Hải Đường - Chương 4
Hắn ta lên âm mưu cho một vụ ám sát, bề ngoài là bắt cóc mẫu thân, còn trên
thực tế là lợi dụng để lấy mạng Phó Quân Từ.
Phó Quân Từ vì bảo vệ mẫu thân mà đỡ một nhát kiếm chí mạng.
Trước khi chết, hắn ta ngã vào lòng mẫu thân, nở nụ cười bi thương:
“Uyển Nhi, hy vọng… hy vọng ta cũng được sống lại!”
Hắn ta lấy từ trong ngực ra mấy tờ khế đất, trao cho bà:
“Mấy cửa hàng này vốn là sính lễ của nàng, bây giờ ta trao lại cho nàng, sau này
nàng không phải lo cơm ăn áo mặc nữa.”
Con trưởng Hầu phủ bị sát hại, chết trong lòng ngực của di nương.
Trong kinh thành thứ nhiều nhất là tin đồn, tin đồn về mẫu thân với Phó Quân
Từ nhanh chóng lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
“Lão hầu gia tuổi già sức yếu, di nương xinh đẹp với con trai cả tuấn tú ngày
ngày gặp nhau, mắt đi mày lại, sinh ra tình cảm là chuyện bình thường.”
“Không ngờ con trưởng Hầu phủ lại si tình đến như vậy, vì cứu di nương mà
nguyện chịu chết, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng chưa chắc có thể làm được
vậy.”
Rất nhanh, những lời này đã đến tai Phó Sách với Mạnh Ninh.
Hôm ấy bọn họ tức giận xông vào tiểu viện của mẫu thân.
“Tô Niệm Vân, Hầu phủ bọn ta không chứa chấp kẻ như ngươi.”
“Không ngờ ngươi lại là cái đồ hồ ly tinh, dám dụ dỗ con ta vì ngươi mà mất
mạng.”
Dưới sự xúi giục của Mạnh Ninh, Phó Sách dù ham muốn nhan sắc của mẫu
thân, cũng không thể giữ bà lại.
“Người đâu, đem con hồ ly tinh này ra ngoài đánh năm mươi hèo, rồi đuổi ra
khỏi phủ!”
Mạnh Ninh làm vậy là muốn giết chết mẫu thân.
Mẫu thân bị đè trên mặt đất, không thể cử động, ta trơ mắt nhìn bà bị đánh đến
tróc da tróc thịt.
Ta nằm lên người bà, cố gắng dùng thân mình che chắn cho bà khỏi những trận
đòn tàn bạo, nhưng chỉ là vô ích thôi.
“Mẫu thân, chúng ta đừng báo thù nữa được không?”
“Mẫu thân chỉ cần người bình an mà thôi, chúng ta đừng báo thù nữa, được
không?”
Bà vẫn chẳng hề nghe thấy tiếng gọi của ta.
Bà nở nụ cười thê lương, đôi mắt nhìn về phía Phó Tử Tiêu đứng núp đằng sau
cánh cửa của Hầu phủ.
Ta ngồi bên cạnh bà nên nhìn thấy rõ nhất, bà mấp máy môi lẩm bẩm:
“Tử Tiêu, đừng kích động.”
“Tử Tiêu, ta yêu ngươi.”
Đây là khổ nhục kế!
Mẫu thân bị đánh đến mức hơi thở thoi thóp, sau đó bị người ta ném ra khỏi
Hầu phủ.
Ngay lúc này, ta phát hiện ra rằng hồn phách của mình có thể đi theo mẫu thân
rời khỏi Hầu phủ.
Mẫu thân vừa bị ném ra khỏi Hầu phủ, đã thu hút một đám dân chúng vây xem.
Bọn họ không rõ thị phi, không biết chân tướng, chỉ vây quanh bà chỉ chỉ trỏ
trỏ:
“Cái thứ yêu tinh này nên đánh chết luôn đi.”
“Nghe nói trước khi nàng ta gả vào Hầu phủ thì chỉ là một ca nữ, bước ra từ
phường son phấn đó thì có thể là loại tốt đẹp gì được chứ?”
“Hầu phủ nhiều đời trung lương, không thể bị loại nữ nhân này làm hại được.”
“Loại người này nên xuống địa ngục mới phải, đi chết đi, mau đi chết đi!”
Không biết do ai khơi mào, mà đám dân chúng bắt đầu hùa theo, ném rau thối,
trứng thối vào người mẫu thân.
Mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Ta cố hết sức che cho bà, giãy giụa muốn đứng dậy cãi lý với bọn họ:
“Các ngươi thì biết cái gì? Các ngươi mới là đám xấu xa.”
“Mẫu thân ta là người lương thiện nhất trên đời này.”
“Bà ấy làm vậy vì tìm ta, vì thay ta báo thù mà thôi.”
“Các ngươi đừng đánh bà ấy nữa mà, ta cầu xin các ngươi, đừng đánh bà ấy nữa
mà.”
Nhưng những thứ dơ bẩn đó vẫn xuyên qua người ta, đập lên người mẫu thân.
Mẫu thân bị bọn họ đánh ngất xỉu, đám người đó thấy hình như đánh chết người
rồi, nên vội vã giải tán, không một ai muốn đưa mẫu thân ta đến y quán.
Ta ngồi bên cạnh bà, canh giữ suốt một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được Phó
Tử Tiêu.
Tên thị vệ kia giả trang thành thầy lang, bế mẫu thân ta lên xe ngựa, rồi đưa đến
một tiểu viện yên tĩnh.
Phó Tử Tiêu nhìn cơ thể chồng chất vết thương của bà thì lại đau lòng đến mức
không thở nổi, đêm đó, hắn ta nắm tay mẫu thân thề thốt:
“Uyển Nhi, ta sẽ mau chóng trở thành Hầu gia.”
“Chờ ta trở thành Hầu gia, ta sẽ lập tức cưới nàng.”
Mẫu thân yếu ớt ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nhu tình:
“Được, ta sẽ chờ chàng.”
10.
Phó Tử Tiêu để lại vài tên thị vệ chăm lo cho mẫu thân, mấy ngày sau, mẫu thân
miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại, bà đòi đi ra ngoài.
Tỳ nữ hầu hạ không thể khuyên được mẫu thân, đành phải gọi xe ngựa cho bà.
Trên đường đi mẫu thân kêu tì nữ xuống xe mua mứt hoa quả, rồi lén lút đi vào
một quán rượu.
Ta thấy nghi ngờ nên đi theo.
Trong ấn tượng của ta, mẫu thân không có người quen ở kinh thành.
Đi theo mẫu thân rẽ trái rẽ phải đến một nội viện, ta ngước mắt nhìn lên thì thấy
một gương mặt quen thuộc.
Đại Ngưu ca ở huyện Kỳ, sao huynh ấy lại ở kinh thành?
Tên thật của Đại Ngưu ca là Thôi Thập, huynh ấy là đồng hương của chúng ta.
Năm đó trước khi chết vì đuối nước phụ thân ta đã cứu một đứa trẻ, người đó là
huynh ấy.
Mẫu thân nhỏ giọng chào hỏi huynh ấy, Đại Ngưu ca nhìn mẫu thân cười hì hì,
vội vàng đỡ bà vào trong phòng.
“Huynh trưởng và Vương gia đều đang ở bên trong, là người một nhà cả nên dì
Vân không phải sợ…”
Ta đi theo mẫu thân vào trong, gặp được huynh trưởng của Đại Ngưu ca, Thôi
Cửu.
Mẫu thân ta ở đó tầm một canh giờ.
Trong một canh giờ đó, ta đứng đằng sau mẫu thận, biết được toàn bộ mọi
chuyện từ sau khi mình rời khỏi huyện Kỳ.
Năm đó sau khi ta rời khỏi, mẫu thân ôm đệ đệ sốt cao đi suốt đêm vào thành,
muốn dùng hai lượng bạc để đổi một chén thuốc.
Nhưng kẻ buôn dược vô lương tâm biết được tin ban đào đã bùng phát ở huyện
Kỳ, nên tăng giá phương thuốc lên gấp đôi.
Cuối cùng mẫu thân vẫn không thể mua được thuốc trị bệnh cho đệ đệ.
Ngày thứ ba sau khi ta rời khỏi huyện Kỳ, đệ đệ đã chết.
Mẫu thân bệnh nặng ròng cả tháng trời, vẫn là nhờ có thầy lang trong thôn cứu
bà một mạng.
“Người chết không thể sống lại, ngươi phải nghĩ cho người sống đi.”
Lời nói của thầy lang đã khiến mẫu thân tỉnh ngộ.
Mẫu thân muốn vào kinh tìm ta, nhưng huyện Kỳ với kinh thành cách nhau khá
xa, bà lại không có tiền đi đường.
Mẫu thân liều mạng kiếm tiền suốt một năm, rốt cuộc tích góp đủ tiền đi đường,
nhưng lại đột nhiên nhận được thư ta gửi từ Hầu phủ về.
Người trong thôn khuyên bà cứ an tâm chờ ta về, tuy nhiên bà vẫn muốn vào
kinh thành:
“Ta đi từ từ, khi ta đến được kinh thành thì chắc Hải Đường cũng đã về Hầu phủ
rồi.”
Ba trăm sáu mươi dặm đường, mẫu thân đi suốt nửa tháng.
Bà trăm cay ngàn đắng vào được kinh thành, lại nghe thấy tin khả năng cao là ta
đã chết.
Người nói cho bà biết tin này chính là huynh trưởng của Thôi Thập, Thôi Cửu.
Thôi Cửu mới vào kinh không bao lâu, đã được Nhiếp Chính Vương ưu ái, đi
theo bên cạnh ông làm hộ vệ.
Sau đó Thôi Cửu coi như cũng biết tranh đua, nhiều lần lập công lớn, dần dần
thành tâm phúc của Nhiếp Chính Vương.
Nhiều năm qua, quân lính Bắc Nhung thường xuyên tấn công biên giới nước ta,
khiến cho chiến tranh liên miên không ngừng, dân chúng lầm than.
Tuy nhiên cứ mỗi lần quân ta thừa thắng xông lên, là đám binh lính Bắc Nhung
đó lại biến mất đâu không thấy.
Từ đó Nhiếp Chính Vương suy đoán phe ta có kẻ phản đồ.
Sau nhiều lần điều tra, cuối cùng ông tra ra Phó Sách.
Vì tìm được chứng cứ Phó Sách nối giáo cho giặc mà họ đã phái người lẻn vào
Hầu phủ, rồi vô tình biết được những bí mật kinh hoàng trong mật thất của Hầu
phủ.
Nhiếp Chính Vương định sẽ một lưới bắt hết toàn bộ Hầu phủ, nên giao cho.
Thôi Cửu điều tra chuyện này, trong quá trình điều tra Thôi Cửu vô tình cứu
được Lăng Tiêu tỷ tỷ vừa trốn khỏi Hầu phủ.
Nhưng Lăng Tiêu tỷ tỷ điên điên khùng khùng, không thể hỏi ra được gì.
Ngay lúc này, Thôi Cửu lại nhặt được mẫu thân bị thị vệ Hầu phủ ném ra ngoài
ở trên đường.
Lăng Tiêu tỷ tỷ được thầy lang chữa trị, đôi khi sẽ tỉnh táo trong một khoảng
thời gian ngắn.
Mẫu thân từ miệng Lăng Tiêu tỷ tỷ biết được tin của ta.
Khoảnh khắc đó, mẫu thân gần như sụp đổ.
Kế đến, mẫu thân tìm tới Nhiếp Chính Vương, hai người bàn bạc rồi quyết định
sẽ tìm cách để bà gả vào trong Hầu phủ.
Chuyện của Tô Uyển Nhi và các công tử Hầu phủ, tất cả đều do Nhiếp Chính
Vương kêu người đi điều tra biết được.
Vì ly gián ba phụ tử nhà bọn họ, khiến bọn họ ngã ngựa, để tìm chứng cứ cho
Nhiếp Chính Vương, hoàn toàn phá hủy Phó gia, mẫu thân tốn hết ba tháng, chế
tạo bản thân thành bản sao của Tô Uyển Nhi.
11.
Chỉ trong một tháng, Phó Tử Tiêu đã làm cho Phó Sách bệnh nặng liệt giường.
Mười ngày sau, Phó Sách đột nhiên phát bệnh tim qua đời, Phó Tử Tiêu kế vị
Hầu tước.
Ngay khi hắn ta đang vui mừng chuẩn bị hôn sự cho mình với mẫu thân ta, thì
bà đột nhiên xuất hiện cùng Nhiếp Chính Vương, dẫn theo một đội vệ binh giáp
sắt, bao vây Hầu phủ.
“Phó Tử Tiêu vì tranh đoạt chức vị Hầu tước, tàn nhẫn giết hại người nhà,
chứng cứ vô cùng chính xác.”
“Thánh Thượng có lệnh, tước chức Hầu tước của Phó Tử Tiêu, biếm làm
thường dân, giam vào thiên lao, xử trảm lúc trưa mai.”
Phó Tử Tiêu chết đứng tại chỗ, nhìn về phía mẫu thân ta, trong mắt tràn ngập vẻ
khó tin.
“Uyển Nhi… Nàng… Rốt cuộc tại sao nàng…”
Mẫu thân rút dao găm ra, hung hăng đâm xuống mu bàn tay Phó Tử Tiêu:
“Bàn tay này của ngươi quá bẩn thỉu, ngươi lại dám dùng nó đụng vào Hải
Đường của ta.”
“Đứa con từ nhỏ được ta ôm ấp trong tay không nỡ đánh, không nỡ mắng, thế
mà ngươi dám làm hại con bé!”
Mẫu thân ta khóc đến xé ruột xé gan, mặt Phó Tử Tiêu trắng bệch, trực tiếp ngã
ngồi xuống đất.
“Báo ứng… thì ra, đây là báo ứng!”
Thôi Cửu dẫn theo binh lính xông thẳng vào thư phòng của Phó Tử Tiêu.
Chốc sau họ đã giải cứu được hơn mười cô nương quần áo tả tơi.
Mẫu thân lảo đảo tiến đến, bà vô cùng lo lắng nâng mặt từng cô nương lên, nhìn
kỹ từng người, nhưng mãi không tìm thấy ta.
“Hải Đường của ta đâu?”
“Hải Đường của ta đâu?”
“Con ta đâu?”
“Các ngươi có thể nói cho ta biết, con ta đâu không?”
Ta đứng đằng sau mẫu thân, nhìn mật thất âm u ẩm ướt đó mà vẫn còn thấy sợ,
chứ đừng nói là mẫu thân.
Ta ở nơi đó suốt nửa năm, những cô nương bên trong có người chết, có người
điên, chỉ có ta là vẫn luôn cố chống chịu.
Ta tự nhủ với bản thân, mình không được chết, mình vẫn còn mẫu thân và đệ
đệ.
Nếu ta chết thì họ phải làm sao đây?
Chỉ là mang thai một đứa con thôi mà, không sao hết, không sao hết.
Ta khờ dại cho rằng mang thai thì sẽ được thả ra ngoài, bọn họ sẽ cho ta một
con đường sống.
Tiếc là ta vẫn chưa hiểu rõ lòng người.
Nửa năm sau, cuối cùng ta cũng mang thai, có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Để lấy được một bào thai sống khỏe mạnh, Phó Sách nhốt ta ở tây viện.
Vì để ta vui, lão ta còn hỏi ta muốn ban thưởng cái gì.
Ta nói cho lão ta, ta muốn ngắm cây hải đường lúc trước ta trồng ở thiên viện.
Phó Sách kêu người chuyển cây hải đường đó đến tây viện. Mỗi ngày, việc ta
làm nhiều nhất là ngồi dưới gốc cây hải đường ngẩn ngơ.
Nhớ mẫu thân, nhớ đệ đệ, nhớ mọi người ở huyện Kỳ.
Cứ như vậy qua nửa năm, một ngày nọ, Phó Sách đột nhiên dẫn theo mấy bà đỡ
xông vào, ép ta uống liên tục mấy chén thuốc, sau đó bụng ta đau dữ dội.
Cũng chính vào lúc ấy, ta mới biết được, thai sống mà bọn họ nói, phải mổ bụng
sản phụ lôi ra thì mới có hiệu quả.
Lúc lôi được thai sống ra, cũng là lúc ta chết đi.
12.
Lát sau, có cô nương vẫn còn tỉnh táo nói cho mẫu thân ta biết, sau khi mang
thai ta bị nhốt ở tây viện, khi chết thì bị chôn dưới gốc cây hải đường.
“Bọn Phó Sách đã ăn thai sống của Hải Đường tỷ tỷ nhưng vẫn không thể khỏi
bệnh, đám thầy bói nói có thể là liều thuốc chưa đủ, cho nên bọn họ lại định tạo
ra một thai sống khác nữa.”
Xác của ta bị moi hết mọi thứ bên trong ra, Phó Sách làm chuyện ác nên lo sợ
vô cùng.
Lão ta nghe người ta nói sản phụ bị mổ bụng mà chết sẽ biến thành quỷ, là loại
hung ác nhất.
Để phòng ngừa ta biến thành quỷ, lão ta nhét đủ thứ loại hương liệu vào trong
xác của ta, còn dán đầy bùa lên người ta.
Vì thế nên hồn phách của ta không thể thoát khỏi nơi đây.
Sau này, khi Hầu phủ rước mẫu thân vào phủ, vì cầu cho ta bình an, nên bà luôn
đeo bùa bình an được vẽ theo ngày giờ sinh của ta.
Thành ra hồn phách của ta mới có thể thoát ra.
Mấy ngày tiếp theo, chuyện cả nhà Hầu phủ bị xử tử, chuyện Hầu phủ hãm hại
các cô nương đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, Mạnh Ninh bị bá tánh vây
đánh, cuối cùng phát điên.
Mẫu thân ta lại thành anh hùng trong mắt người khác, nhưng bà sẽ không bao
giờ cười nữa.
Bà bán hết tài sản của Phó Quân Từ để lại, rồi chia tiền cho các cô nương bị
hãm hại.
Nhiếp Chính Vương hỏi bà có muốn được ban thưởng gì không, bà nói chỉ cần
tro cốt của ta và cây hải đường ta trồng kia.
Đêm đó, mẫu thân ôm tro cốt của ta ngồi dưới gốc cây hải đường đến sáng.
Ta nép vào bên cạnh mẫu thân, lẳng lặng ngồi cùng bà.
Khi những tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu vào trong viện, bà đột nhiên nhẹ
giọng nói:
Bé ơi, con xem, trời đã sáng rồi!
(Hết)