Hai Kiếp Viên Mãn - Chương 2
Thứ muội trên mặt đầy vẻ ghen ghép, nàng ta hét lớn: “Không được! Tỷ tỷ đã định ra hôn ước với Thanh Hà Thôi thị, một nữ nhân sao có thể gả hai lần?”
Lý di nương tâm tư sâu sắc, biết Trịnh Châu lúc này lên tiếng là không hợp phép tắc, giơ tay kéo kéo tay áo nàng ta.
Nhưng Trịnh Châu không cam lòng cầu cứu: “Nương——”
Ta cụp mắt, trong lòng vì lời nói vừa rồi của Tạ Quân mà sóng gió nổi lên.
Hắn, có ý gì?
Tạ Quân vẫn thản nhiên như không, hắn không để ý đến người khác, chỉ nhìn phụ thân nói: “Trịnh Trung lang, sính lễ bản hầu đã chuẩn bị xong.”
Hắn vung tay, lập tức có người khiêng từng gánh sính lễ đi vào.
Ta kinh ngạc mở to mắt.
Hắn từ khi nào đã sắp xếp xong những thứ này?
Có phải là vì người nhờ hắn chăm sóc ta không?
Nhưng người đó là ai?
Phụ thân ta tuy không thích ta, nhưng ông thích quyền thế, gả cho Thanh Hà Thôi thị tuy có thể nhờ vả chút quan hệ với sĩ tộc môn phiệt, nhưng sao có thể lớn hơn lợi ích khi gả cho bá chủ phương Bắc?
Hiện nay nhà Hán suy yếu, triều cương hỗn loạn, các chư hầu khắp nơi đều tự trọng binh lực, Tạ Quân chính là một trong những thế lực hùng mạnh nhất trong số đó, có thế lực thống nhất thiên hạ.
Chỉ cần nghĩ đến tương lai có thể trở thành hoàng thân quốc thích, phụ thân còn lý do gì để không đồng ý với cuộc hôn sự này.
Bởi vì quá phấn khích, giọng nói của phụ thân run rẩy, ông cười lấy lòng Tạ Quân: “Tiểu nữ có tài đức gì, lại được quân hầu ưu ái như thế, là phúc khí của tiểu nữ.”
Trịnh Châu hoàn toàn nóng nảy, nàng ta trùng sinh trở về, sao có thể trơ mắt nhìn ta gả vào hầu phủ, hưởng hết vinh hoa?
Nàng vội vàng ngăn cản nói: “Phụ thân, hôm qua tỷ tỷ đánh bị thương Thôi lang quân, để trốn tránh hình phạt, vậy mà lại nhảy xuống ao.”
“Dáng vẻ ướt đẫm của nàng, đã sớm bị nam nhân bên ngoài nhìn thấy hết rồi.”
“Loại nữ nhân mất hết thanh danh như vậy, sao có thể gả vào Hầu phủ?”
Lý di nương cũng phụ họa theo: “Đúng vậy lão gia, chúng ta sao có thể gả một nữ nhi mất hết trong sạch cho quân hầu?”
Trịnh Châu tỏ vẻ thẹn thùng như một tiểu nữ nhi, nhỏ giọng nói: “Nếu quân hầu không chê, Trịnh Châu nguyện thay tỷ tỷ…”
Tạ Quân tỏ ra chán ghét: “Bản hầu chê.”
Ta tiến lên một bước quỳ trước mặt phụ thân, trịnh trọng hành đại lễ: “Phụ thân, nữ nhi vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của phụ thân, nghiêm khắc với bản thân, yêu thương tỷ muội, thực sự không hiểu nổi tại sao muội muội và di nương lại vu khống ta, trong lòng nữ nhi rất ấm ức, xin phụ thân làm chủ cho ta.”
Nếu như trước đây, ta quỳ xuống như vậy, sẽ không đổi lại được chút lòng thương xót nào của phụ thân, chỉ khiến ông càng tức giận hơn.
Nhưng hôm nay khác, hiện tại ta là người được Tạ Quân coi trọng.
Phụ thân do dự, hẳn đang nghĩ cách nhẹ nhàng bỏ qua, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành chuyện không có gì.
Lúc này, Tạ Quân nhàn nhạt nói: “Vân Ánh là thê tử chưa cưới của bản hầu, thê tử chịu nhục, chính là nhân cách của bản hầu chịu nhục. Người dám nhục mạ bản hầu, Trịnh Trung lang muốn xử trí như thế nào?”
Trán phụ thân mồ hôi đầm đìa, ông ta dùng tay áo lau đi lau lại, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng ra lệnh cho người trừng phạt Trịnh Châu và Lý di nương.
Gia phó lấy đến một cây thước, đưa vào tay phụ thân.
Phụ thân nhận lấy thước phạt, nói với Trịnh Châu: “Quỳ xuống, giơ tay ra!”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Tạ Quân lạnh lùng nói: “Không cần Trịnh Trung lang nhọc lòng.”
Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt phụ thân, rút lấy chiếc thước phạt trong tay ông ta, đưa cho ta, đáy mắt toàn là sự khích lệ.
Hắn nói: “Nàng đến.”
Ta mỉm cười với hắn, cầm lấy thước phạt xoay người đứng trước mặt Trịnh Châu.
Trịnh Châu sắc mặt tái mét: “Ngươi dám!”
Ta cong môi cười, một thước phạt quất vào miệng nàng ta.
Đánh tay có gì thú vị, muốn đánh, phải đánh vào miệng.
Ai bảo các nàng miệng tiện làm gì.
Trịnh Châu vừa đau vừa tức, đứng dậy định phản kháng, nhưng lại bị thị vệ của Tạ Quân chế trụ, lần nữa quỳ trước mặt ta.
Ta giơ cao thước trong tay.
“Chát! Chát! Chát!”
Liên tiếp quất vào miệng Trịnh Châu.
Nhìn thấy nữ nhi mình bị đánh đến miệng đầy máu, Lý di nương hận không thể giết chết ta, nhưng bà ta bị thị vệ giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Cho đến khi đánh rụng mất mấy chiếc răng của Trịnh Châu, ta mới xoay người nhìn Lý di nương, cười nói với bà ta: “Lý di nương đừng vội, đến lượt bà rồi.”
Lý di nương bị đánh đến kêu trời gọi đất, cuối cùng phát hiện ra bà ta kêu càng to, ta đánh càng mạnh, để bớt chịu tội, bà ta chỉ có thể cầu xin tha thứ.
Phụ thân đứng ở một bên, vẻ mặt đau khổ, dáng vẻ đó, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Ta đưa thước phạt cho phụ thân, cung kính nói: “Phụ thân, trước đây Lý di nương dùng gia pháp với con, đều làm như vậy, con dùng thước phạt này, không sai chứ?”
Phụ thân nghiến răng phun ra hai chữ: “Không sai.”
Ta gật đầu: “Vậy nữ nhi yên tâm rồi.”
Tạ Quân đi đến bên cạnh ta, nói với ta: “Nàng làm rất tốt.”
Ta hơi giật mình, nhưng trong lòng lại như có thứ gì đó đang thiêu đốt.
05.
Phụ thân đích thân ra mặt, hủy hôn ước của ta và Thanh Hà Thôi thị.
Không ngờ ngày hôm sau, Thôi Nghiễm lại đích thân đến cửa.
Hắn vẫn mặc trường bào màu ngà, trông ôn nhu nho nhã, phi phàm thoát tục.
Hắn hỏi ta: “Là ý của muội, hay là ý của bá phụ?”
Ta không trả lời hắn, chỉ hỏi hắn một câu: “Nếu như hôm qua không phải Tạ hầu giúp ta, lúc ta bị phụ thân trách phạt, huynh sẽ đến cửa cầu tình cho ta sao?”
Sắc mặt Thôi Nghiễm có một thoáng khó coi.
Hắn rất rõ ràng, hắn không những sẽ không đến cửa cầu tình cho ta, còn sẽ thừa nước đục thả câu, thuận nước đẩy thuyền hủy bỏ cuộc hôn sự này.
Dù sao thì hôn sự này vốn là do mẫu thân ta lúc còn sống, chủ mẫu Thôi nhìn trúng thế lực nhà ngoại của mẫu thân mới định ra.
Còn ta, cũng không phải là nữ lang mà Thôi Nghiễm thích.
Giống như kiếp trước, rõ ràng Thôi Nghiễm biết rõ Trịnh Châu là tự biên tự diễn, nhưng hắn lại trơ mắt nhìn ta bị đánh đến nửa sống nửa chết rồi bán cho phú thương làm vợ kế, không nói một lời.
Lần này nhà Thôi thị phái hắn đến đây, không phải là luyến tiếc hôn ước này, mà là muốn dùng hôn ước đổi lấy chút lợi ích mà họ muốn từ phía Tạ Quân.
Thôi Nghiễm điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Trịnh bá phụ trị gia nghiêm minh, chỉ cần ngươi nói rõ nguyên do với ông ấy, sao ông ấy lại phạt ngươi chứ?”
Hắn đã nói như vậy, ta cũng chẳng còn gì để nói.
Ta lấy một đơn thuốc đưa đến trước mặt Thôi Nghiễm, nhàn nhạt nói: “Biểu muội kia của ngươi thân thể yếu đuối, thuốc an thai này uống còn có hiệu quả không?”
Sắc mặt Thôi Nghiễm lại biến đổi: “Ngươi thế mà… Đơn thuốc này, ngươi lấy ở đâu ra?”
Ta cười cười: “Thôi lang quân đã vi phạm lời ước hẹn của hai nhà trước hôn lễ, cũng không cần giả vờ nữa đi?”
Thôi Nghiễm không đạt được mục đích, mặt mày đen sì bỏ đi.
Tỳ nữ của ta là Sơn Ngạn đi đến, khoác cho ta một chiếc áo choàng, nàng nói: “Nữ quân, sắp vào đông rồi, người mặc thêm chút đi.”
Ta đứng trên hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt thì thầm: “Cuối cùng cũng sắp thay đổi rồi.”
Sơn Ngạn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cuối cùng cũng vượt qua được rồi.”
Ta nói: “Cho người theo dõi Trịnh Châu, nàng ta sẽ không an phận.”
Tối hôm đó, Sơn Ngạn có tin tức, nói với ta: “Nữ quân, hôm nay Thôi Nghiễm đi tìm gia chủ, gia chủ có ý muốn gả Trịnh Châu cho hắn.
Nhưng Trịnh Châu nhất quyết không chịu, nói nàng ta đã có ý trung nhân.”
“Nữ quân, tỳ tử vẫn luôn theo dõi nàng ta, không ngờ nàng ta lại có ý trung nhân.”
Ta cười nói: “Ngươi không biết cũng là bình thường.”
Hai ngày sau, Tạ Quân đích thân đưa thiếp canh đến.
Ta nghe tin, liền đi tìm hắn.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy hắn đứng trên hành lang, áo đen mực bay trong gió, bên hông đeo một thanh bảo kiếm màu đồng.
Ta đè nén sự rung động trong lòng, bước đến trước mặt hắn, khom gối hành lễ: “Gặp qua quân hầu, quân hầu sao lại ở đây?”
Hắn nhìn ta, giọng điệu vẫn ôn hòa như thường: “Ta đang đợi nàng.”
Mặt ta không tự chủ được mà đỏ lên.
Hắn khẽ cười một tiếng, nói với ta: “Chuyện đính hôn không bàn bạc trước với nàng, quả thực là vội vàng, nếu như nàng không muốn, đợi khi nàng theo ta rời khỏi Lạc Dương, thiên hạ rộng lớn, mặc nàng du ngoạn.”
Ta khẽ lắc đầu, giọng nói rất nhỏ: “Ta nguyện ý.”
Tạ Quân sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
Như mưa xuân buổi sớm, hàn mai nở rộ.
Hắn tiến lên, nắm lấy tay ta, chỉ khẽ nắm một cái, rồi lại buông ra, hắn nói: “Ba ngày sau, nàng theo ta vượt Hoàng Hà, trở về Bắc địa.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt như sao của hắn, nghiêm túc đáp lại: “Được.”
Tạ Quân lại hỏi: “Ba ngày, đủ để nàng xử lý xong chuyện ở Lạc Dương chứ?”
Ta nói: “Đủ rồi, chỉ có một chuyện, cần bẩm với quân hầu.”
“Nàng nói.”
“Ta muốn dời mộ của mẫu thân ra khỏi Trịnh gia, mang tro cốt của bà về Ký Châu, chôn bà dưới một cây hòe lớn. Đây là di nguyện trước khi bà mất.”
Tạ Quân không hỏi gì, chỉ lặng lẽ gật đầu: “Được, đến lúc đó ta sẽ cùng nàng đi.”
06.
Ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Có thân phận là hôn thê của Tạ hầu, Lý di nương và Trịnh Châu không dám đến tìm ta gây phiền phức như trước.
Hoặc là, mấy ngày nay Trịnh Châu cũng không rảnh đến đây tìm ta gây phiền phức.
Người ta phái đi theo dõi nàng ta truyền tin về nói, gần đây nàng ta đi rất gần với một phú thương trung niên họ Tào.
Đó chính là Tào Chương.
Không ngờ, nàng ta lại thật sự cho rằng chỉ cần gả cho Tào Chương là có thể vinh hoa phú quý, ngồi lên vị trí nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Nàng ta căn bản không biết Tào Chương thực ra là một tên biến thái.
Hắn căn bản không thích nữ nhân, hắn thích nam nhân.
Hắn nuôi rất nhiều nam sủng, chuyện hắn thích làm nhất, chính là nhìn những nam sủng đó giày vò ngược đãi thê tử của mình.
Hai vị thê tử trước của Tào Chương, bên ngoài tuyên bố là bệnh chết, thực ra đều bị giày vò ngược đãi đến chết.
Kiếp trước ta gả cho Tào Chương, hắn cũng muốn đối xử với ta như vậy, bị ta phản đòn giết chết tên nam sủng được hắn sủng ái nhất.
Trước mặt hắn, ta tháo chiếc trâm cài tóc đặc biệt trên đầu xuống, đâm thẳng vào cổ họng nam sủng đó.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt ta.
Lúc đó, ta đã liên lạc với ngoại tổ phụ ở Ký Châu, ta nói với Tào Chương, nếu hắn dám động đến ta, ngoại tổ phụ ta sẽ mang binh san bằng cả Tào gia, giết sạch tất cả mọi người trong Tào gia.
Tào Chương bị sự tàn nhẫn của ta làm cho khiếp sợ, lại đi điều tra thế lực của ngoại tổ phụ ta ở Ký Châu, hắn biết những gì ta nói đều là thật, từ đó về sau, hắn chơi của hắn, không dám có ý đồ gì với ta nữa.
Ta cũng dần dần tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của Tào thị.
Sau này Tạ Quân chinh chiến thiên hạ, ta đã lấy ra hơn một nửa gia sản, chuẩn bị cho hắn từng đợt lương thảo.
Mục đích là để sau này có thể có thêm một con đường.
Cuối cùng Tạ Quân thống nhất thiên hạ, hắn cảm kích sự giúp đỡ của ta, phong Tào Chương làm Dung Tuyền hầu, phong ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.