Hải Đường - Chương 3
6.
Phó Tử Tiêu ngã ngồi trên mặt đất, hắn ta che lại khuôn mặt sưng tấy của mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tuy nhiên dục vọng chiếm hữu trần trụi trong mắt hắn ta, đã sớm trở nên mãnh liệt.
“Tuy ta gả vào Hầu phủ là thân bất do kỷ, nhưng dẫu sao vẫn là người của Hầu gia, xin nhị công tử hãy tự trọng.”
“Trời tối rồi, mời nhị công tử về cho.”
Mẫu thân lạnh mặt, hạ lệnh đuổi khách.
Đêm hôm đó, Phó Tử Tiêu không ngủ, hắn ta đứng suốt đêm bên ngoài viện của mẫu thân ta, đến sáng sớm mới rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Tử Tiêu luôn có thể vô tình chạm mặt mẫu thân.
Có khi là ở đình hóng gió trong hoa viên không người, có khi là trên con đường mòn tĩnh lặng bên hồ sen.
Lần nào mẫu thân cũng quy củ, dè dặt giữ một khoảng cách nhất định, còn ánh mắt của Phó Tử Tiêu nhìn bà lại càng ngày càng si mê.
Ta biết mẫu thân đang cố ý.
Mấy hôm nay ta đi theo bên cạnh bà, tận mắt chứng kiến bà treo túi thơm hương thanh lê mà Tô Uyển Nhi thích bên hông, thấy bà tỉ mỉ vấn tóc dài, cài hoa lan nàng thích lên tóc.
Mỗi cử chỉ hành động của bà đều giống như Tô Uyển Nhi.
Mẫu thân ta định biến mình thành thế thân của nữ nhân kia, thay thế nàng, để lại dấu ấn không thể phai mờ trong lòng Phó Tử Tiêu.
Cuối cùng, bà đã thành công.
Đêm đó Phó Tử Tiêu xông vào phòng của mẫu thân, dồn chặt bà vào góc tường, rồi cuối người hôn lên môi bà.
Trong mắt hắn ta ngập tràn cố chấp cuồng si, bóp lấy cằm mẫu thân, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Sau này không được đi hầu hạ lão già Phó Sách kia nữa!”
“Tô Niệm Vân, nói cho ta, ta phải làm sao mới có được nàng?”
Mắt mẫu thân đỏ lên, bà quay đầu đi, trong lời nói chứa đựng sự tức giận:
“Ngươi không có được đâu, cả cái Hầu phủ này đều là của Hầu gia, trên dưới Hầu phủ một bông hoa, một cọng cỏ, một gốc cây, đều thuộc về Hầu gia.”
“Trừ khi ngươi trở thành Hầu gia, nếu không ta vĩnh viễn sẽ không thể là của ngươi.”
Phó Tử Tiêu cười, hắn ta gật đầu rồi duỗi tay vuốt ve mặt mẫu thân:
“Ta vốn không ham muốn tước vị Hầu gia, nhưng vì nàng, ta nguyện liều mạng tranh giành.”
Mẫu thân im lặng nhìn hắn ta, đột nhiên nhón mũi chân, môi đỏ khẽ chạm vào chóp mũi Phó Tử Tiêu:
“Thiếp thân rửa mắt mong chờ.”
7.
Phó Tử Tiêu vừa đi, mẫu thân đã lập tức chạy về phía cửa sổ.
Bà dùng nước trà liều mạng rửa sạch miệng mình, như thể trên mặt dính cái gì dơ bẩn lắm vậy.
Mãi đến khi ấm trà thấy đáy, mẫu thân mới chật vật ngã ngồi trên đất, bà vùi đầu vào giữa đầu gối, tự ôm lấy mình nhỏ giọng khóc nức nở:
“Bé, mẫu thân nhất định sẽ báo thù cho con.”
“Mẫu thân nhất định sẽ tìm được con…”
Ta ngồi xuống cạnh bà, muốn dùng tay vỗ lưng mẫu thân, như khi còn nhỏ ta buồn mẫu thân sẽ làm vậy để an ủi ta.
Nhưng động tác đơn giản vậy ta cũng không làm được.
Ta chỉ có thể khóc cùng bà.
“Mẫu thân, chúng ta đừng chịu uất ức như vậy nữa được không?”
“Người đi đi, người trở về đi, con cầu xin người…”
“Bọn họ là quan lớn, chúng ta là hạ dân nhỏ bé, làm sao đấu được bọn họ?”
Mẫu thân ta vẫn chưa biết, Hầu phủ trông nguy nga lộng lẫy này, thật ra là địa ngục trần gian.
Mà tên Phó Tử Tiêu nhìn dịu dàng lễ độ kia, không hề dễ đối phó như trong tưởng tượng của bà ấy.
Năm đó ta cực khổ thêu túi tiền đưa cho hắn ta, cũng thổ lộ lòng mình cho hắn ta biết.
Hắn ta cười hỏi ta:
“Hải Đường, ngươi thích ta, vậy có bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì ta không?”
Ta nói với hắn ta là ta bằng lòng.
Tối đó, Phó Tử Tiêu kêu ta viết một phong thư gửi cho mẫu thân:
“Mấy ngày nữa ta sẽ đi du học, ta muốn dẫn ngươi theo.”
“Ngươi viết một phong thư gửi cho người nhà, nói ngươi được Hầu phủ gửi gắm, đi theo các thương nhân ra ngoài làm việc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ở kinh thành.”
Ta không nghi ngờ gì.
Vừa viết xong phong thư, Phó Tử Tiêu đã từ đằng sau siết cổ ta.
Hắn ta kéo ta vào mật thất âm u ẩm ướt, tiếng ta thê lương cầu cứu vang vọng khắp thư phòng, nhưng không một ai tới cứu.
Phó Tử Tiêu tra tấn ta suốt một đêm, trước khi rời đi, hắn ta đã khóa xiềng xích nặng nề lên tay chân ta.
Ta trốn trong bóng tối khóc đến xé ruột xé gan, mãi đến khi nghe thấy một giọng nữ khàn khàn vang lên từ cách đó không xa:
“Đừng khóc nữa, đợi khi nào mang thai ngươi sẽ được ra ngoài.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn rồi thấy hoảng sợ, trong mật thất tối tăm có mười mấy cô nương tầm tuổi ta.
Tuy quần áo trên người các nàng dơ không chịu nổi, nhưng ta chỉ nhìn qua đã nhận ra, họ đều là tì nữ nhất đẳng trong phủ.
Nữ tử nói chuyện với ta là Lăng Tiêu tỷ tỷ, người lúc trước đã nói với mọi người là sẽ về quê thăm người thân.
Đêm đó, ta cuộn mình trong mật thất âm u, đã biết một bí mật về Hầu phủ.
Từ mười năm trước, sau khi chiến thắng Bắc Nhung trở về kinh thành, nam nhân Phó gia đều mắc phải chứng vô sinh.
Tìm thầy trị bệnh, hỏi thuốc vô số, nhưng nam nhân Phó gia vẫn không thể nối dõi tông đường.
Sau đó, bọn họ nghe được một phương thuốc cổ truyền trong nhân gian, nói là dùng thai nhi sống ngâm chung với các loại thảo dược quý hiếm là có thể chữa khỏi căn bệnh quái ác này.
Tuy nhiên thai nhi sống phải có dòng máu của Hầu gia.
Nam đinh Hầu phủ không thể sinh con, vậy lấy đứa trẻ ở đâu ra?
Một tên thầy bói đã đưa ra kiến nghị:
“Thử nhiều cô nương một chút, chắc sẽ có cơ hội.”
Điều này thật hoang đường, thế mà Phó Sách lại thấy có thể.
Từ đó về sau, mỗi năm Hầu phủ đều sẽ mất tích vài cô nương, những cô nương đó bị cầm tù trong địa lao không thấy ánh sáng mặt trời, trở thành vật chứa thai cho ba phụ tử Phó gia.
Định Viễn Hầu phủ là trung lương nhiều đời này, đã từ lúc nào không biết, bị ích kỷ, ngu muội, cùng dục vọng ăn mòn đến độ chỉ còn lại lớp vỏ rỗng bên ngoài kia.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thì thối rữa rách nát.
Sau đó Tô Uyển Nhi phát hiện bí mật kinh hoàng này của Hầu phủ, Phó Sách ra lệnh cho Phó Tử Tiêu:
“Giết chết Tô Uyển Nhi, nếu không bí mật này có khả năng sẽ bị truyền ra ngoài.”
Vì giữ thể diện của Hầu phủ mà Phó Tử Tiêu đã tự mình ra tay, giết chết người hắn ta yêu.
Mấy năm trôi qua, cô nương bị nhốt ngày càng nhiều, nhưng vẫn chưa có cô nương nào thành công mang thai.
Phó Sách nghĩ chắc là cô nương ở kinh thành khó có thai, vì thế, lão ta bắt đầu tìm những cô nương ở ngoài huyện thành xa xôi.
Khoảng thời gian lão ta đến huyện Kỳ thị sát tình hình thiên tai, thủ hạ của lão đã lén bắt cóc các cô nương chưa lập gia đình ở gần đó.
Mà ta, chính là con dê ngu ngốc tự tìm đến.
8.
Để đạt được chức vị Hầu tước, người đầu tiên Phó Tử Tiêu phải đối phó không phải Phó Sách, mà là trưởng tử của Hầu phủ, Phó Quân Từ.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Phó Tử Tiêu đã lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình ở kinh thành để liên tục ngáng chân Phó Quân Từ.
Khi Phó Quân Từ nhận ra người hãm hại mình lại chính là người cùng sống dưới một mái mà, thì tài sản đã thiệt hại gần một nửa.
Rất nhanh, Phó Quân Từ cũng phát hiện bí mật của Phó Tử Tiêu.
Hôm đó Phó Quân Từ đi ngang qua viện của mẫu thân ta, tận mắt nhìn thấy di nương với đệ đệ của mình đang quấn quýt bên nhau, chính tai nghe thấy Phó Tử Tiêu dịu dàng gọi mẫu thân:
“Uyển Nhi… Uyển Nhi…”
Phó Quân Từ chìm vào suy tư, hắn ta không trực tiếp xông vào, mà đợi Phó Tử Tiêu rời đi rồi mới lén đột nhập vào phòng mẫu thân ta.
Hắn ta hung hăng bóp cổ bà, chất vấn:
“Di nương, ngươi xem người Hầu phủ bọn ta là đám ngốc đúng không?”
Hắn ta muốn lôi mẫu thân ta đến trước mặt Phó Sách, nhưng khi thấy chiếc trâm cài đột nhiên rơi xuống của bà, hắn lại sững người.
Chiếc trâm cài đó là Phó Quân Từ tặng cho Tô Uyển Nhi.
Mọi người ở kinh thành đều biết, Phó Tử Tiêu với Phó Quân Từ xưa nay không hòa thuận.
Nguyên nhân không khác gì ngoài việc, tình đầu khó quên của Phó Tử Tiêu cũng là dằm trong tim của Phó Quân Từ.
Năm đó hai huynh đệ Phó gia đồng thời yêu con gái của thương nhân buôn trà ở Giang Nam, Tô Uyển Nhi.
Vì để giành được trái tim của Tô Uyển Nhi, bọn họ đã tranh đấu gay gắt suốt thời gian dài.
Cuối cùng, Tô Uyển Nhi đính hôn với Phó Quân Từ.
Một ngày trước khi đính hôn, nàng lại chết trong tay Phó Tử Tiêu.
Ta không biết tại sao mẫu thân lại có trâm cài của Tô Uyển Nhi, cây trâm kia rõ ràng đã chôn theo Tô Uyển Nhi sau khi nàng chết.
Hiển nhiên là cây trâm cài đó khiến cho Phó Quân Từ cảm thấy hứng thú với mẫu thân ta.
Hắn ta nhặt cây trâm cài của mẫu thân lên, mắt đỏ bừng:
“Tại sao ngươi có cây trâm này?”
Mẫu thân cụp mắt xuống, rồi khi ngước lên, trong mắt đã rưng rưng nước mắt.
“Ta là… ta là Tô Uyển Nhi…”
“Ta biết nói vậy có thể ngươi sẽ thấy rất hoang đường, nhưng ta thật sự đã sống lại.”
Tên Phó Quân Từ này là kẻ tra tấn các tì nữ trong mật thất tàn nhẫn nhất, thế mà lại là người tin Phật.
Nghe nói năm đó lúc Tô Uyển Nhi chết, hắn ta từng ba quỳ chín lạy từ chân núi lên đỉnh núi chùa, chỉ vì xin Phật Tổ cho Tô Uyển Nhi một cơ hội sống lại.
Ta rõ ràng nhìn thấy sự giằng xé trong mắt Phó Quân Từ.
Hắn ta do dự giữa tin tưởng và nghi ngờ.
Chỉ chốc sau, hắn ta bình tĩnh lại, khôi phục lý trí.
Hắn ta lại bóp lấy cái cổ trắng nõn của mẫu thân, lần này còn ra tay tàn nhẫn hơn:
“Ngươi nghe tin này ở đâu?”
“Hồi nãy ta nghe thấy Phó Tử Tiêu kêu ngươi là Uyển Nhi, chẳng lẽ hắn bị ngươi lừa rồi sao?”
“Nói… rốt cuộc ngươi có mục đích gì!”
Hai vai mẫu thân khẽ run lên, đôi mắt trong veo dần bị phủ một lớp hơi nước mỏng, vẻ mặt bi thương, khó nén khỏi đau khổ.
Bà nở nụ cười chua xót:
“Kiếp trước Phó Tử Tiêu giết ta, kiếp này ta tiếp cận hắn để báo thù cho bản thân.”
“Tiếc là đã bị hắn phát hiện…”
“Không ngờ người hại chết ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ta, còn người luôn miệng nói yêu ta thì lại nghi ngờ ta…”
Phó Quân Từ sững sờ, mẫu thân nhân lúc hắn ta thất thần, tiến đến bên tai hắn ta, nói nhỏ:
“A Từ, trên eo của chàng có một vết bớt màu đỏ đúng không?”
9.
Cuối cùng Phó Quân Từ đã tin.
Mẫu thân nói bà muốn báo thù cho bản thân, Phó Quân Từ không chần chừ mà cùng bà lập kế hoạch báo thù.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Phó Quân Từ đã nhiều lần đặt chân đến tiểu viện của mẫu thân.
Còn Phó Tử Tiêu thì thấy ghen tị.