cẳng trên giường, nhìn chằm chằm vào xà nhà ngẩn người.
Mộng Trúc nói ta trông thật đáng sợ.
Một đêm nàng tỉnh giấc tám lần, không ngừng đưa ngón tay lại gần, đặt lên mũi và miệng ta, xem ta còn sống hay đã chết.
Sau đó nàng rốt cuộc không chịu được nữa, lôi kéo ta ra ngoài vườn phơi nắng.
Ta đang đi trên đường, đột nhiên có người vỗ vai ta, ta giật mình run lên.
Chỉ nghe Chu Đình Ngô ở phía sau nói: “Chiếc áo choàng nàng muốn đã làm xong rồi, xem có thích không.”
Ta đột ngột quay đầu lại, thấy hắn cười với ta, nước mắt lập tức rơi xuống.
Hắn luôn xấu xa như vậy, biết ta nhát gan, còn thường trốn sau lưng ta dọa người.
Đợi đến khi ta khoanh tay không để ý đến hắn, hắn lại vô lại sáp đến dỗ ta, hoặc đưa cho ta một xiên hồ lô, hoặc là một chiếc đèn lưu ly.
Những thứ đó dù quý hay không, đều là những thứ ta thích.
Chu Đình Ngô bản chất là một người lạnh lùng, tình cảm của hắn không nhiều, sự ấm áp ít ỏi, đều dành cho ta.
Ta tưởng rằng, hắn cuối cùng cũng nhớ đến ta rồi.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn rõ là ta, lập tức lạnh mặt.
4.
Chu Đình Ngô trên tay cầm một chiếc áo choàng viền lông cáo trắng.
Là chiếc áo mà ngày hắn gặp chuyện, hắn nói sẽ tặng cho ta.
Giờ đây áo đã làm xong nhưng lại không phải làm cho ta.
Từ Nguyệt từ xa chạy đến, mặc váy lụa màu vàng nhạt, búi tóc đơn giản, quả thực có vài phần giống ta.
Thảo nào Chu Đình Ngô nhận nhầm người.
Từ Nguyệt từ tay hắn nhận lấy chiếc áo choàng đó, cười đến nỗi không thấy cả mắt.
“Hoàng thượng, người còn nhớ ta đã từng nói muốn áo choàng lông cáo trắng sao?”
Chu Đình Ngô lúc này mới có chút ý cười, cố ý trêu chọc nàng: “Xem bộ dạng vô dụng của nàng kìa, một chiếc áo choàng, mà vui mừng đến thế.”
Từ Nguyệt làm nũng trợn mắt, trách hắn: “Hoàng thượng cái gì cũng không hiểu.”
“Ta vui mừng, là vì người nhớ ta thích gì, là vì, chiếc áo choàng này, là người cố ý làm cho ta.”
Vài chữ sau, nàng nhấn rất mạnh.
Nói chuyện còn không quên cười, hỏi ta: “Mắt nương nương sao lại đỏ, vừa khóc sao?”
“Có phải vì thích chiếc áo choàng này, hoàng thượng không cho không?”
“Đừng buồn nữa, trông đáng thương quá, ta nhường lại cho nương nương vậy.”
Nàng quay sang giải thích với Chu Đình Ngô: “Hoàng thượng có lẽ không biết, nương nương chính là như vậy, ta có gì, người cũng muốn có.”
“Hoàng thượng không thấy, nương nương có chút giống ta sao?”
Ta lạnh lùng nhìn nàng, nàng có chút chột dạ bĩu môi, nhét áo choàng vào tay ta.
Ta hất tay ném nó vào ven đường, không cần, ghê tởm.
Tay Từ Nguyệt vẫn nắm chặt lấy áo choàng, suýt nữa bị kéo ngã.
Chu Đình Ngô kéo nàng vào lòng, đưa tay bóp cổ ta, cúi thấp người, mắt đối mắt, mũi đối mũi với ta.
Hắn cười lạnh mắng ta: “Thứ không biết điều.”
“Nguyệt nhi tính tình tốt, ngươi lại được voi đòi tiên.”
“Sao, nàng thiếu nợ ngươi sao? Ngày nào cũng khóc lóc như thể chịu bao nhiêu ấm ức, giả vờ giả vịt, thật đáng ghét.”
Chu Đình Ngô quên mất ta, cũng quên mất Từ Nguyệt từng độc ác làm hại ta như thế nào.
Hắn và nàng lại trở thành đôi trẻ vô tư như trước.
Tình cảm mười mấy năm của họ, sao có thể để người thứ ba xen vào phá hoại.
Ta cười với hắn: “Ta không ấm ức.”
“Ta chỉ mong bệ hạ sớm bình phục, rồi mãi mãi, đừng hối hận.”
5.
Những ngày sau đó, trong cung truyền ra lời đồn.
Nói rằng Hoàng thượng tuy ngoài mặt không thích Từ cô nương nhưng trong lòng lại rất để ý.
Trước kia ta được sủng ái, cũng là vì ta có vài phần giống Từ Nguyệt, nhờ phúc của nàng ta.
Sáng sớm chải đầu, Mộng Trúc búi tóc cho ta, nghiến răng nghiến lợi.
“Nói giống thì đúng là giống, Từ cô nương kia ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào nương nương, từ đầu đến chân, sao mà không giống được.”
“Nương nương mặc gì, đội gì, dùng gì, chỉ cần để nàng ta nhìn thấy, không quá hai ngày, nàng ta đều học theo hết.”
“Ngay cả giọng nói của nương nương, nàng ta cũng học theo, thật là ghê tởm.”
Có chút buồn cười.
Trước kia là nàng ta học theo ta.
Giờ đây, ta lại trở thành thế thân của nàng ta.
Ngày sinh nhật Từ Nguyệt, ta nghe nói Chu Đình Ngô đưa nàng ta đi xem cây Nguyệt Lão.
Trong lòng khẽ chùng xuống, ta xỏ giày đuổi theo họ.
Góc đông bắc hoàng cung có một cây cổ thụ, trước kia ta thấy nó thuận mắt nên đặt tên cho nó là cây Nguyệt Lão.
Chu Đình Ngô thấy ta thích, liền dành riêng cho nó một khoảng đất, ngoài ta và hắn, không ai được đến gần.
Hàng năm vào ngày Thất tịch, hắn đều đưa ta đến đây, viết lời ước nguyện lên dây tơ hồng, buộc lên cây, cầu xin thần tiên phù hộ, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
Cây cổ thụ đó, những sợi dây tơ hồng đó, là bí mật chỉ có chúng ta biết.
Từ xa, ta đã thấy Từ Nguyệt đang nhảy nhót dưới gốc cây Nguyệt Lão, đưa tay kéo đứt sợi dây tơ hồng mà trước kia Chu Đình Ngô buộc cho ta.
Nàng ta đọc những chữ viết trên đó: “Hàm Ngọc thích ngắm trăng, trẫm cũng thích.”
“Chỉ là, trăng của nàng ấy gọi là trăng, còn trăng của trẫm, gọi là Hàm Ngọc.”
Sắc mặt Từ Nguyệt tối sầm lại nhưng rồi lại nở nụ cười, quay sang hỏi Chu Đình Ngô: “Người còn biết viết mấy thứ văn chương sến súa này sao? Giống như một đứa nhóc mới lớn, không biết xấu hổ.”
Chu Đình Ngô mặt đỏ bừng, giật sợi dây tơ hồng từ tay nàng ta, do dự một chút, rồi ném vào lò đốt trà bên cạnh.
Từ Nguyệt nhìn thấy ta, cố ý hỏi Chu Đình Ngô: “Nếu quý phi biết người đốt dây tơ hồng, chắc chắn lại khóc lóc ầm ĩ, người không thấy đau lòng sao?”
Chu Đình Ngô lập tức cau mày chán ghét.
“Trẫm đau lòng cái gì? Nàng ta không xứng.”
“Huống hồ…”
“Cũng chẳng phải thứ gì quan trọng.”
Hắn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy ta, Từ Nguyệt cũng cười khiêu khích với ta.
Ta im lặng, không nói gì, chỉ bước tới, từng sợi một kéo đứt những sợi dây tơ hồng, ném vào đống lửa.
Đốt hết đi, đốt sạch đi.
Nhìn những sợi dây đỏ biến thành tro đen.
Chu Đình Ngô như thể tức giận.
Hắn nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu buồn bã.
Hắn hỏi ta: “Sao ngươi lại nỡ…”
Nói được nửa câu, chính hắn cũng không biết mình muốn nói gì.
Nắm chặt tay đấm vào trán, như thể đau đầu.
Một lát sau, hắn bảo ta cút.