Hai Lạng Mực, Một Giấc Hoàng Lương - Chương 3
Vân Trúc câu trả lời của Liễu Diêu, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa. Hắn nhớ rõ, chính tại đây, ánh trăng , Thanh Huyên đã trao cho những lời hứa ngọt ngào, những lời hứa về một tương lai chung.
Nàng từng rằng sẽ luôn ở bên , dù thế nào, nàng cũng sẽ bao giờ rời bỏ .
Giờ đây, còn thể thấy nàng nữa, thể thấy những lời hứa nữa.
Nàng đã trong im lặng, để với những lời thể thành. Những lời hứa giờ chỉ là những tiếng vọng xa vắng trong ký ức, thể chạm đến .
“Ngươi thể giữ lời hứa với cô , ?” Liễu Diêu tiếp tục, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu, như thể cô đang sâu trong lòng Vân Trúc.
“Cô đã yêu ngươi, Vân Trúc. ngươi thể yêu cô .” Những lời của cô như một lời kết án nhẹ nhàng, vén lên bức màn sự thật mà đã cố gắng che giấu bấy lâu.
9
Vân Trúc ngẩng đầu lên, đôi mắt dâng đầy nước mắt, nhưng để chúng rơi xuống.
Hắn thể để Liễu Diêu thấy sự yếu đuối của .
Những lời của cô làm vết thương trong lòng càng thêm nhức nhối.
Hắn đã yêu Thanh Huyên, biết điều đó, nhưng thể dành cho nàng những gì nàng xứng đáng nhận . Tình yêu của với nàng đủ lớn, đủ mạnh để ngăn nàng rời xa .
Khi qua những tán cây rậm rạp, khu rừng trở nên càng tĩnh mịch hơn, chỉ tiếng bước chân của họ hòa trong gian vắng lặng.
Ánh trăng càng lúc càng yếu , như thể cũng cảm thấy nỗi buồn trong lòng Vân Trúc, nó chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt, như những ký ức mờ nhạt mà thể giữ . Cảnh vật xung quanh trở nên mờ dần, như thể thời gian đã cướp mọi thứ.
“Thanh Huyên từng với ngươi rằng sẽ bao giờ bỏ rơi ngươi, ?” Liễu Diêu khẽ hỏi, ánh mắt cô sâu mắt Vân Trúc.
Vân Trúc gì, nhưng trong lòng như một làn sóng dữ dội. Hắn nhớ rõ, những lời của Thanh Huyên như đang vang lên trong đầu , mỗi khi đối diện với sự hối hận.
Hắn đã giữ lời hứa của . Hắn đã bảo vệ nàng, đã thể cùng nàng hết con đường. Giờ đây, chỉ còn những ký ức đầy đau thương.
“Bây giờ, chỉ những ký ức và hối tiếc.” Vân Trúc khẽ thở dài, giọng đầy đau đớn.
“ ký ức thể làm gì khi đã quá muộn?” Câu hỏi như một tiếng thở dài sâu thẳm, chỉ cho quá khứ, mà còn cho hiện tại, nơi đang một , ai bên cạnh.
Liễu Diêu trả lời ngay. Cô chỉ bước , đôi mắt vẫn ánh lên sự thấu hiểu, như thể cô đang cảm nhận từng nỗi đau mà Vân Trúc đang chịu đựng. Cô là một phần ký ức của Thanh Huyên, nhưng cô cũng thể thay thế cô .
Những ký ức mãi mãi thể , và những lời hứa gãy nát sẽ bao giờ lành . Cô chỉ thể lặng lẽ bên , như một bóng hình mờ nhạt trong cuộc đời .
10
Ánh sáng đầu tiên của bình minh, yếu ớt xuyên qua những đám mây xám, bao phủ ngôi chùa đổ nát trong sắc đỏ nhạt.
Cảnh vật yên tĩnh như vĩnh hằng, nhưng khí nặng nề như bao trùm bởi một lớp sương mờ ảo, lạnh lẽo. Ngôi chùa cũ kỹ như một lời nhắc nhở về sự suy tàn, như một ký ức thể xóa bỏ, một vết thương lành. Những bức tượng Phật vỡ vụn, mảnh đá ngổn ngang sân, cùng với những dây leo trườn lên tường, tất cả tạo nên một gian hoang tàn và đau đớn. Cảm giác như thời gian đã ngừng tại đây, nơi mà những bí mật chôn vùi lâu nay sắp sửa phơi bày.
Vân Trúc bên ngoài cổng chùa, cảm giác trong lòng như một tảng đá lớn đè nặng. Hắn biết bắt đầu từ , biết làm gì. Cảm giác ngột ngạt dâng lên từng phút một.
Liễu Diêu bên cạnh , đôi mắt cô về phía , tỏ vẻ lo lắng bất kỳ cảm xúc gì. Cô im lặng như thể đã chờ đợi khoảnh khắc từ lâu, khi sự thật sẽ bùng nổ, làm thay đổi tất cả.
“Chúng sẽ thể trốn tránh nữa.” Liễu Diêu , giọng cô trầm đục, như vang vọng trong gian vắng lặng của ngôi chùa.
“Sự thật sẽ giải phóng tại đây, và ngươi sẽ đối diện với nó.”
Vân Trúc chỉ biết im lặng, đôi chân như đóng băng đất. Mỗi bước trong chùa giống như một bước hố sâu, nơi mà những ký ức và nỗi đau của quá khứ sẽ trở đè nặng lên . Hắn đã tưởng rằng thể trốn tránh, nhưng , nơi nào để ẩn nữa.
Liễu Diêu , cô chỉ tiếp trong chùa, bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Vân Trúc nuốt khan một cái, cảm giác nghẹn ngào khiến thể thở , nhưng vẫn tiếp bước. Hắn thể đầu. Hắn biết sự thật , dù đau đớn đến .
12
Bước sâu trong chùa, gian càng trở nên tối tăm hơn. Ánh sáng mờ nhạt từ ngoài chỉ đủ để làm sáng những đám mây bụi bay lơ lửng trong khí. Những bức tường đổ nát xung quanh, những thanh cột bằng gỗ mục rỗng ruột vẫn còn đó, như một hình ảnh nhắc nhở về sự kiên cường khi đổ vỡ. Giữa cảnh tượng hoang tàn , Vân Trúc cảm thấy nhỏ bé, như một lữ khách lạc đường trong một vùng đất chết.
Liễu Diêu dừng một bức họa lớn, lơ lửng bức tường nứt vỡ. Cô đó, ánh mắt bức họa với một biểu cảm rõ ràng, như thể đang hồi tưởng những ký ức đã lãng quên từ lâu. Đó là một bức họa của một nữ tử, đôi mắt đượm buồn, khuôn mặt thanh thoát, nhưng đằng nụ là một nỗi cô đơn thể che giấu. Chính là Thanh Huyên, với vẻ hảo mà Vân Trúc đã từng yêu thương.
“Đây là cô .” Liễu Diêu nhẹ, giọng như khẽ vỡ vụn.
“Và đây cũng là cô , khi còn sống. Cô thể tiếp tục sống trong ký ức đau đớn , thể tiếp tục là một phần trong .”
Vân Trúc đến gần bức họa, đôi tay chạm nhẹ lên những vết nứt bề mặt, cảm giác lạnh lẽo từ đó dội tim . Hắn đôi mắt của Thanh Huyên, và trong khoảnh khắc đó, mọi ký ức như ùa về, từ những tháng ngày đẽ bên cho đến những lời hứa thể thực hiện. Những lời hứa mà giờ đây đã gãy nát, giống như bức họa mặt.
“Cô đã yêu ngươi.” Liễu Diêu tiếp tục, đôi mắt cô mờ một chút, như gì đó đang kìm nén.
“ tình yêu đó… đã đủ để cứu cô . Đã đủ để xóa bỏ những đau khổ và giày vò trong ký ức của cô .”
Vân Trúc cảm thấy một cú sốc mạnh mẽ, như thể mọi thứ xung quanh biến thành một làn sóng cuốn . Hắn đã yêu Thanh Huyên, nhưng nhận rằng tình yêu đó, sự tha thứ mà dành cho nàng , đủ để nàng sống sót trong một thế giới chỉ còn là những ký ức đau đớn.
“Vậy làm gì?” Vân Trúc lẩm bẩm, đôi tay siết chặt, như thể cầm nắm tất cả sự thật trong tay nhưng sợ nó sẽ vụn vỡ.
“Làm thể cứu nàng nếu ngay cả cũng biết bắt đầu từ ?”
Liễu Diêu , ánh mắt của cô còn lạnh lùng như mà là một cái tràn đầy sự thấu hiểu.
“Chỉ ngươi mới thể cứu cô , Vân Trúc. Chỉ ngươi mới thể đối diện với ký ức và giúp cô thoát khỏi vòng lặp đau đớn của quá khứ. Ngươi đôi mắt của cô , nỗi đau mà cô đã chịu đựng. Đó chính là cách duy nhất để giải thoát cô .”
Vân Trúc cảm thấy như trái tim bóp nghẹt. Hắn thể tin rằng tình yêu mà dành cho Thanh Huyên là yếu tố quyết định tất cả. Hắn đã làm sai gì đó? Hay chính sự bất lực và sợ hãi của đã khiến nàng mãi mãi thể vượt qua những ký ức tồi tệ ?
“Vậy thì đối diện với nàng ?” Vân Trúc hỏi, đôi mắt đã ướt đẫm.
“Đối diện với những sai lầm của , đối diện với những lời hứa đã phá vỡ?”
Liễu Diêu gật đầu nhẹ nhàng, giọng cô như một lời thề kín đáo: “. Ngươi đối diện với sự thật để thể giải thoát cô . Không để cô tha thứ, mà để chính ngươi thể tha thứ cho chính .”
Vân Trúc hít một thật sâu, như gạt bỏ những cảm xúc dâng trào trong lòng. Hắn thẳng , bức họa một lần nữa, và đôi mắt lướt qua Liễu Diêu. Cô là nàng , cô là phần ký ức của Thanh Huyên, nhưng trong khoảnh khắc , cô như một phần của sự thật mà thể chạy trốn.
Một bước nữa, và sẽ đối diện với những ký ức đau đớn, với những lời hứa đã gãy nát, với sự thật mà đã tránh xa bấy lâu nay.