Hai Tỷ Muội - Chương 5
12
Đêm khuya.
Ta đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.
Thôi Chi Ý trốn trong phòng mình, nhìn ta qua khe cửa, còn Tạ Từ thì ngồi trên tường viện của ta một cách quang minh chính đại.
Bao nhiêu năm rồi, cái tật thích trèo tường vẫn không bỏ được.
Nhớ ra hôm nay để quên gậy sắt ở chính viện, không bảo Tiểu Quỳnh lấy về, nếu không ta nhất định phải đánh hắn ngã xuống.
Tạ Từ thấy ta mở cửa sổ, liền nhảy xuống từ trên tường.
Hắn nhìn thẳng vào ta, đứng ở cửa sổ đối diện với ta.
Ta cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn.
Ta định đóng cửa sổ nhưng hắn lại nắm lấy tay ta.
Ta nhìn thấy cửa phòng của Chi Chi vẫn mở hé một khe nhỏ.
“Chi Chi vẫn chưa ngủ, ta đi xem nàng trước.”
Tạ Từ nhếch mép: “Ta đi đóng cửa phòng cho nàng ta, trẻ con thì xem chuyện của người lớn làm gì. Còn không ngủ ngoan, cẩn thận không cao lớn được đâu.”
Ta nhìn hắn đầy ẩn ý: “Chi Chi bằng tuổi ta.”
Tạ Từ gãi đầu: “Quên mất. Vậy năm nay mười sáu rồi mà sao trông vẫn như đứa trẻ mười hai mười ba tuổi vậy, chắc chắn là do không ngủ ngoan, ta đi đóng cửa phòng cho nàng.”
Tạ Từ tiến đến gần cánh cửa nhỏ, đất xung quanh đột nhiên nhô lên từng đàn trùng dày đặc.
Tạ Từ tê cả da đầu: “Thôi bỏ đi, không chọc nổi.”
Ánh trăng tràn ngập mặt đất, ta đột nhiên lên tiếng: “Tạ Từ, sau khi chúng ta thành thân, ta có thể đưa Chi Chi vào phủ không?”
Tạ Từ đứng sững tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa của Thôi Chi Ý, như bị sét đánh: “Không được, không được. Thôi Gia Ý, ta chỉ thích nàng.”
“Nhiều hơn một không được, ít hơn một cũng không được.”
Ta lạnh mặt cầm hộp son bên cạnh ném vào người hắn: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tạ Từ né tránh rất nhanh nhưng phấn son bay ra vẫn rơi vào nửa bên mặt hắn.
Hắn đưa ngón tay ra, chấm một chút son trên mặt rồi đưa vào miệng.
Tạ Từ nghiêm túc nói: “Son của Gia Gia, đều ngọt cả.”
Ta tức giận đóng cửa sổ lại.
Lưu manh.
Giữa đêm khuya, một bóng người đứng bên đầu giường ta.
Ta sợ đến nỗi tim đập thót một cái.
Thôi Chi Ý không ngủ, chạy đến phòng ta.
Ta thắp đèn, thấy Thôi Chi Ý mặt đầy vẻ phấn khích nhìn ta.
“Sao còn chưa ngủ?”
Thôi Chi Ý: Giờ ta thấy tên khỉ đột kia có thể làm tỷ phu của ta rồi.
Ta:?
Thôi Chi Ý: Ta vẫn luôn thấy tỷ tỷ và ta giống hệt nhân vật trong truyện mà ta thích nhất, trước kia ta thấy tên khỉ đột kia không được nhưng giờ xem ra hắn cũng rất có tiềm năng.
Ta: “Truyện gì?”
Thôi Chi Ý như dâng bảo vật, đưa cho ta cuốn truyện bìa cứng trên tay.
Chỉ vào tên sách trên bìa – “Vương phi băng lãnh: Vương gia bá đạo theo đuổi không ngừng”
Nàng nhanh nhạy kể lại cốt truyện: Mặc dù tên khỉ đột kia hiện tại chỉ là hầu gia, à, hầu gia có thể thăng lên vương gia đúng không? Vậy đợi đến khi hắn làm vương gia, tỷ tỷ gả cho hắn là được.
Ta day day cái trán đang giật giật: “Thôi Chi Ý! Không được thức đêm, mau đi ngủ!”
13
Sau tết, hôn sự của ta và Tạ Từ đã được đưa vào chương trình nghị sự.
Ta mặc một bộ hỉ phục thêu chỉ vàng, lộng lẫy và chói mắt.
Đội ngũ đón dâu vô cùng hoành tráng, ta từng khuyên Tạ Từ giản lược bớt nhưng hắn không đồng ý, nhất quyết phải làm theo đúng nghi thức của vương hầu.
Khăn đỏ bay phấp phới, tiếng trống nhạc vang lên.
Mọi người đều nói hắn là kẻ ăn chơi trác táng nhưng lời ta nói, hắn luôn ghi nhớ từng câu từng chữ.
Hắn đã sớm tự lập phủ riêng ở kinh thành, cũng chỉ vì câu nói muốn đưa Thôi Chi Ý rời khỏi tướng phủ của ta mà thôi.
Những tiểu thư khuê các ở kinh thành biết được Chi Chi và ta cùng ở phủ đệ mới của Tạ tiểu hầu gia.
Cứ cách ba bữa lại đến chơi bài lá.
Đặc biệt là Cao Minh Ngọc, luôn dùng lá vàng dụ dỗ Thôi Chi Ý về phủ quận chúa của nàng ta.
Ta lạnh mặt: “Cao Minh Ngọc, đừng tưởng ta không nghe thấy ngươi đang tính toán điều gì.”
Cao Minh Ngọc vênh váo cười: “Thích Chi Chi thì sao? Nàng đâu phải chỉ là muội muội của ngươi.”
Ta:?
Cao Minh Ngọc nhìn những tiểu thư khuê các xung quanh, lớn tiếng hỏi: “Đúng không, các tỷ muội?”
“Đúng!” Trong số các tiểu thư khuê các, Dương Dục là người hô to nhất.
Ta gọi Thôi Chi Ý lại.
Ai ngờ Cao Minh Ngọc lắc lắc lá vàng trong tay, nàng liền do dự bước chân.
Ta đỡ trán: Thật vô dụng.
Ngoài những tiểu thư khuê các vô công rồi nghề này thường xuyên đến chơi, còn có Trọng Cảnh tiên sinh.
Người Trung Nguyên ghét vu cổ, chỉ vì cổ thuật thường bị coi là phương pháp hại người.
Nhưng trong tam sinh vạn vật, ắt có hai mặt.
Tà thuật, có thể hại người, cũng có thể cứu người.
Trong mắt Trọng Cảnh tiên sinh chính là như vậy.
Ông hành y không bao giờ nhận đồ đệ nhưng đối mặt với Chi Chi, ông lại có ý định nhận nàng làm đồ đệ.
Trọng Cảnh tiên sinh cười hỏi Thôi Chi Ý có muốn đi theo ông không.
Thôi Chi Ý bám chặt lấy vạt áo ta: Tỷ tỷ ở đâu, ta ở đó.
Ta dịch lại ý của nàng cho Trọng Cảnh tiên sinh.
Ông hẳn là không ngờ với danh tiếng của mình mà vẫn bị từ chối, nhất thời không biết nên cười hay không cười.
Trọng Cảnh tiên sinh mặt dày, bình thản nói: “Không sao, ta có thể làm sư phó đến tận nhà.”
Ta: Ông vui là được.
14
Ta hỏi Chi Chi, thích Tạ hầu phủ hay là tướng phủ trước kia.
Nàng không chút do dự chọn Tạ hầu phủ.
Nơi này không có trưởng bối quản thúc, cũng không cần phải đề phòng.
Phụ thân mẫu thân không thích nàng, nàng chưa từng có, cũng không có gì mong đợi.
Ở Tạ hầu phủ, mỗi ngày đều có thể chơi những trò chơi khác nhau, còn có thể cầm lá vàng mà Phúc Khang quận chúa cho để mua điểm tâm và thoại bản.
Ở đây, cũng không cần phải cả ngày giấu những con cổ trùng bảo bối của mình vì sợ bị phát hiện.
Vị lão tiên sinh kia hình như cũng rất thích trùng, trong lòng Chi Chi coi ông như người bạn vong niên.
Mà quan trọng nhất là, có thể ở bên ta mãi mãi.
Ta nói với Chi Chi, nếu gặp được người mà mình thích, đừng quên nói cho ta biết.
Muội muội của ta, phải gả cho người thương nàng nhất.
Thôi Chi Ý luyến tiếc ôm lấy eo ta: Tỷ tỷ, ta chỉ muốn ở bên tỷ mãi mãi. Ta có thể không gả chồng không?
Ta hơi ngẩn ra, rồi bỗng nhiên cười tươi.
Được, sao lại không được chứ?
Nếu có nam nhân nào như ý, ta nhất định sẽ cho Chi Chi mười dặm gấm đỏ làm của hồi môn.
Nếu nàng muốn ở bên ta mãi mãi, ta cũng có thể bảo vệ nàng cả đời.
15
Đêm hôm đó, Tạ Từ uống say, lảo đảo trở về phòng.
Đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại, má ửng hồng.
Ta đưa tay định đẩy hắn xuống giường, gọi Tiểu Tứ hầu hạ hắn đi tắm.
Tạ Từ đột nhiên tiến lại gần ta, mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy ta.
“Gia Ý, sao nàng không thích ta?”
“Nàng đã gả cho ta bốn tháng rồi.”
“Bốn tháng, nàng không quan tâm đến ta.”
Tạ Từ tủi thân như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, chớp đôi mắt ướt át.
Ta sửng sốt.
Vừa định giải thích, đôi môi hắn đã không nói một lời mà áp lên môi ta.
Đôi mắt hắn đen láy, như muốn hút ta vào trong.
Cái ôm của Tạ Từ xoa dịu mọi sự hoảng loạn, do dự và nhút nhát trong lòng ta, ta như dòng nước mùa xuân tan chảy, gợn từng lớp sóng.
“Gia Gia.”
“Gia Gia.”
“Gia Gia?”
Hắn gọi tên ta hết lần này đến lần khác.
Ta bị ánh mắt hắn thiêu đốt, hơi cụp mắt:
“Ừm, biết rồi. Thích chàng.”
Ta nhớ lại rất nhiều điều tốt đẹp của Tạ Từ.
Thời niên thiếu, phủ của lão hầu gia ở ngay bên cạnh tướng phủ.
Khi chúng ta làm hàng xóm, hắn thích nhất là trèo tường.
Lúc đó, nhà ta có quy củ nghiêm ngặt, giờ cơm đã qua thì không được ăn thêm.
Trẻ con thì hay thèm ăn, Tạ Từ bất chấp nguy cơ bị lão hầu gia đuổi đánh cũng phải ngày ngày đưa đồ ăn ngon cho ta.
Hôm nay là sữa chua, ngày mai là bánh hoa quế, ngày nào cũng không trùng nhau.
Hắn học hành rất kém, mỗi lần đều phải nhờ ta để qua mặt lão hầu gia.
Tiên sinh dạy thơ văn, hắn không học được mấy câu nhưng lại không biết xấu hổ mà thề non hẹn biển với ta.
Một thiếu niên anh tuấn đầy khí phách, ai mà không thích chứ?
Tất nhiên ta cũng thích.
Chỉ là từ nhỏ ta đã biết, mình không sống được lâu.
Tình cảm của Tạ Từ, ta không dám đáp lại.
Ta sợ có ràng buộc, sẽ không thể rời xa.
Mà dưới sự cố ý lờ đi của ta, Tạ Từ đã đi theo ta hơn mười năm.
Hắn đã nói rất nhiều lần rằng thích ta nhưng ta luôn… quên mất không nói cho hắn biết.
Tạ Từ, ta cũng thích chàng.
Ta đáp lại nụ hôn của chàng, cười mà rơi nước mắt.
Hết.