Hải Thanh Hà Yến - Chương 2
4
Tôi và Thẩm Yến yêu nhau từ thời đại học.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Yến bắt đầu đi làm, còn tôi vì ước mơ từ nhỏ nên đã chọn trở thành diễn viên.
Lúc mới vào nghề, không có thu nhập, tiền lương của Thẩm Yến đều dành để chu cấp cho tôi.
Nhưng năm năm trôi qua, tôi vẫn không có tên tuổi gì.
Ngược lại, Thẩm Yến trong một lần đi đóng phim cùng tôi, bị đạo diễn kéo vào đóng thế cho một vai diễn và nổi tiếng từ đó.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, anh ấy đã trở thành ngôi sao lớn mà tôi không thể với tới.
Chúng tôi càng ngày càng ít gặp nhau.
Thẩm Yến cũng bắt đầu dính vào những tin đồn tình ái.
Tháng trước, truyền thông đưa tin Thẩm Yến đưa Dư Trĩ về nhà vào đêm khuya.
Thẩm Yến nổi tiếng rồi, người muốn dựa hơi anh ấy cũng không ít, nên tôi vốn chẳng để tâm đến chuyện này.
Cho đến khi, hôm trước có người thêm WeChat của tôi và gửi một đoạn video.
Video quay trong phòng bao của một quán karaoke.
Dư Trĩ nhìn Thẩm Yến đầy tình cảm, nói lại câu thoại kinh điển trong bộ phim họ đóng chung.
“Cả đời em chỉ để theo đuổi bước chân anh, anh là tín ngưỡng, cũng là vinh quang của em.”
Thẩm Yến nhìn cô ấy, ánh mắt đầy xúc động, im lặng hồi lâu.
Tiếp theo đó là tiếng hò reo của những người xung quanh.
Mặt Dư Trĩ ngày càng đỏ, cả hai người họ dần dần tiến sát lại gần nhau.
Video dừng lại ở đó.
Ngày ghi hình chính là hôm hai người họ bị truyền thông bắt gặp.
Về chuyện này, Thẩm Yến giải thích:
“Chỉ là do thua trong trò chơi nên phải diễn lại một đoạn trong phim thôi. Em không tin anh sao?”
Tôi ngoài miệng nói tin anh.
Nhưng khi biết Dư Trĩ sẽ tham gia chương trình này, tôi vẫn nhờ quản lý tìm cách để mình cũng có mặt.
5
Chương trình này yêu cầu các khách mời cùng điều hành một nhà hàng.
Số tiền mượn được ban đầu chính là vốn khởi nghiệp.
Tổng cộng có sáu khách mời, ngoài chúng tôi còn có một nhóm nhạc gồm hai người là Đỗ Thanh và Đỗ Nguyệt, cùng người dẫn chương trình Vu Hoan.
Vừa khéo, ba nam ba nữ.
Ngày khai trương đầu tiên.
Dư Trĩ cứ bám dính lấy Thẩm Yến, không ngừng ca tụng anh.
“Wow! Anh Yến, không ngờ anh nấu ăn giỏi thế!”
“Cô đứng xa ra đi, chỗ này có dầu.”
“Không sao đâu, em muốn giúp anh mà!”
Đỗ Nguyệt và tôi ngồi trong góc gọt vỏ khoai tây, nghe thấy vậy, cô ấy bĩu môi, sau đó lén lút thì thầm với tôi:
“Muốn dựa hơi để nổi tiếng đến mức không biết xấu hổ.”
Từ khi Thẩm Yến tham gia, tỷ suất người xem của chương trình tăng vọt, bảo sao anh ấy có nhiều cảnh quay nhất.
“Fan CP của họ đông lắm, có lẽ đây là điều mà tổ chương trình đã ngầm chấp nhận.”
Đỗ Nguyệt gật đầu, fan CP của hai người họ đông khủng khiếp, có thể nói hơn một nửa số người xem chương trình này là vì họ.
Bình luận trực tiếp trên màn hình cũng tràn ngập lời nhắn từ fan CP của họ:
“CP của tôi ngọt nhất quả đất!”
“Hai người này nói chuyện y như một cặp vợ chồng ấy!”
Tất nhiên cũng có vài ý kiến nghi ngờ:
“Fan CP đừng tự mãn quá, các cậu không nhận ra mỗi khi Dư Trĩ đến gần, Thẩm Yến đều vô thức cau mày sao?”
Nhưng câu nói này nhanh chóng bị chìm nghỉm giữa hàng ngàn bình luận khác.
6
Để ăn mừng ngày đầu khai trương, buổi tối chúng tôi dọn một chiếc bàn dài nướng thịt trong nhà hàng.
Thẩm Yến trực tiếp kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.
Anh thành thạo lật miếng thịt trên vỉ nướng, nướng chín rồi tự nhiên gắp vào đĩa của tôi.
Mọi người xung quanh đều làm như không thấy, chỉ có Dư Trĩ là nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt không rời.
Tôi bị cô ta nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng Thẩm Yến lại lợi dụng sự che chắn của bàn ăn, liên tục lén lút chạm vào tôi dưới gầm bàn.
Tôi bận bịu đối phó với anh, không để ý Dư Trĩ đã đi tới bên cạnh từ lúc nào.
“Chị Lộc, chị có thể đổi chỗ với em không?”
Tôi giật mình, suýt nữa thì nhảy khỏi ghế.
Thẩm Yến vẫn thản nhiên nướng thịt như không có chuyện gì xảy ra.
Dư Trĩ trông đầy mong đợi: “Em cũng muốn nếm thử thịt do ảnh đế nướng có vị gì.”
Máy quay đang hướng vào tôi, tôi còn biết nói gì?
“Được thôi, cô ngồi đi!”
Tôi vừa nói xong, còn chưa kịp đứng dậy thì Thẩm Yến đột nhiên đặt một chân lên đùi tôi.
Tôi cố sức lắc mấy lần mà không làm anh ấy nhúc nhích.
Liếc mắt ra hiệu cho anh, nhưng Thẩm Yến vẫn làm như không thấy.
Thế là tôi nhẹ nhàng hạ tay xuống, mò tới bên trong đùi anh rồi vặn mạnh một cái.
“A…!”
Thẩm Yến lập tức bật dậy khỏi ghế.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Thẩm Yến mím môi liếc nhìn tôi, một lúc sau mới cầm cây xiên nướng trong tay, cắn răng giải thích: “Không cẩn thận bị bỏng chút thôi.”
Tôi vui vẻ bước sang ngồi đối diện, nhìn mọi chuyện diễn ra mà cười thầm trong lòng.
Hừ, tự anh chuốc lấy thì tự mà giải quyết.
7
Kể từ khi Dư Trĩ ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến, cô ta liên tục mở miệng, hết hỏi cái này lại hỏi cái kia.
“Anh nghĩ đàn ông thường thích mẫu con gái nào?”
Câu hỏi này tưởng như tán gẫu vu vơ, nhưng ánh mắt của Dư Trĩ lại không tự nhiên hướng về phía Thẩm Yến.
Thẩm Yến chẳng nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nướng thịt.
Những người khác cũng thấy vậy mà giữ im lặng. Không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngập.
Dư Trĩ đổi chủ đề: “Có phải họ thích kiểu như Lộc Thanh, vừa ẻo lả vừa điệu đà không?”
Tôi nghe mà giật mình. Ẻo lả? Điệu đà?
Mọi người xung quanh cũng đều ngẩn ra.
Tôi đặt đũa xuống, chờ xem Thẩm Yến sẽ trả lời thế nào.
Chỉ thấy Thẩm Yến từ từ lật miếng thịt, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi:
“Ừ, thích.”
Trong lòng tôi thầm tặng cho Thẩm Yến một điểm cộng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Sắc mặt của Dư Trĩ cứng đờ trong giây lát, nhưng cô ta nhanh chóng tiếp tục: “Em biết mà, đàn ông đều thích kiểu người có thân hình hơi mũm mĩm như chị Lộc. Chị Lộc thật may mắn, chẳng cần quản lý vóc dáng, không như em, mỗi ngày ngay cả cơm tối cũng không dám ăn.”
Lần này chưa kịp để tôi lên tiếng, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã phản ứng trước.
“Lộc Thanh mà gọi là mũm mĩm à?”
“Sao Dư Trĩ nghe giống trà xanh thế nhỉ?”
“Chỉ có cô ta là gầy thôi, trông cái bộ xương di động ấy!”
Thẩm Yến khẽ cười, một tiếng cười đầy ẩn ý, sau đó đứng dậy gắp thịt nướng để vào đĩa của tôi.
Anh cúi đầu, vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì, “Nếu cô ta muốn giảm cân, vậy thì em ăn đi.”
Dư Trĩ: “…”
Đỗ Nguyệt ngồi một bên không nhịn được bật cười, bị Dư Trĩ lườm cháy mặt.
Ánh mắt ấy bị camera ghi lại chính xác, ngay lập tức truyền thẳng tới khán giả.
“Ban đầu ám chỉ Lộc Thanh, sau đó lại lườm Đỗ Nguyệt, Dư Trĩ đúng là vừa xấu vừa giả tạo.”
“Rõ ràng Thẩm Yến không có hứng thú gì với cô ta, vậy mà còn tức đến mất bình tĩnh như thế.”
8
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi gọi cho Thẩm Yến một cuộc video call.
Vừa nhấc máy, anh đã lật ngược tình thế trước: “Em cấu vào đùi anh đau quá, bây giờ còn đi không nổi nữa này.”
Tôi thờ ơ: “Ai bảo anh nói với Dư Trĩ về mối quan hệ của chúng ta?”
Thẩm Yến chẳng chối cãi, anh úp mặt vào gối, chỉ để lộ đôi mắt đen láy nhìn tôi.
“Cô ta hình như có chút tình cảm với anh, nên anh phải nói thật.”
“Vậy cuộc gọi trong chương trình cũng là anh cố tình?”
Thẩm Yến gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Em giận rồi à?”
“Không.” Tôi đáp. “Anh không sợ mất fan, ảnh hưởng đến sự nghiệp à?”
Thẩm Yến khẽ mím môi: “Lộc Thanh, em làm diễn viên vì sao?”
Tôi suy nghĩ rồi đáp: “Tất nhiên là vì ước mơ.”
Nói xong, tôi hơi khựng lại. Ước mơ?
Thẩm Yến nhìn tôi qua màn hình, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Vậy em có biết ước mơ của anh là gì không?”
Ước mơ của anh?
9
Tôi đột nhiên nhớ đến khi Thẩm Yến vừa đi làm, anh đã đưa cho tôi chiếc phong bì chứa thẻ lương đầu tiên, nghiêm túc nói: “Đây là tiền vốn khởi đầu cho ngôi nhà nhỏ của chúng ta, anh sẽ cố gắng làm việc, đến khi tích lũy đủ, chúng ta sẽ kết hôn.”
Lúc đó tôi còn cười anh mới hơn hai mươi mà đã nghĩ tới chuyện cưới xin.
Anh trả lời rất chân thành: “Ước mơ lớn nhất của anh là sớm cưới em về nhà, để mỗi ngày ra ngoài kiếm tiền, em sẽ ở nhà chờ anh về.”
“Ước mơ của anh là cưới vợ sao?”
“Đúng, là cưới em.” Anh nghiêm túc sửa lại.
“Nhưng một mình anh kiếm tiền nuôi cả nhà chẳng phải sẽ rất mệt sao?”
“Không mệt.”
Thẩm Yến nâng mặt tôi lên, cười tươi rói: “Chỉ cần về nhà thấy em cười với anh, anh sẽ chẳng cảm thấy mệt chút nào.”
Lúc đó anh chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Tôi chỉ coi lời anh nói là một câu đùa, trêu chọc lại: “Người ta biết anh nghĩ vậy sẽ cười anh là kẻ cuồng yêu đấy.”
“Anh chỉ quan tâm đến suy nghĩ của em, người khác nghĩ thế nào anh không để ý.”
Sau đó, khi tôi nói với anh rằng mình muốn làm diễn viên, anh chỉ ngẩn ra một lúc rồi nói: “Em cứ theo đuổi ước mơ của mình, anh sẽ là điểm tựa vững chắc của em.”
Anh nói là làm thật.
Lúc tôi mới vào nghề, chạy đi khắp nơi nhận vai, anh thuê hẳn một chiếc xe tải nhỏ, mỗi ngày lái xe đưa tôi tới đoàn phim.
Anh giặt đồ, nấu cơm cho tôi.
Thậm chí sau này khi tôi đã có chút tên tuổi, anh vẫn đóng vai trợ lý và vệ sĩ cho tôi.
Khi đó tôi nghĩ, chỉ cần đóng phim thêm hai năm nữa, chúng tôi sẽ kết hôn.
Nhưng không ngờ, Thẩm Yến bỗng chốc nổi tiếng, đến cả gặp nhau cũng phải lén lút, chứ đừng nói gì đến chuyện cưới xin.