Hải Thanh Hà Yến - Chương 1
1.
Người quản lý đã sắp xếp cho tôi một buổi ghi hình trực tiếp trên TV.
Ngay từ đầu chương trình, người dẫn yêu cầu khách mời gọi điện cho bạn bè trong giới để mượn tiền và số tiền đó sẽ trở thành kinh phí cho trạm đầu tiên của mỗi người.
Vài khách mời lần lượt gọi điện mượn tiền, có người mượn được năm vạn, có người mượn được hai mươi vạn.
Đến lượt tôi, tôi vừa mới lấy điện thoại ra thì có một cuộc gọi đến.
Tên của Thẩm Yến xuất hiện trên màn hình lớn, tất cả khách mời và khán giả đều sôi nổi cả lên.
Bình luận trực tiếp trên màn hình bắt đầu cuộn lên điên cuồng.
“Đây có phải là Thẩm Yến mà tôi đang nghĩ không?”
“Nam thần cấm dục Thẩm Yến? Người vừa giành giải ảnh đế á?”
Đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người, nếu tôi cúp máy thì sẽ không thể giải thích được.
Lúc đó, não tôi hoạt động với tốc độ chóng mặt.
Thẩm Yến biết hôm nay tôi đến ghi hình chương trình, chắc hắn có chừng mực.
Chỉ trong vài giây, tôi nở một nụ cười tự tin.
“Đúng là trùng hợp, có vẻ hôm nay anh ấy phải chi một chút rồi.”
Tôi nhận cuộc gọi, nhưng chưa kịp mở lời thì giọng khàn khàn của Thẩm Yến đã vang lên trong điện thoại:
“Quần áo của tôi đâu rồi?”
Cả người tôi sững lại, chỉ mong lúc này có thể quay ngược thời gian lại một phút, tôi nhất định sẽ không nhận cuộc gọi này.
Bình luận trực tiếp trên màn hình tiếp tục sôi trào lên:
“Không thể nào, có phải là điều tôi đang nghĩ không?”
“Người ở trên không cần nghĩ nữa, đây là bằng chứng rõ ràng rồi.”
“Cũng có thể là gọi nhầm số?”
Người hâm mộ của Thẩm Yến trong phòng phát sóng vẫn đang cố gắng biện minh lần cuối.
Nụ cười của người dẫn chương trình đã không thể giấu được, đây là Thẩm Yến, chỉ cần dính đến anh thì chương trình này chắc chắn sẽ có lưu lượng đỉnh cao.
Không đợi tôi trả lời, đầu dây bên kia dường như hơi thắc mắc, “Lộc Thanh?”
Lúc này, bình luận trực tiếp lại nói: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”
Tôi vội vàng lên tiếng ngắt lời anh để ngăn anh nói ra những điều không thể cứu vãn.
“Thầy Thẩm, anh có thể cho tôi mượn mười vạn tệ được không?”
Tôi đã gọi anh là thầy rồi, chắc anh hiểu rồi chứ.
Ai ngờ đầu bên kia im lặng vài giây, rồi lại thốt ra câu nói chấn động lòng người:
“Tôi làm gì có tiền? Tiền tối qua ngủ lại nhà tôi em còn chưa trả nữa mà.”
Bình luận trực tiếp trên màn hình bùng nổ, lướt nhanh đến mức không thể nhìn rõ nội dung.
Nhưng tôi biết, không cần nhìn cũng đoán được là toàn bộ đều đang mắng tôi.
Dù sao thì Thẩm Yến trong giới cũng có đến bảy, tám cặp đôi CP, gần đây người hâm mộ còn cãi nhau trên Weibo vì không biết chọn ai làm “chị dâu”.
Rất tốt, giờ tất cả đều chuyển sang mắng tôi rồi.
Thấy tình hình không thể kiểm soát, tổ chương trình vội vàng tắt sóng trực tiếp, tuyên bố tạm nghỉ ngắn.
2.
Nửa tiếng sau, đạo diễn cầm điện thoại chạy đến với khuôn mặt rạng rỡ.
“Lộc Thanh, đã giải quyết xong rồi, ảnh đế Thẩm Yến nói đây là lỗi của anh ấy, anh ấy đồng ý tham gia chương trình của chúng ta, khi đó sẽ nói đây là một bất ngờ được sắp xếp từ trước.”
“Vậy là anh ấy cũng sẽ tham gia chương trình này sao?”
Đạo diễn gật đầu điên cuồng, “Đúng, đúng vậy.” Khuôn mặt anh ta đầy phấn khích, đỏ bừng vì vui sướng.
“Đây là Thẩm Yến đấy, chắc chắn đây là phúc đức tám đời tôi mới có được.”
Tôi: “…”
Chỉ mất nửa tiếng, Thẩm Yến đã có mặt tại hiện trường.
Khi anh đến, vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo tối qua, trên đó không chỉ có dấu son môi của tôi mà còn nhăn nhúm nữa.
Mọi người xung quanh đều đứng dậy chào hỏi anh, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về phía anh.
Anh bình tĩnh đáp lại, như thể trên người đang mặc một bộ lễ phục trang trọng.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, lớn tiếng ho khan một cái.
Đối mặt với ánh mắt sắp giết người của tôi, anh lén lút di chuyển đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng than thở:
“Tôi chỉ có mỗi bộ quần áo này thôi, ai bảo em không cho tôi để quần áo ở nhà em chứ.”
Tôi nghiến răng nói:
“Vậy anh không biết tự mua một bộ à?”
Đạo diễn vội vàng mỉm cười tiến lại gần, ân cần nói:
“Thầy Thẩm thích thương hiệu nào, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị ngay.”
Chương trình được phát sóng trở lại, đạo diễn giải thích rằng sự việc lúc nãy là một trò đùa được sắp xếp trước và để Thẩm Yến chào hỏi khán giả.
Lúc này, bình luận trực tiếp lại bùng nổ một lần nữa.
Còn tôi thì hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến những điều đó, bởi vì trước mặt máy quay, Thẩm Yến dám dùng áo khoác che lại rồi lén lút bóp đầu ngón tay của tôi.
Tôi sợ đến mức hồn vía bay mất, ngồi cứng đơ trên ghế không dám động đậy.
Đúng lúc này, người dẫn chương trình lại đang đọc bình luận trực tiếp.
“Thẩm Yến đang làm gì dưới bàn vậy? Ồ, chúng ta hãy cùng xem nào.”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều dồn về phía chúng tôi.
Thẩm Yến bình tĩnh rút tay về dưới ánh mắt của mọi người, sau đó không biết rút ra chiếc điện thoại từ đâu.
“Tôi chỉ đang kết bạn WeChat với Lộc Thanh thôi.” Anh nghiêng đầu nhìn tôi. “Phải không?”
“… Phải.”
“Tôi đã gửi yêu cầu rồi, em duyệt đi.”
Tối qua tôi tình cờ dùng điện thoại của anh, phát hiện anh dùng một tài khoản phụ trên mạng, thả like tin đồn tôi bao nuôi tiểu thịt tươi.
Tức quá nên tôi đã chặn anh.
Anh còn ngang nhiên lý luận:
“Mỗi lần đều là sau khi ngủ xong em đưa tôi tiền, đây chẳng phải là bao nuôi sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Vậy tiền của anh sau này tự giữ lấy, đừng mỗi lần dùng xong lại đến tìm tôi.”
“Tôi không, người ta nói vợ giữ tiền thì sẽ phát tài.”
Nói xong còn chia sẻ cho tôi một đường link, chứng minh hắn không nói bừa.
Sau đó, anh cũng không đề cập đến việc tôi bỏ chặn nữa.
Hóa ra là anh đang đợi tôi ở đây.
Tôi nghiến răng, lấy điện thoại ra, bỏ Thẩm Yến khỏi danh sách đen.
Cuối cùng, anh hài lòng, đeo kính râm, ngả lưng lên ghế, tạo dáng lạnh lùng.
3
Địa điểm ghi hình của chương trình nằm ở một quán ăn tư nhân bên bờ biển.
Khách mời Dư Trĩ đã đợi sẵn ở đó từ trước.
Vừa xuống xe, cô ta liền chạy đến trước mặt Thẩm Yến, cười rạng rỡ.
“Anh Yến, em thật sự rất vui vì anh có thể đến đây đó nha.”
Nghe câu này, nếu ai không biết còn tưởng cô ta mới là người mời hắn đến.
Quả nhiên, ngay lúc đó, trong phòng phát sóng trực tiếp, người hâm mộ đã liên tục gửi bình luận:
“Wow, CP của mình thật sự real rồi! Thẩm Yến chắc chắn là vì Dư Trĩ mà đến!”
“Phim giả tình thật, CP của tôi không ai có thể đánh bại!”
Hai người họ vừa hợp tác trong một bộ phim, trong đó đóng vai một cặp đôi yêu nhau nhưng phải chia ly. Chính bộ phim này đã giúp Thẩm Yến giành được giải ảnh đế.
Cũng nhờ đó, cả hai đã thu về một lượng lớn fan CP.
Lúc này, Thẩm Yến vốn đang đeo kính râm tạo dáng lạnh lùng, bị Dư Trĩ bất ngờ lao đến khiến anh ngẩn ra.
Anh theo phản xạ nhìn về phía tôi.
Những vị khách mời khác cũng lén lút quan sát phản ứng của tôi.
Dù đạo diễn đã giúp giải thích sự cố trước đó, nhưng điều đó chỉ có thể qua mắt khán giả, còn các khách mời và nhân viên ở đây chắc hẳn đang thầm đoán mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Yến.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Dư Trĩ bấy giờ mới “ồ” một tiếng, như thể vừa mới thấy tôi:
“Chị là Lộc Thanh đúng không?”
Cô ta diễn cũng khá lắm.
Tôi bước tới, tháo kính râm ra, ghé sát mặt lại gần cô ta.
“Sao nào? Không nhận ra à?”
Dư Trĩ cau mày, gương mặt đầy vẻ uất ức:
“Chúng ta đã gặp nhau ở đâu sao? Xin lỗi, có lẽ tôi không để ý đến chị, chị đừng giận tôi nhé?”
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận tràn ngập lời chỉ trích tôi.
“Lộc Thanh có bị gì không vậy? Dư Trĩ đã chào hỏi tử tế thế mà cô ta còn nói năng mỉa mai gì vậy!”
“Người ta là minh tinh hàng đầu, còn cô ta là gì? Không nhớ nổi thì cũng bình thường thôi mà!”
“Bảo sao debut tám năm mà ngày càng mờ nhạt, thì ra là do nhân cách không tốt.”
Có lẽ vì giọng điệu mỉa mai của tôi quá rõ ràng, ngay cả Thẩm Yến cũng cau mày.
Tôi cười nhạt, rút điện thoại ra.
“Không phải hôm trước cô vừa nhắn tin cho tôi sao? Nhanh thế mà đã quên rồi à?”
Mặt Dư Trĩ lập tức biến sắc.
“Tôi… tôi hình như không có số của chị.”
“Vậy thì để tôi lấy ra cho mọi người xem nhé?”
Mặt Dư Trĩ tái mét, môi bắt đầu run lên.
Tôi bỗng nhiên bật cười.
“Trời ạ, đùa cô thôi mà, nhìn xem cô sợ đến thế nào kìa!”