Hai Kiếp Viên Mãn - Chương 4: Ngoại Truyện - Tạ Quân
Sau khi ta trưởng thành, ta thường xuyên mơ một giấc mơ.
Trong mơ có một vị thần nữ.
Nàng cùng ta làm bạn tri kỷ, nhưng ta vẫn luôn không nhìn rõ dung mạo của nàng.
Vì giấc mơ này, ta đối với tất cả nữ tử đều không có hứng thú.
Mẫu thân cũng từng khuyên ta cưới vợ, nhưng chỉ cần ta nhớ đến vị thần nữ trong mơ thì không còn ý định cưới vợ nữa.
Cho đến trận chiến Hoàng Hà, một vị tự xưng Tào phu nhân cầu kiến ta.
Nàng nói, nàng nguyện hiến năm mươi vạn thạch lương thực, một trăm con chiến mã.
Ta đã gặp nàng.
Nhưng khi nàng xuất hiện trước mặt ta, vị thần nữ trong mơ, thế mà lại hoàn toàn trùng khớp với nàng.
Sau này mỗi lần vào mộng, vị thần nữ cùng ta làm bạn tri kỉ kia, đều có dung mạo rõ ràng.
Chính là vị Tào phu nhân kia.
Ta biết, ta đối với nàng đã sinh ra tâm tư không nên có.
Ta tuy là một phương quân hầu, nhưng cũng biết không thể làm nhục phụ nữ đã có chồng.
Huống hồ, nàng còn là một phụ nhân đáng được tôn trọng.
Lương thảo nàng đưa đến, đã cứu sống vô số tướng sĩ.
Chỉ là hiểu được đạo lý là một chuyện, không thể khống chế được suy nghĩ lại là một chuyện khác.
Ta không khống chế được bản thân, bèn sai người điều tra nàng.
Hóa ra, nàng họ Trịnh, tên Vân Ánh.
Hóa ra, trượng phu của nàng không thích nữ nhân, thích nam sắc, với nàng cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Hóa ra, nàng từ nhỏ đã mất mẫu thân, sau đó đã chịu rất nhiều khổ sở, cuộc sống gian nan.
Ta muốn giúp nàng, nhưng lại do thân phận hạn chế, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể âm thầm bảo vệ nàng ở phía sau.
Hai năm sau, ta thống nhất thiên hạ, khi khen thưởng tất cả công thần, ta phong trượng phu của nàng làm Phùng Dung Tuyền hầu, phong nàng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Có phong hào, cho dù ta không thể ở bên cạnh nàng, nàng cũng không thể bị người khác tùy tiện bắt nạt.
Cho đến khi ta nghe nói, nàng đang bí mật lên kế hoạch hòa ly với trượng phu hữu danh vô thực của nàng.
Nghe được tin này, ta thực sự mừng rỡ khôn xiết, ta không còn khống chế được bản thân nữa, ta muốn đi gặp nàng.
Nàng thông minh như vậy, chỉ cần ta gợi ý một chút, nàng nhất định có thể đoán được, ta sẽ giúp nàng hòa ly.
Nhưng ngay trên đường đi gặp nàng, ta nghe tin nàng bị muội muội của nàng đâm trọng thương.
Ta quá sợ hãi, hoảng loạn đến mức cả trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa, đích thân dẫn theo thái y đi xem thương thế của nàng.
May mắn thay, mặc dù nàng bị đâm trúng chỗ hiểm, nhưng không bị thương nặng.
Ngược lại, khi Trịnh Châu đâm nàng, nàng đã nhanh chóng rút cây trâm đặc chế trên đầu đâm vào cổ họng Trịnh Châu.
Khiến Trịnh Châu chết ngay tại chỗ.
Chuyện này khiến ta thực sự nhận ra rằng, bất cứ chuyện gì, bất cứ ai, đều không bằng nàng, bất kể người khác nói gì, ta đều phải ở bên nàng.
Vì vậy, sau khi nàng tỉnh lại, ta lập tức bày tỏ tâm ý của mình với nàng.
Ta muốn giúp nàng hòa ly.
Ta muốn cưới nàng, để nàng làm hoàng hậu duy nhất của ta, cũng là nữ nhân duy nhất của ta.
Nhưng nàng lại cười từ chối ta, nàng nói, chuyện nhỏ như hòa ly, nàng có thể tự giải quyết.
Còn có muốn làm hoàng hậu của ta hay không, nàng còn phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Có gì mà phải cân nhắc chứ!
Mặc dù nàng không cho ta nhúng tay vào, nhưng ta vẫn dùng một chút thủ đoạn nhỏ, đẩy nhanh tiến trình hòa ly của nàng.
Còn việc nàng có muốn làm hoàng hậu của ta hay không, ta đương nhiên có lòng tin.
Lại qua một năm, ta cuối cùng cũng làm nàng cảm động.
Nàng đồng ý làm thê tử của ta.
Ta nắm tay nàng, từng bước đi lên bậc thang ba mươi chín cấp tượng trưng cho quyền lực tối cao.
Ta và thê tử của ta đã ở bên nhau cả đời, rất lâu rất lâu sau đó, cả hai chúng ta đều đã già đến mức không còn hình dáng.
Nàng nằm trên ghế mây, mười ngón tay đan vào tay ta.
Nàng nói với ta: “Phu quân, nếu như nhân sinh có kiếp sau.”
“Nếu có kiếp sau, chàng còn có thể gặp được thiếp.”
“Nếu như thiếp sống khó khăn.”
“Cầu phu quân hãy giúp thiếp, vì thiếp chống đỡ một mảnh trời, bảo vệ thiếp cả đời không lo âu.”
Ta cười đáp ứng nàng: “Được, ta đáp ứng nàng.”
“Nếu có kiếp sau, ta còncó thể tìm được nàng, từ nay về sau, bất kể núi đao biển lửa, ta đều bảo vệ nàng chu toàn.”
Năm thứ hai sau khi thê tử của ta qua đời, ta cũng truyền ngôi cho thái tử, tại nơi nàng ra đi, nhắm mắt mãi mãi.
Nhưng khi ta mở mắt ra lần nữa, ta lại bất ngờ trở về năm mươi năm trước.
Lúc này, Vân Ánh vẫn còn ở Trịnh phủ, hoàn cảnh khó khăn, sắp bị cuốn vào một âm mưu do đích muội của nàng chủ mưu.
Vì vậy, ta quyết định, đi tìm nàng.
Bảo vệ nàng cả đời chu toàn.
-HẾT-