Hai Kiếp Viên Mãn - Chương 3
Cho nên Tào Chương có thể được phong hầu, căn bản không phải vì hắn có gì hơn người, mà là vì ta.
Trịnh Châu chỉ nghĩ đến việc đổi một nam nhân để gả cho là có thể thay đổi vận mệnh, hưởng vinh hoa phú quý, sống cuộc sống của người trên người, căn bản là si tâm vọng tưởng.
Đang nghĩ đến những chuyện này, cửa phòng bị người ta đạp tung ra.
Trịnh Châu đứng ở cửa, vẻ mặt hả hê.
Thấy ta đang ngồi trên giường thêu khăn cô dâu, nàng ta cười nhạo một tiếng nói: “Vừa rồi ta nhớ ra một chuyện thú vị.”
Động tác trên tay ta không dừng lại.
Ba ngày, không đủ để ta thêu một bộ đồ cưới, thêu một chiếc khăn trùm đầu đỏ vẫn còn dư dả.
Trịnh Châu thấy ta không phản ứng, cảm thấy như đấm vào bông, nàng ta nói: “Ngươi biết tại sao Tạ hầu lại muốn cưới ngươi không? Bởi vì hắn bất lực!”
Ta ngẩng đầu, nhìn nàng ta một cái.
Trịnh Châu thấy ta cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ mặt kiêu ngạo càng tăng: “Nếu hắn là một nam nhân bình thường, sẽ không thể đến bây giờ bên cạnh vẫn không có một thiếp thất nào, bất kể là kiếp trước, hay kiếp này, bên cạnh hắn đều không có một nữ nhân nào.”
“Bây giờ, ngươi còn muốn gả cho hắn không?”
Ta nhìn Trịnh Châu, nghiêm túc nói: “Muốn.”
Nàng ta nói không sai, kiếp trước Tạ Quân quả thực không lấy vợ, bên cạnh càng không có một thiếp thất nào, cũng có lời đồn Tạ hầu không thể làm chuyện phòng the, nhưng ta không quan tâm.
Ta chỉ biết, Tạ Quân là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, là quân hầu cứu ta khỏi biển lửa.
Trịnh Châu hả hê rời đi, trước khi đi, nàng ta còn buông một câu: “Kiếp này, ta sẽ không để ngươi sống tốt.”
Đêm hôm đó, Trịnh phủ đột nhiên bốc cháy.
Lửa cháy ngút trời.
Sơn Nhạn dùng khăn tay thấm ướt che mũi xông vào: “Nữ quân, cửa lớn của phủ bị người ta khóa từ bên ngoài, người của chúng ta từ bên ngoài truyền tin vào, nói bên ngoài có người canh giữ, hơn nữa đều là người luyện võ!”
Nghĩ đến hành động của Trịnh Châu mấy ngày nay, ta hỏi: “Có biết tình hình bên Tạ hầu không?”
Sơn Nhạn lắc đầu: “Không biết.”
Ta cầm khăn trùm đầu đỏ đã thêu xong trên đầu giường, nói: “Rút lui trước!”
Đi ra khỏi phòng, toàn bộ Trịnh phủ đã chìm trong biển lửa.
Càng ngày càng nhiều người bị khói làm cho tỉnh giấc, gia đinh vội vàng cầm chậu thùng đi cứu hỏa.
Phát hiện thế lửa càng ngày càng lớn, mọi người đều vứt đồ trên tay chạy ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện, cửa lớn cư nhiên bị người ta khóa từ bên ngoài.
Mọi người lập tức hiểu ra, đây là có người muốn thiêu sống toàn bộ người Trịnh phủ ở bên trong.
Có người cầm đồ nghề đi chém cửa.
Dần dần càng ngày càng nhiều người cầm đồ nghề đi đập cửa.
Không có đồ nghề thì dùng thân thể đập cửa.
Ta và Sơn Nhạn chạy về phía cửa sau.
Phía sau Trịnh phủ có một cái viện bỏ hoang, đó vốn là viện mà mẫu thân ta từng ở.
Bởi vì có người cố ý phóng hỏa nên cái viện bỏ hoang đó ngược lại không bị cháy.
Chỉ là bọn họ không biết, phía sau cái viện đó có một cánh cửa nhỏ bí mật.
Người của ta đã sớm chuẩn bị xe ngựa ở cửa.
Ta bảo người đánh xe ngựa chạy thẳng đến chỗ ở của Tạ Quân, nhưng lại bị người ta chặn lại ở cuối một con phố dài.
Người đến cưỡi ngựa cao to, phía sau là hai hàng binh sĩ mặc giáp.
Người đó thúc ngựa tiến lên, ta mới phát hiện, cư nhiên là thị vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tạ Quân.
Thị vệ chắp tay với ta: “Nữ quân đừng sợ, mạt tướng Trương Tín, phụng mệnh tới đón nữ quân.”
Nói xong, hắn đưa cho ta một miếng ngọc bội.
Ta nhận ra, đó là vật Tạ Quân đeo bên người.
Ta nhận lấy ngọc bội, gật đầu với Trương Tín: “Làm phiền tướng quân dẫn đường.”
Một đường đi về phía trước, đợi đến khi chúng ta đến đích, trời đã sáng.
Sơn Nhạn vén rèm, nói với ta: “Nữ quân, chúng ta đến Vinh Dương rồi.”
Ta hỏi Trương Tín: “Tạ hầu hiện giờ ở đâu?”
Trương Tín trả lời: “Nữ quân không cần lo lắng, chủ công đang xử lý chuyện ở Lạc Dương, nhanh thì ba năm ngày, chậm thì nửa tháng, nhất định sẽ đến đón nữ quân.”
07.
Ta ở Vinh Dương chờ ba ngày, cuối cùng cũng đợi được tin tức của Tạ Quân.
Đêm hôm xảy ra hỏa hoạn ở Trịnh phủ, thừa tướng Tôn Khuân xuất binh giảo sát*Tạ Quân, ngược lại bị Tạ Quân bắt giữ.
*Giảo sát: thắt cổ; bóp cổ; treo cổ
Đêm đó, Tạ Quân xách theo đầu người của Tôn Khuân, lấy danh nghĩa thanh quân trắc, xông vào hoàng cung.
Thanh trừ gian thần, để làm gương cho kẻ khác.
Gặp lại Tạ Quân, hắn mặc một chiếc trường bào màu đỏ tươi, đầu đội mũ đen, đứng trước cửa phòng ta, nói với ta: “Vân Ánh, ta đến đón nàng.”
Chuyện ở Lạc Dương đã xử lý xong, theo lẽ thường, chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục đi về phía đông, đến Bắc địa.
Nhưng ta còn phải đưa di cốt của mẫu thân ra khỏi phần mộ tổ tiên nhà Trịnh gia, cho nên chỉ có thể quay lại Lạc Dương một chuyến.
Chỉ là không ngờ, lúc mẫu thân còn sống, phụ thân ta chưa từng quan tâm đến bà, sau khi bà mất, ta muốn đưa di cốt của bà đi, nhưng ông lại hết lần này đến lần khác ngăn cản.
Chính viện của Trịnh phủ đã bị thiêu rụi thành tro, giờ phụ thân ta chỉ có thể dẫn theo Lý di nương và Trịnh Châu sống ở cái viện mà mẫu thân ta từng ở.
Nghĩ lại cũng thấy thật trớ trêu.
Phụ thân liều mạng ôm chặt bài vị của mẫu thân trong lòng, gào lên với ta: “Không được! Bà ấy sống là người của Trịnh thị, chết là ma của Trịnh thị! Không ai được phép đưa bà ấy đi.”
Trịnh Châu cười lạnh: “Tỷ tỷ, nhìn thấy chưa, phụ thân không cho phép, cho dù tỷ có gả cho quân hầu, cũng không thể bất hiếu chứ?”
Ta nhìn nàng ta, im lặng một lát: “Người bất hiếu, là ngươi!”
“Trịnh Châu, ngươi ngầm câu kết với Tôn Khuân, Thôi Nghiễm và Tào Chương, nói với bọn họ chuyện ngươi trọng sinh, để Tôn Khuân và Thôi Nghiễm liên thủ, phóng hỏa thiêu chết Tạ hầu, đến lúc đó ngươi lại lợi dụng tiền tài của Tào Chương, giúp Tôn Khuân lên ngôi.”
“Chỉ tiếc Tôn Khuân tính tình đa nghi, sao ông ta có thể cho phép một người có thể xem trộm thiên cơ sống trên đời?”
“Vì vậy, ông ta hành động trước, phái binh siết cổ Tạ hầu, sau đó sai người đốt cháy Trịnh phủ, ông ta muốn đốt chết tất cả mọi người trong Trịnh phủ, để tuyệt hậu hoạn!”
Lý di nương bị thương nặng trong trận hỏa hoạn này, còn bị xà nhà đập gãy một chân.
Lúc này nghe nói trận hỏa hoạn này là do Trịnh Châu gây ra, nằm trên giường, một đôi mắt oán hận trừng trừng nhìn Trịnh Châu.
Phụ thân cũng hung dữ hỏi: “Những gì ngươi nói đều là thật sao?”
Sao có thể là giả được.
Trịnh Châu trước tiên tìm đến Tào Chương, nói cho đối phương chuyện nàng ta trọng sinh.
Nhưng trong miệng nàng ta, kiếp trước là nàng ta gả cho Tào Chương, cùng Tào Chương dùng vạn quán gia tài ủng hộ Tôn Khuân thống nhất thiên hạ.
Tào Chương vì có công lao phò tá, được phong hầu bái tướng.
Tào Chương lại không ngốc, nghe xong lời của Trịnh Châu, liền nêu ra nghi vấn: “Bỉ nhân* chỉ là một thương nhân, làm sao có thể có quan hệ với thừa tướng đương triều?”
*Bỉ nhân: Từ dùng để tự xưng một cách khiêm tốn
Trịnh Châu lập tức tỏ vẻ, nàng ta đã liên lạc với Thanh Hà Thôi thị.
Thanh Hà Thôi thịthế lực sau lưng chính làTôn Khuân.
Trịnh Châu vì thế lại tìm đến Thôi Nghiễm, dùng kế khích tướng nói Thôi Nghiễm vô dụng, hôn thê của mình bị người ta cướp đi, nhưng ngay cả rắm cũng không dám thả.
Thôi Nghiễm không thích ta là một chuyện, nhưng việc nữ nhân mình đã định hôn từ nhỏ bị người khác cướp đi lại là chuyện khác.
Vì vậy, mấy người này đạt được sự nhất trí, cùng Tôn Khuân cấu kết, muốn đưa ta và Tạ Quân vào chỗ chết.
Chỉ tiếc rằng trời tính không bằng người tính.
Trịnh Châu hoảng sợ lại tủi thân lắc đầu: “Không, không phải con, phụ thân, phụ thân tin con, đều là tỷ tỷ nàng ta vu oan con.”
Ngay sau đó, nàng ta đã khóc không thành tiếng.
08.
Ta ôm di cốt của mẫu thân, cùng Tạ Quân đi về phía bắc.
Trước khi đi, Tạ Quân hỏi ta, rõ ràng biết người hại chết mẫu thân ta là Lý di nương, tại sao không báo thù cho mẫu thân.
Ta cười lắc đầu, Lý di nương bây giờ, sống còn đau khổ hơn chết.
Ta đã dặn dò người khác, Lý di nương nhất định phải do phụ thân ta đích thân chăm sóc.
Ông ta không phải yêu bà ta sao?
Vì bà ta mà nguyện ý làm đồng lõa sát hại thê tử, vậy thì hãy để ông ta thỏa sức giải phóng tình yêu của mình đi.
Qua Hoàng Hà, chúng ta đến Ký Châu.
Ta tuân theo di nguyện trước khi mất của mẫu thân, chôn di cốt của bà dưới gốc cây hòe già bên bờ sông.
Đêm đó, Tạ Quân bày cờ, ta cùng hắn đối dịch, kể về quá khứ của mẫu thân ta.
Năm xưa khi mẫu thân còn ở Ký Châu, đã cùng tên gia nô trong phủ lưỡng tình tương duyệt, bị cơ thiếp mà phụ thân bà mới mua về phát hiện và tố cáo.
Gia nô để bảo toàn danh tiết cho mẫu thân, đã nói dối rằng mình thích bà, mọi chuyện đều là do hắn ép buộc bà.
Nói xong, gia nô rút dao găm trong người tự vẫn trước mặt mọi người, lấy cái chết để tạ tội.
Nguyên tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, nhưng không ngờ, ả cơ thiếp kia lại truyền chuyện này ra ngoài.
Ngoại tổ phụ tức giận đánh chết ả cơ thiếp kia, nhưng mẫu thân cũng đã hỏng danh tiết, không thể gả vào gia tộc thế gia ở Ký Châu.
Ngoại công vì thế đã chọn phụ thân khi đó chỉ là một hàn môn tử đệ ở Lạc Dương cho mẫu thân.
Phụ thân vì tiền đồ, đã cưới mẫu thân, nhưng lại qua sông đoạn cầu, chưa đầy nửa năm đã chuộc tiểu thanh mai từ thanh lâu về, dung túng tiểu thanh mai hạ độc vào đồ ăn của mẫu thân.
Cho đến tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ mẫu thân lúc cuối cùng nắm tay ta, nói với ta rằng: “Vân Ánh, hắn là người tốt, ta với hắn phát hồ tình, chỉ dừng ở lễ nghĩa, nhưng rốt cuộc, là ta phụ hắn.”
Đó có lẽ là nỗi đau mãi mãi trong lòng mẫu thân, chỉ có chết mới có thể giải thoát.
Tạ Quân đưa tay nắm lấy tay ta, nói với ta: “Vân Ánh, ta biết, ta đều biết.”
Hắn đều biết, về mọi chuyện của ta.
09.
Một tháng sau, ta cùng Tạ Quân trở về Bắc địa.
Vừa vào Bắc quận đã phát hiện, cả tòa thành đều treo đèn kết hoa, náo nhiệt như đón năm mới.
Ta khó hiểu nhìn Tạ Quân.
Hắn cười nắm tay ta, giọng nói ôn hòa: “Quân hầu kết hôn, tất nhiên cả thành ăn mừng.”
Hóa ra, hắn đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Quân hầu cưới vợ rất phức tạp, từ ngày ta bước vào Bắc quận, đã chuẩn bị đầy đủ hơn nửa tháng, cuối cùng khi ta mặc áo cưới đỏ thẫm, đội khăn voan đỏ do chính tay mình thêu, được Tạ Quân dắt vào phòng tân hôn, ta mới thực sự cảm nhận được thì ra ta lại được sống thêm một kiếp.
Vì Tôn Khuân đột nhiên khởi sự, bị Tạ Quân phản công giết chết, kiếp này, bước chân thống nhất thiên hạ của Tạ Quân nhanh hơn kiếp trước năm năm.
Năm năm sau, Tạ Quân vào Lạc Dương đăng cơ.
Một ngày nọ, có cung nhân đến bẩm báo, nói có một nữ tử tự xưng là muội muội của ta đang ở trong ngục yêu cầu gặp ta.
Ta mới biết, Trịnh Châu rốt cuộc vẫn gả cho Tào Chương.
Chỉ là nàng ta không có thủ đoạn như ta, lại không có chỗ dựa vững chắc, chưa đầy một năm đã bị phú thương hành hạ đến không ra hình người.
Nàng ta về tìm phụ thân giúp đỡ, phụ thân hận nàng ta còn không kịp, nếu không phải vì nàng ta, Trịnh phủ sẽ không hóa thành phế tích, đương nhiên không chịu giúp nàng ta.
Hai người trong lúc tranh cãi đã đánh nhau, Trịnh Châu thế mà lại vô tình giết chết Trịnh phụ.
Trịnh Châu vì vô tình giết người, bị giam vào đại lao.
Nàng ta cũng lànhân họa đắc phúc, cuối cùng không còn phải bị Tào Chương và đám nam sủng của hắn ngược đãi nữa.
Nghe xong những lời này, ta nói với Sơn Nhạn: “Quả thực đã rất lâu rồi không quan tâm đến chuyện của bọn họ, chỉ là phụ thân mất rồi, ai sẽ chăm sóc Lý di nương?”
Sơn Nhạn nói: “Lý di nương đã chết từ lâu rồi, nghe nói chưa đầy một năm, đã bị Trịnh đại nhân bỏ đói đến chết.”
Ta thở dài: “Tình cảm của bọn họ, thế mà ngay cả một năm cũng không chống đỡ nổi.”
Ta đương nhiên sẽ không gặp Trịnh Châu.
Buổi tối, khi Tạ Quân phê tấu chương xong trở về, ta vừa mới dỗ con ngủ.
Tạ Quân đi đến bên giường, nắm tay ta kéo ra ngoài.
Ta cười bất đắc dĩ: “Đêm hôm khuya khoắt, làm gì vậy?”
Tạ Quân kéo ta ngồi xuống ghế thấp ở đình nghỉ mát, ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “Ta chính là vào ngày này năm năm trước gặp nàng.”
“Ngày đó nàng nằm trong phòng, ta đứng trên hành lang, bầu trời đầy sao ngày đó, cũng giống như hôm nay vậy.”
Ta cười nói: “Phu quân nhớ rõ thật đấy.”
Hắn cười: “Sao có thể quên được chứ.”
Chúng ta dựa vào nhau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Đột nhiên, ta nhớ đến một vấn đề chôn giấu trong lòng, ta ngồi thẳng người, hỏi hắn: “Thật ra, có một vấn đề, ta vẫn luôn muốn hỏi phu quân, chàng nói chàng từng được người khác nhờ vả đối tốt với ta nhưng người đó, rốt cuộc là ai?”
Tạ Quân nhìn ta, ôn nhu cười nhẹ, hắn nói: “Người đó, chính là nàng.”
“Kiếp trước của nàng.”