Hai Kẻ Thất Tình Lại Thành Đôi - Chương 1
1
Hôm nay, phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, tân nương đã được đón vào cửa.
Tân nương Lâm Khê là con gái thừa tướng, dung mạo xinh đẹp đoan trang, cũng là đệ nhất tài nữ kinh đô.
Cố Tư Viễn mặc áo cưới đỏ thắm, cười tươi như hoa, uống từng chén từng chén rượu mừng của khách khứa.
Ca ca ở bên tai ta lải nhải: “Muội muội, rõ ràng muội và Cố Tư Viễn mới là thanh mai trúc mã, vậy mà lại để Lâm Khê kia chiếm mất.”
Ta ngồi ở góc tự rót rượu uống, buồn bã uống thật nhiều.
Ca ca giật lấy bình rượu trong tay ta: “Muội muội, rượu của phủ tướng quân này chẳng có vị gì, hay là ca ca đưa muội đến Tụy Tiên lâu uống rượu đi.”
Ta biết, ca ca sợ ta mượn rượu làm càn đi cướp thân nên mới nghĩ cách khuyên ta rời đi.
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Tần Niệm Lang, ta trông giống loại người không biết xấu hổ, đi cướp chồng người khác sao?”
Là long phượng thai, Tần Niệm Lang và ta hoàn toàn không có tâm ý tương thông.
“Cái này…” Ca ca sợ đến không dám nói, sợ bị đánh.
Dù sao, ở kinh đô ta cũng có tiếng xấu, từng công khai đánh con gái của Tống thái phó là Tống Ngữ Đồng.
Là một nữ tử thô lỗ, chỉ cần không vừa ý là sẽ động thủ.
“Ta thấy, Tần cô nương không giống vậy.”
Người trả lời là Lục tiểu hầu gia ngồi ở bàn bên cạnh, Lục Lân, người ái mộ Lâm Khê.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, bốn vò rượu trên bàn ngã nghiêng, cũng đã uống không ít.
Ta say khướt, giơ tay chào hắn: “Cảm ơn Lục tiểu hầu gia khen ngợi, cùng là kẻ thất tình, không bằng ngồi lại uống vài chén?”
Lục tiểu hầu gia nghe vậy, lảo đảo đứng dậy, dịch mông ngồi xuống bên cạnh ta.
“Muội muội, như vậy không được, sao có thể tùy tiện uống rượu với nam tử.”
Ca ca hết sức can ngăn nhưng hắn đã đánh giá thấp sự khát rượu của hai kẻ thất tình.
2
Ta và Lục tiểu hầu gia nâng ly uống cạn, thề không say không về, rất nhanh một vò rượu đã hết.
Cuối cùng, hai kẻ say rượu chúng ta càng uống càng hăng.
Bất chấp sự phản đối kịch liệt của ca ca, ngay tại chỗ kết nghĩa huynh đệ.
Và ôm nhau khóc trước mặt mọi người.
Nói một cách nghiêm túc, là ta đơn phương ôm hắn, chỉ có ta là khóc đến đau đớn.
Nghe nói cả sảnh chỉ nghe thấy tiếng khóc như đưa đám của ta.
Ca ca ở bên cạnh sốt ruột kêu lên: “Ôi, muội muội, muội mau buông Lục tiểu hầu gia ra.”
Hắn càng muốn kéo ta ra, ta càng phản cốt, ôm Lục tiểu hầu gia càng chặt hơn.
Ca ca thấy tình hình không thể cứu vãn, dứt khoát dùng tay áo che khuôn mặt tuấn tú của mình lại, tránh để khách khứa nhận ra hắn là thế tử Đông Ninh hầu phủ.
Ta ôm Lục tiểu hầu gia, tủi thân nói: “Ngươi biết không? Hắn thích múa đao lộng thương, hồi nhỏ để gần hắn, ta đã luyện một thân võ nghệ, nào ngờ, hắn lại thích nữ tử dịu dàng đoan trang.”
“Lục Lân, ta… ợ~” Còn chưa nói xong, ta đã ợ một cái thật to.
Lục tiểu hầu gia tuy say khướt nhưng vẫn không quên vỗ nhẹ lưng ta, giúp ta thuận khí.
“Ta cũng tưởng nàng thích quân tử như ngọc nên ngày đêm khổ luyện dáng vẻ, nào ngờ, nàng lại thích nam nhân cường tráng.”
Nghe hắn nói xong, ta khóc to hơn: “Hu hu~ Họ là uyên ương thành đôi, chúng ta là chó liếm gặm xương!”
Lúc này, Lục tiểu hầu gia nói một câu bên tai ta, tiếc là ta đã say mê man nên không nghe rõ.
3
Đêm đó, hành vi mất mặt của ta trong tiệc cưới của Cố Tư Viễn đã được khách khứa truyền miệng, rất nhanh đã náo loạn khắp thành.
Cha ta trợn mắt giận dữ, ầm ĩ muốn dùng gia pháp với ta thì mẹ đã hết sức ngăn cản.
Cho đến khi nghe ca ca nói, nam tử ta ôm không buông là Lục tiểu hầu gia.
Cha ta lập tức đổi sắc mặt, vui mừng vỗ bàn: “Thành thân, con và Lục tiểu hầu gia nhất định phải thành thân!”
Ngay sau đó, ngày hôm sau, Lục tiểu hầu gia bị tổ phụ ép đến nhà ta cầu hôn.
Từng rương từng rương sính lễ, chất đầy tiền viện Đông Ninh hầu phủ.
Cảm giác say rượu thật khó chịu, đầu ta vẫn luôn choáng váng.
Ta thấy Lục Lân lại tỉnh táo như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc đó, cha ta và Lục lão hầu gia nói chuyện rất vui vẻ, nhìn chúng ta liên tục gật đầu.
Ta và Lục tiểu hầu gia nhìn nhau, đều chờ đối phương đứng ra phản đối từ hôn.
Nào ngờ, mãi đến khi trao đủ tam thư lục lễ, định xong ngày cưới.
Chuyện này đã không còn đường lui, vẫn không đợi được đối phương mở miệng.
Chỉ có ca ca đứng ra phản đối kịch liệt, bị cha đánh một trận, lập tức ngoan ngoãn.
Ta nghĩ, nếu Lục tiểu hầu gia đã không từ chối.
Ta là tội đồ gây ra chuyện này, cũng không tiện từ hôn làm mất mặt họ.
Ca ca khẳng định ta và Lục tiểu hầu gia sẽ trở thành oan gia, khóc lóc nói: “Muội muội, muội thật là, uống rượu hỏng cả đời!”
3
Đám cưới của ta và Lục tiểu hầu gia được tổ chức vô cùng long trọng, không thua kém gì của Cố Tư Viễn và Lâm Khê.
Thấy phòng tân hôn chỉ còn một mình ta, ta tự mình vén khăn che đầu, buồn chán đi lại trong phòng tân hôn.
Vô tình, ta liếc thấy trên tường phòng tân hôn treo một bức tranh Lâm Khê gảy đàn.
Bức tranh đó tuy chỉ là bóng lưng nhưng cử chỉ rất truyền thần, đủ thấy người vẽ rất dụng tâm.
Để cho công bằng, ta lấy bức họa Cố Tư Viễn múa kiếm trong lòng ra, treo song song lên đó.
Lúc này, Lục tiểu hầu gia vừa bước vào phòng tân hôn, ngẩn người một lúc, bất ngờ thốt lên:
“Nhìn thế này, họ đúng là một đôi trời sinh, vô cùng xứng đôi!”
Ta thực sự khâm phục con mắt của Lục tiểu hầu gia.
Hắn thế mà từ trong bức họa vụng về thời thơ ấu của ta, nhận ra người cầm kiếm vung loạn, khó phân biệt nam nữ kia chính là Cố Tư Viễn.
Ta nâng chén rượu hợp cẩn, đưa cho Lục tiểu hầu gia một chén: “Anh hùng sở kiến lược đồng!”
Phải thừa nhận rằng, cả kinh thành này chỉ có Lâm Khê mới xứng đôi với Cố Tư Viễn.
Tuy rằng Lâm Khê từng là tình địch của ta, cho dù ta có lòng riêng muốn hạ thấp nàng nhưng nàng thực sự quá xuất sắc, hoàn toàn không tìm ra chỗ nào để chê.
Lục Lân bình thản ngửa đầu uống cạn rượu hợp cẩn.
Tiếp đó, hắn vừa giúp ta tháo chiếc mũ phượng nặng trịch, vừa ôn tồn nói: “Đói không? Có muốn cùng đi ăn chân giò heo ở Túy Tiên lâu không?”
Nghe đến chân giò heo Túy Tiên lâu, ta hứng khởi gật đầu lia lịa: “Đi, đói lắm rồi, nói đi là đi.”
4
Chủ quán Túy Tiên lâu rất biết điều, thấy ta và Lục tiểu hầu gia mặc hỉ phục đỏ thẫm, liền tặng thêm hai đĩa thức ăn và một bình rượu.
Miệng còn chúc mừng: “Chúc mừng hai vị, người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc.”
Ta không khỏi tò mò: “Ông mà cũng nhận ra chúng ta sao?”
Chủ quán chỉ vào hai đĩa chân giò heo trên bàn, cười như Phật Di Lặc: “Chỉ có hai vị khi ăn chân giò heo của quán ta đều thích chấm với giấm, ta đương nhiên có ấn tượng sâu sắc. Nghĩ đến, hai vị khẩu vị giống nhau như vậy, cũng là một loại duyên phận đáng trân trọng.”
Ta và Lục tiểu hầu gia nghe vậy, sợ hãi đồng thời buông đĩa chân giò heo chấm đầy giấm, sợ ăn nhiều duyên phận quá sâu.
Nói đến, ta và Lục tiểu hầu gia ban đầu quen biết nhau ở Túy Tiên lâu.
Lúc bấy giờ, Cố Tư Viễn và Lâm Khê thường gặp nhau ở Túy Tiên lâu.
Một lần, ta lén lút theo đuôi Cố Tư Viễn đến.
Lúc đó, Túy Tiên lâu chật ních người, để có thể theo dõi người trong lòng và tình địch của mình.
Ta bất đắc dĩ phải chọn một nam tử xa lạ vừa mắt để ghép bàn ăn chung.
Nam tử đó, chính là Lục tiểu hầu gia đi theo Lâm Khê!
Thấy người mình yêu thương nói cười vui vẻ với người khác.
Ta ném xương chân giò heo đã gặm sạch, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Lâm Khê này đúng là trà xanh.”
Lục tiểu hầu gia cũng vừa gặm chân giò heo, vừa tức giận mắng: “Cố Tư Viễn này giả bộ đứng đắn.”
Vì cùng lên tiếng, chúng ta nhìn nhau.
“Ngươi thích Lâm Khê?”
“Ngươi thích Cố Tư Viễn?”
Dựa theo nguyên tắc tình địch của tình địch, nhất định là đồng minh.
Ta và Lục tiểu hầu gia nhất trí, quyết định trao đổi tình báo, để phá đám Lâm Khê và Cố Tư Viễn.
Ta hiểu rõ sở thích của Cố Tư Viễn, hắn cũng hiểu rõ Lâm Khê.
Trong một năm này, bất cứ nơi nào Lâm Khê và Cố Tư Viễn đến, nhất định sẽ có bóng dáng lén lút và đáng ngờ của ta và Lục tiểu hầu gia.
Nào ngờ, không phá đám được họ, ngược lại đôi tình địch chúng ta lại ngoài ý muốn kết thành phu thê.
5
Khi về phủ đã là hơn một canh giờ sau.
Đêm động phòng hoa chúc, nến hỉ đã cháy gần hết, như đang thúc giục tân nhân đừng bỏ lỡ thời khắc tốt lành.
Ta tẩy trang, cởi bỏ hỉ phục nặng nề, chỉ mặc mỗi xiêm y lo lắng ngồi bên giường.
Nào ngờ, Lục Lân chải rửa xong, tự đi đến giường thấp ngủ, để lại giường tân hôn cho ta.
Hắn có ý gì? Muốn muốn cho ta phòng không gối chiếc?
Nghĩ đến bức tranh hắn treo trong phòng tân hôn, ta không nhịn được mở miệng chọc tức hắn.
“Lục Lân, ngươi đã muốn vì Lâm Khê mà giữ mình trong sạch, vậy lúc đầu tại sao lại đồng ý thành thân với ta?”
Hắn ngẩn ra, vội vàng giải thích: “Ta không phải vì nàng ấy, ta là… sợ nàng không muốn.”
Ta nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: “Ta không không muốn.”
Vừa dứt lời, trong phòng bỗng tối đi một nửa, là Lục Lân đã dập tắt một ngọn nến đỏ.
Hắn cẩn thận bế ta lên, trong bóng tối, ta cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn.
Một đêm xuân tiêu, cho đến khi nến hỉ cháy hết.