Hải Đường - Chương 2
Hình như bà đang đợi Phó Sách.
Tuy nhiên bà không đợi được Phó Sách, mà là nhị công tử hầu phủ đang say khướt, Phó Tử Tiêu.
“Ngươi chính là tiểu thiếp phụ thân ta không tiếc hưu thê cũng muốn cưới vào đúng không?”
Lúc hắn ta nhìn mẫu thân ta bằng đôi mắt mờ sương, đột nhiên có một tia sáng lóe lên:
“Quả thật khá xinh đẹp.”
Nói xong lời này, Phó Tử Tiêu vì say rượu mà lảo đảo ngã xuống đất.
Mẫu thân tiến đến đỡ, nhưng khi nhìn thấy túi tiền bên hông của hắn ta bà sững người.
Chiếc túi tiền màu xanh lơ thêu hình hoa thủy tiên có một con bướm màu đỏ nhỏ bên góc, sống động như thật, thu hút mọi ánh nhìn.
Chiếc túi tiền này là ta tặng cho Phó Tử Tiêu.
Vì có công cứu Phó Sách, ta được đặc cách thăng làm tì nữ nhất đẳng.
Lúc đó Phó Tử Tiêu mới từ Giang Nam trở về, Lăng Tiêu tỷ tỷ trước đây hầu hạ hắn ta về quê thăm người thân, nên ta được thay thế vị trí của nàng.
Phó Tử Tiêu xuất thân phú quý, lại rất tốt với hạ nhân, ít nhất là đối xử với ta rất tốt.
Vào lúc nửa đêm khi hầu phủ đã cấm đi lại, hắn ta thường lén lấy chút đồ ăn vặt nhét vào tay ta:
Hải Đường, ngươi đói bụng không, ta lấy cho ngươi đó.”
Thỉnh thoảng lúc ra ngoài phủ du ngoạn, hắn ta cũng mang về cho ta hộp phấn Ngọc Duyên.
Mà ta chỉ là một cô nương chưa biết yêu, chưa trải sự đời, ta bị hắn mê hoặc, dễ như trở bàn tay yêu lấy hắn ta.
Có điều ta không biết rằng, tất cả những điều tốt đẹp mà kẻ đó dành cho ta đều là âm mưu.
Để báo đáp Phó Tử Tiêu, cũng vì thể hiện tình cảm của bản thân, ta đã tự tay thêu chiếc túi tiền hoa thủy tiên đó.
Ta cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ, dồn hết tình cảm của mình vào những đường may tinh tế.
Theo thói quen, ta thêu thêm một con bướm vào đó trước khi hoàn thành.
Thói quen này bắt nguồn từ mẫu thân của ta.
Hồi còn ở huyện Kỳ, vì kiếm tiền phụ giúp gia đình, mẫu thân thường lén nhận một chút đồ thêu về nhà làm.
Người nhận đồ về thêu có rất nhiều, để phân biệt với những tú nương khác, mẫu thân thường thêu một bông hoa nhỏ ở góc của tấm lụa.
Nữ công của ta là một tay mẫu thân chỉ dạy, sau khi biết thói quen nhỏ này của mẫu thân ta đã học theo, thêu một con bướm màu đỏ lên đồ của mình.
“Mẫu thân à, người là hoa, con là bướm, chúng ta sẽ mãi không chia lìa.”
Dần dần, tất cả đồ thêu của ta đều sẽ có thêm một con bướm.
Có khi là giấu trong lớp lót, có khi là ở các họa tiết thêu.
Mà mẫu thân luôn biết chuyện này.
Ta lơ lửng giữa không trung, nhìn mẫu thân dùng tay vuốt ve túi tiền một cách trân trọng, có chút kích động:
“Mẫu thân, người cách hắn ta ra xa một chút…”
“Đừng đến gần hắn ta…”
Nhưng bà không nghe thấy ta, ta nhìn thấy bà khom lưng đỡ Phó Tử Tiêu say khướt vào trong phòng.
5.
Mẫu thân đỡ Phó Tử Tiêu lên giường cho hắn ta nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi bên cửa sổ cầm kim chậm rãi thêu.
Lúc hoàng hôn, lão quản gia của hầu phủ vội vàng chạy đến đây báo cho mẫu thân:
“Chủ mẫu dặn dò, mấy hôm nay hầu gia có việc quan trọng nên sẽ ngủ lại chủ viện, không đến chỗ di nương được.”
Ta biết sẽ có kết quả như vậy, thậm chí còn thầm thấy may mắn.
Chủ mẫu của Hầu phủ Mạnh Ninh là đích nữ của phủ Thừa Tướng, xuất thân cao quý, sống trong nhung lụa, ngay cả lúc nói chuyện với người ta cũng sẽ hếch mặt lên trời.
Bởi vì có bà ta ở đây, nên dù Hầu phủ nhiều năm qua con nối dõi ít ỏi, thì lão hầu gia vẫn không dám nạp thiếp.
Khi ta trôi lửng lơ ở Hầu phủ có nghe bọn hạ nhân nói, mẫu thân là nữ nhân đầu tiên lão hầu gia dám nạp vào Hầu phủ sau nhiều năm chung sống với Mạnh Ninh. Mạnh Ninh muốn dằn mặt mẫu thân vào hôm bà gả vào là chuyện bình thường.
Nghe lời quản gia nói xong, mẫu thân chỉ mỉm cười, sau đó lấy một thỏi bạc vụn từ túi tiền ra, bảo quản gia chuyển lời lại cho Mạnh Ninh một câu:
“Tỷ tỷ mới là bà chủ của Hầu phủ, muội muội tất nhiên phải nghe theo tỷ tỷ.”
Phó Tử Tiêu tỉnh dậy ngay lúc này.
“Di nương đúng là co được dãn được.”
Nam nhân ngồi ở trên giường lạnh băng mà hờ hững khẽ nhíu mày, trông dịu dàng như ngọc lại vô cùng thờ ơ.
Nhưng đây chỉ là mặt nạ của hắn ta.
“Mẫu thân, hắn ta không phải người tốt, mẫu thân…”
Ta đứng trước mặt mẫu thân, cố gắng dùng cơ thể ngăn cản đường đi của bà, tuy nhiên bà lại đi xuyên qua người ta, không hề dừng lại.
“Tỉnh rượu xong thì khát nước lắm.”
“Để ta pha ly trà cho ngươi.”
Giọng của mẫu thân mềm mại tinh tế, vô cùng dễ nghe.
Lòng ta thì lại rất hoảng loạn.
Ta biết e là mẫu thân đã bị vẻ ngoài dịu dàng của Phó Tử Tiêu lừa rồi.
Có điều mọi chuyện lại nằm ngoài dự kiến của ta.
Ta tận mắt nhìn thấy mẫu thân nhúng ngón tay được sơn đỏ vào trong nước trà ấm áp, chỉ chốc lát sau một nắm bột trắng đã tan biến trong nước trà.
Mẫu thân mạo hiểm như vậy gả vào Phó gia, là vì muốn giết hắn ta sao? Nhưng người giết ta không phải Phó Tử Tiêu.
“Mẫu thân, làm vậy quá nguy hiểm, không được.”
“Nếu Phó Tử Tiêu xảy ra chuyện ở nơi này, thì người cũng sẽ mất mạng đó.”
Ta vội bay đến, muốn cướp lấy chén trà kia.
Tuy nhiên ta không thành công.
Ta trơ mắt nhìn Phó Tử Tiêu uống một hơi cạn sạch ly nước trà pha thuốc độc kia.
“Nghe nói di nương chỉ là một ca nữ nhỏ bé trên sông Tần Hoài, không ngờ trà này pha cũng ra dáng ra hình lắm.”
Ca nữ?
Mẫu thân từ khi nào đ thành ca nữ?
Nếu mẫu thân thành ca nữ, vậy đệ đệ phải làm sao đây?
Trong phút chốc, ta lại có chút mơ hồ.
Từ sau khi chết đi, hồn phách của ta luôn bay lửng lơ qua mọi ngóc ngách trong
Hầu phủ, lâu rồi chưa tan biến.
Mọi người hay nói, người sau khi chết sẽ về lại nơi mình sinh ra.
Nhưng ta sau khi chết hồn phách không thể đến âm phủ báo danh, cũng không thể rời khỏi cái nơi quỷ quái Hầu phủ này.
Ta bị nhốt ở đây đã lâu lắm rồi, thế nên ta không biết gì về chuyện của mẫu thân với đệ đệ.
“Ca nữ không phải sinh ra đã làm ca nữ.”
Mẫu thân nhận lấy chén trà trong tay Phó Tử Tiêu, giọng ấm áp mềm mại:
“Ta vốn là con gái của thương nhân buôn trà ở Giang Nam, gia đình sa sút nên…”
“Nếu công tử thích, thì có thể thường đến đây, ta lén cất giữ không ít trà ngon đâu.”
Mẫu thân nhíu mày, trong mắt toàn là ưu thương, cả người chìm trong ánh chiều tà yếu ớt, có cảm giác tan vỡ đến cùng cực.
Ta chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của mẫu thân, từng cử chỉ, từng nụ cười của bà như đều được tính toán kỹ lưỡng.
Bà như một tay câu lão luyện đang thả mồi câu, chỉ chờ Phó Tử Tiêu cắn.
Quả nhiên Phó Tử Tiêu không khiến người khác thất vọng, hắn ta nhìn chằm chằm vào sườn mặt của mẫu thân mà ngẩn người.
Không biết có phải do thuốc được thêm vào không, hắn ta lại nắm lấy tay mẫu thân, con ngươi dần mất đi ánh sáng, lẩm bẩm nói:
“Ngươi cũng là con gái của thương nhân buôn trà ư”
“Ngươi cũng họ Tô sao?”
Mẫu thân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phó Tử Tiêu, giọng nói như làn hương thoảng qua:
Đúng vậy, ta có một người bà con xa tên là Tô Uyển Nhi.
Mấy năm trước, nàng có đến kinh thành du ngoạn, công tử có từng gặp qua nàng chưa?
Ta đứng sau lưng mẫu thân, nhìn dáng vẻ quyến rũ của bà, mà ta run lên.
Tô Uyển Nhi chính là điều cấm kỵ của Phó Tử Tiêu.
Quê nàng ở Giang Nam, là con gái thương nhân buôn trà, mấy năm trước theo người nhà vào kinh thành du ngoạn quen biết được Phó Tử Tiêu.
Phó Tử Tiêu vừa gặp đã yêu nàng, thậm chí vì cưới nàng mà suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với lão hầu gia.
Nhưng cuối cùng đôi uyên ương này vẫn không thể đến được với nhau.
Tô Uyển Nhi đã chết, chết dưới kiếm Phó Tử Tiêu.
Kể từ đó, Tô Uyển Nhi thành điều kiêng kỵ trong Hầu phủ, không ai dám nhắc đến cái tên này trước mặt Phó Tử Tiêu.
Sao mẫu thân lại biết đến Tô Uyển Nhi?
“Uyển Nhi… Uyển Nhi…”
Phó Tử Tiêu nhìn mẫu thân, lại có chút si mê.
Bây giờ ta mới nhận ra, thứ mẫu thân chuốc Phó Tử Tiêu không phải thuốc độc.
Nhìn tình trạng của hắn ta, chắc chắn là đã chìm trong ảo giác.
Ta thấy mẫu thân ôm lấy khuôn mặt Phó Tử Tiêu, dịu dàng lạ thường:
“Sao công tử biết khuê danh của ta?”
Ngay sau đó, đôi mắt u ám của Phó Tử Tiêu đột nhiên sáng ngời.
Hắn ta bỗng ôm mẫu thân vào lòng, rồi siết chặt, lực mạnh đến mức như muốn dung hòa bà vào cơ thể mình.
“Uyển Nhi… Uyển Nhi…”
“Là nàng đúng không? Uyển Nhi…”
Mẫu thân giãy khỏi vòng tay của Phó Tử Tiêu, giơ tay lên, hung hăng tát cho hắn ta một cái: “Nhị công tử, ngươi thật là hồ đồ, ta là di nương của ngươi đó.”