Hải Thanh Hà Yến - Chương 3
10
Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Khi những fan hâm mộ CP của Thẩm Yến và Dư Trĩ đang đau lòng tuyệt vọng, đoạn video họ nhìn nhau đầy tình cảm bỗng bị lan truyền khắp mạng. Những fan vừa bị tổn thương tinh thần ngay lập tức sống lại mạnh mẽ.
“Tôi đã nói mà, họ chắc chắn là một cặp real. Bầu không khí này không lừa được đâu.”
“Trời ơi, ngọt ngào chết đi được!”
Thẩm Yến ngay lập tức đưa ra thông báo:
“Trong buổi tiệc, chúng tôi thua trò chơi nên diễn lại một đoạn trong phim thôi. Mọi người hãy bình tĩnh nhìn nhận vấn đề.”
Cuối cùng, anh còn tag cả Dư Trĩ và mấy người khác cùng tham gia buổi tiệc.
Những người còn lại nhanh chóng đăng bài xác nhận sự thật.
Chỉ riêng Dư Trĩ mãi không có động thái gì.
Mãi đến khi Thẩm Yến liên lạc với cô ta, cô ta mới nói là không thấy tin tức này, sau đó bày tỏ rộng lượng và sẽ ngay lập tức đăng bài giải thích.
Tuy nhiên, sự việc đã đến nước này, fan hâm mộ không còn tin nữa.
“Dư Trĩ chờ lâu như vậy mới đăng bài, tôi thấy có gì mờ ám.”
“Nếu tôi nhớ không lầm, trong phim, Dư Trĩ nói đoạn đó với nước mắt lưng tròng. Sự khác biệt này ai cũng thấy rõ mà.”
Người quản lý gọi điện nhắc nhở tôi trong chương trình nên giữ khoảng cách với hai người họ:
“Hiện giờ CP của họ đang hot, em mà lại gần chỉ có nước bị chửi thôi.”
Chuyện này không cần anh nhắc tôi cũng hiểu.
Vì vậy, mấy ngày sau, tôi cứ lẩn trong bếp để nhặt rau, gọt khoai tây.
Ba ngày quay hình cuối cùng cũng kết thúc, chương trình này coi như hoàn tất.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù phải bồi thường tiền hợp đồng, lần tới tôi cũng quyết không tham gia nữa.
11
Buổi tối, để ăn mừng chương trình hoàn thành tốt đẹp, mọi người bàn nhau tổ chức tiệc.
Trong bữa ăn, Dư Trĩ ngồi cạnh Thẩm Yến, liên tục rót rượu cho anh.
Thẩm Yến vài lần ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau, tôi vội quay đi.
Tôi tự nhủ, qua tối nay là xong rồi.
Nhưng thực tế thì càng sợ điều gì, điều đó càng xảy ra.
Khi rượu đã ba lượt, Thẩm Yến bắt đầu có chút say.
Anh kéo ghế, chen vào ngồi bên cạnh tôi.
Bên cạnh, Đỗ Nguyệt nhìn tôi rồi lại nhìn Thẩm Yến, nhanh chóng nhường chỗ cho anh.
Thẩm Yến ngồi phịch xuống, sau đó tự nhiên gục đầu vào vai tôi.
“Cục cưng, anh đau dạ dày.”
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Ngay cả người quay phim cũng ngơ ngác.
Đầu tôi trống rỗng, lắp bắp nói: “… Hay để em đi mua thuốc cho anh nhé?”
Đầu Thẩm Yến cứ cọ qua cọ lại trên vai tôi: “Không muốn uống thuốc, em xoa cho anh như trước là được.”
Nói xong, anh nắm lấy tay tôi, nhét thẳng vào trong áo.
Giây tiếp theo, tay tôi chuẩn xác đặt lên ngực anh.
Thẩm Yến cuối cùng mới hài lòng, nhắm mắt lại.
Tôi ngẩn người.
Vài giây sau, tôi nhanh như chớp lấy khăn giấy che lên ống kính.
Người quay phim cũng phản ứng kịp, nhanh chóng tắt máy quay.
Trong khoảng lặng ngắt ấy, Dư Trĩ đột nhiên đứng dậy, bật khóc rồi chạy ra ngoài.
12
Tôi đã từng tưởng tượng ra vô số cách công khai mối quan hệ của mình, nhưng không ngờ lại bằng cách chấn động như thế này.
Tối hôm đó, tên của tôi và Thẩm Yến đồng loạt leo lên hot search.
Cư dân mạng bàn tán sôi nổi:
“Tôi cứ nghĩ CP Thẩm Dư là thật, hóa ra bị đánh lừa đau đớn.”
“Cứ tưởng đã ship đúng CP, ai ngờ lại sai bét. Nhưng phải công nhận, Thẩm Yến và Lộc Thanh đúng là có cảm giác mờ ám thiệt.”
“Ai mà ngờ nam thần lạnh lùng như Thẩm Yến lại biết làm nũng thế này chứ.”
“Thẩm Yến trước mặt Lộc Thanh cứ như cún con ấy!”
Tôi ôm điện thoại mà càng đọc càng thấy kinh hãi, không ngờ lại không có mấy người chửi mình.
Khi tỉnh rượu, Thẩm Yến lại giả vờ như không nhớ gì, khăng khăng rằng mình say nên không biết gì hết.
Sự việc đã đến nước này, chỉ còn cách công khai.
Thẩm Yến liền dùng tài khoản chính thức đăng một bài viết kèm dòng trạng thái:
“20 tuổi đến 28 tuổi.”
Bên dưới còn kèm theo những tấm ảnh của chúng tôi từ hồi đại học đến bây giờ.
Nhiều tấm tôi thậm chí chưa từng thấy.
Thậm chí có những bức là tại các sự kiện, anh lén chụp tôi ngồi ở hàng ghế sau.
Sau khi bài đăng của Thẩm Yến vừa lên sóng, tài khoản của tôi lập tức bị “sập”. Mỗi lần đăng nhập là đứng máy ngay.
Thẩm Yến gọi điện phàn nàn: “Cư dân mạng đều bảo em không yêu anh, còn nói anh đơn phương nữa chứ.”
Tôi mải chỉnh lại điện thoại, tiện miệng đáp: “Bọn họ nói bậy, em yêu anh, yêu không chịu nổi.”
13
Nửa tiếng sau, khi tôi vào được tài khoản và nhìn thấy hot search, tôi chỉ thấy trời đất tối sầm lại.
Thẩm Yến sau khi đăng bài công khai, còn đăng thêm một đoạn ghi âm.
Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ: “Thẩm Yến đã sắp 30 tuổi rồi, anh ấy chắc chắn không còn là trẻ con nữa.”
Tôi lấy hết dũng khí bấm vào nghe.
“Cục cưng, sao em không trả lời anh?”
“Cái này là do anh làm chứ sao, giờ em không vào được tài khoản đây này.”
“Cư dân mạng đều bảo em không yêu anh, còn nói anh đơn phương nữa chứ.”
“Bọn họ nói bậy, em yêu anh, yêu không chịu nổi.”
Tuyệt lắm, giờ thì tôi đã hiểu cảm giác “chết vì xấu hổ” là như thế nào.
Tôi nghĩ suốt cả năm nay chắc chẳng dám ra ngoài gặp ai nữa rồi.
Cùng lúc đó, chương trình tạp kỹ này bỗng nhiên nổi như cồn, vô số người mong chờ tập tiếp theo.
Tôi kiên quyết tuyên bố: “Đánh chết tôi cũng không quay lại đâu.”
Trong phòng họp của công ty, quản lý của tôi cầm hợp đồng mà tức đến nghiến răng:
“Em có biết tiền bồi thường hợp đồng là bao nhiêu không?”
“Không sao, Thẩm Yến có tiền mà.”
“… Em đừng quá đáng như thế, người độc thân cũng có quyền được sống chứ!”
Thấy tôi không chịu nhượng bộ, chị ấy lại nói: “Dư Trĩ vừa tung video này, em cứ để yên thế à?”
Tôi cúi đầu nghịch điện thoại, giả vờ không nghe thấy.
“Nếu chuyện đó em không quan tâm thì chẳng lẽ có người dòm ngó bạn trai của em, em cũng mặc kệ sao?”
Được rồi, tôi thừa nhận, câu này thành công làm tôi dao động.
Dù gì ban đầu tôi tham gia chương trình cũng vì chuyện này mà.
14
Từ khi chương trình thông báo thời gian phát sóng tập thứ hai, số người đặt lịch xem đã vượt qua một triệu.
Lúc này, tôi mới biết chúng tôi đã có fan CP.
Tên CP là “Hải Thanh Hà Yến”.
Thẩm Yến rất hài lòng với cái tên này, hào hứng giơ điện thoại cho tôi xem.
“Nhìn cái tên này xem, nghe hoành tráng chưa!”
Sau đó anh ấy còn dùng tài khoản chính của mình để theo dõi siêu thoại “Hải Thanh Hà Yến”.
Rồi thành công leo lên hot search một lần nữa.
Chuyện mất mặt xảy ra quá nhiều, tôi đã hoàn toàn chai lì rồi.
Cư dân mạng đua nhau vào tài khoản của tôi để bình luận:
“Xin quý cô hãy chia sẻ bí quyết yêu đương đi!”
“Nếu cả đời này tôi không thể tìm được một bạn trai như Thẩm Yến, tôi chết không nhắm mắt.”
15
Khi tập thứ hai của chương trình bắt đầu, Thẩm Yến vì phải từ nơi khác đến nên sẽ đến muộn một chút.
Sáng sớm không có nhiều người, mấy chúng tôi ngồi tụm lại ăn sáng.
Dư Trĩ đang uống sữa đậu nành, nói giọng đầy ẩn ý.
“Hôm qua tôi xem một bộ phim truyền hình, nói về chuyện tình yêu không bình đẳng sẽ không bền lâu.”
Cô ta vừa nói xong liền nhìn tôi, cười vô tội.
“Chị nghĩ đúng không?”
Lúc này, Thẩm Yến từ ngoài bước vào, ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.
“Mấy người đang nói gì vậy?”
Dư Trĩ vội vàng đứng dậy lấy bữa sáng cho Thẩm Yến, “Không nói gì cả, anh Yến vất vả rồi, ăn chút gì đã.”
“Không cần, tôi ăn cái này được rồi.”
Thẩm Yến nói xong, bèn lấy bát hoành thánh thừa trước mặt tôi, không hề ngại ngùng mà ăn.
Dư Trĩ đứng đó bối rối, mặt đỏ lên ngay lập tức.
Thẩm Yến cúi đầu ăn vài miếng, rồi ngẩng lên thấy biểu cảm của Dư Trĩ.
“Cô sao vậy, thèm đến khóc luôn hả?”
Lần này Dư Trĩ thực sự khóc, che mặt chạy vào bếp.
Đỗ Nguyệt vội vàng chạy theo an ủi cô ta.
Thẩm Yến nhíu mày khó hiểu, sau đó tiếp tục ăn.
Tôi lén đá anh ấy dưới bàn một cái, Thẩm Yến quay sang nhìn tôi, “Đá anh làm gì?”
“…Không có gì, chỉ là muốn anh ăn chậm lại chút.”
Cư dân mạng cười nghiêng ngả.
“Ẩn ý trêu người mà bị phản đòn ngược lại…”
“Cười chết mất, nói người ta là nữ minh tinh thèm hoành thánh đến khóc rồi.”
“Mọi người ơi, ai hiểu được không, cặp đôi này thật sự ngọt ngào quá.”
16
Cả ngày hôm đó, Dư Trĩ không thèm để ý đến Thẩm Yến nữa.
Cô ta giành luôn việc rửa rau của tôi, sau đó trốn vào góc gọt khoai tây một mình.
Cả buổi sáng trôi qua, mười cân khoai tây bị cô ta gọt chỉ còn lại năm cân.
Tôi thật sự không thể nhìn nổi nữa, định đến dạy cô ta.
Không ngờ, vừa thấy tôi, cô ta liền run rẩy cầm dao nạo.
“Cả gọt khoai tây cô cũng định tranh với tôi sao?”
“… Cô chắc là không cần người dạy chứ?”
Dư Trĩ lườm tôi đầy thù hằn.
“Dù thế nào cũng không cần đồ đáng ghét như cô dạy!”
Tôi: “…”
Tôi bật cười vì tức, nhanh chóng quay người, bê một sọt khoai tây ra ngoài, “rầm” một tiếng để ngay trước mặt cô ta.
Dư Trĩ giật mình, vai khẽ co lại, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi học theo phản diện trên TV, cúi xuống vỗ nhẹ lên má cô ta, ghé sát tai nói:
“Cô đã không muốn uống rượu mời thì phải uống rượu phạt rồi.”
Nghe tiếng động, quay phim xoay máy quay về phía chúng tôi.
Tôi đứng dậy, cười dịu dàng với Dư Trĩ:
“Cả cái này cũng nhờ cô nhé.”
Dư Trĩ nhắm mắt hít thở sâu vài lần, một lúc sau mới nghiến răng nói:
“Không… khó… gì… cả!”
Đến tối, cuối cùng Dư Trĩ cũng gọt xong cả sọt khoai tây đó, khi cô ta từ bếp bước ra thì chúng tôi đã ăn xong bữa tối.
Cô ta nhìn bàn trống trơn, vừa kinh ngạc vừa tức giận:
“Còn phần của tôi đâu?”
Tôi còn ngạc nhiên hơn.
“Không phải cô nói không ăn tối sao?”
Dư Trĩ cố gượng cười, nhưng trông còn tệ hơn cả khóc, “Đúng, tôi không ăn.”