Hải Đường - Chương 1
1.
Khi mẫu thân được người dùng kiệu hoa đưa vào nhà từ cửa sau, thì ta đang lơ.
Lửng giữa không trung, nhưng bà không thấy được ta.
Ta chậm rãi bay xuống, đưa tay ra muốn xốc khăn voan lên nhìn mẫu thân.
Có điều dẫu ta cố sức thế nào thì cũng chỉ phí công.
Ta tức giận, đánh một cái vào rèm vải kiệu hoa.
Bức rèm vải kia đột nhiên đong đưa, mẫu thân bỗng ngẩng đầu lên, đôi môi thoa son đỏ thắm lẩm bẩm nói:
“Bé…”
Đây là tên ở nhà của ta.
Trong chốc lát ta thật sự cho rằng mẫu thân có thể thấy được ta.
Tuy nhiên ngay sau đó, bà sợ mình bị ngã kiệu, vội nhào vào lòng lão hầu gia đang tiến đến nghênh đón.
“Hầu gia, thiếp nhớ chàng lắm…”
Ta chết đứng tại chỗ, cảm xúc phẫn nộ từ trong lồng ngực trào dâng lên, khiến toàn thân ta phát run:
“Mẫu thân, tại sao người lại như vậy?”
Ta cố gắng tiến đến, muốn kéo mẫu thân từ trong vòng tay ôm ấp của lão hầu gia ra.
Nhưng ta phát hiện làm vậy chỉ là phí công.
Ta trở mắt nhìn bọn họ ôm ấp triền miên trước mặt người ăn kẻ ở, má kề má môi kề môi, không chút e dè.
Lúc này ta mới nhận ra, khi con người chết đi, họ sẽ trở nên bất lực trước mọi thứ trên thế gian.
Ta không thể ngăn cản mẫu thân nhảy vào hố lửa.
Nhưng ta không cam lòng.
Ta muốn đưa bà chạy trốn, thoát khỏi địa ngục Phó gia này.
Cho nên, ta một bước cũng không rời khỏi bà, cố gắng nghĩ cách cảnh báo cho mẫu thân.
2.
Trùng hợp là Phó Sách đưa mẫu thân đến nơi ta từng sống.
Bản thân ta không muốn bước vào, nơi này gợi lại quá nhiều ký ức không tốt.
Nhưng ta bất chấp tất cả.
Vừa xông vào sân, ta phát hiện mẫu thân đang ngẩn ngơ nhìn cây hải đường trong sân.
Bà đưa tay vuốt ve cây hải đường, ánh mắt ảm đạm:
“Hầu gia, ngài tốt với thiếp quá, thiếp thích nhất là hải đường.”
Phó Sách vẫy tay áo trường bào thêu thanh trúc của mình, kéo chiếc đai ngọc màu lục đậm trên eo lên cao, khuôn mặt mập mạp nở nụ cười đắc ý:
“Đây là hải đường Tây Phủ chỉ có ở huyện lân cận, bổn hầu biết nàng thích nên mới trồng đó.”
Không, lão ta đang nói dối.
Cây hải đường này là do ta trồng.
Dù ta đã chết rất lâu rồi, lâu đến mức ta không rõ rốt cuộc là ba năm hay ba tháng.
Nhưng ta nhớ rõ, năm thứ nhất ta vào hầu phủ, Phó Sách bị ám sát trong gia yến Trung Thu, vào thời khắc nguy nan đó ta đã lấy thân bảo vệ, cứu lão ta dưới lưỡi kiếm.
Sau đó, Phó Sách cảm kích ân cứu mạng của ta, thăng cho ta từ nô tì rửa chân lên nô tì nhất đẳng.
Lão ta còn muốn ban thưởng cho ta mấy tấm tơ lụa đẹp.
Nghe nói tơ lụa kia là nhị công tử hầu phủ mang từ Giang Nam về, vô cùng quý giá.
Nhưng một hạ nhân như ta cần phải làm việc, sao xứng với lụa là gấm vóc?
Nên ta đã xin hầu gia ban cho ta một cây hải đường Tây Phủ.
Mẫu thân đứng dưới bóng cây hải đường, trên đầu đeo trâm đẹp châu hoa, môi đỏ khẽ nhếch, khuôn mặt lại rạng rỡ hơn đôi chút:
“Hầu gia tốt với thiếp nhất.”
Bà vòng tay ôm lấy eo Phó Sách, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực lão ta, môi đỏ như có như không khẽ chạm vào cằm Phó Sách.
Từng cử chỉ, từng lời nói của mẫu thân đều có sức hút hồn người, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ quyến rũ trí mạng.
Khác một trời một vực với nữ nhân gánh giỏ tre đi trên bờ ruộng để đưa cơm cho phụ thân năm xưa.
Ta không biết, nữ nhân nhà nông ít học đó rốt cuộc đã trải qua những gì, mới biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Mà bà gả vào hầu phủ, cuối cùng là muốn làm gì?
“A Vân chuẩn bị sẵn sàng đi, đêm nay bổn hầu sẽ đến bên nàng.”
Phó Sách híp mắt lại, véo nhẹ vào hông mẫu thân, sau đó rời đi.
Mẫu thân thấy Phó Sách rời đi, nụ cười trên mặt lập tức sụp xuống, thay vào đó là sự mệt mỏi và mê mang tràn đầy trong mắt.
Bà vuốt ve cây hải đường do chính tay ta trồng, nước mắt tuôn dài:
“Bé, cuối cùng mẫu thân đã gả vào đây rồi.”
“Mẫu thân… đến tìm con đây…”
Thì ra, là vì ta.
Biết rõ bà không thể nghe thấy được, nhưng ta vẫn che kín miệng mình lại, sợ tiếng khóc sẽ làm bà giật mình.
Mẫu thân không biết, hai ta chỉ cách nhau một bước chân.
Miệng ta bị tơ hồng buộc chặt, nội tạng bị đào rỗng, bên trong nhét đầy các loại hương liệu.
Thi thể của ta dán đầy bùa chú, bị người ta dùng vải dầu bọc chặt lại, chôn vùi trong mảnh đất ẩm ướt tối tăm dưới cây hải đường.
“Mẫu thân… mẫu thân, bé ở đây…”
Ta ngồi trên cành cây hải đường, cố gắng lay động cành cây, hy vọng mẫu thân sẽ chú ý đến cánh hoa hải đường rơi đầy đất.
Nhưng mẫu thân lại không hề hay biết.
Bà đưa tay bắt lấy cánh hoa hải đường tung bay lả tả, lẩm bẩm nói:
“Nếu sớm biết con có đi mà không có về, năm đó mẫu thân đã không để con đi…”
Nói xong, hốc mắt bà đỏ hoe.
Gió thổi qua, mang theo những cánh hoa hải đường trắng phớt hồng tung bay, giống hệt với khung cảnh khi ta rời khỏi huyện Kỳ năm xưa.
Năm ấy ta mang theo kỳ vọng của mẫu thân đi theo Phó Sách vào kinh, chúng ta chưa bao giờ nghĩ tới, lần tiếp theo gặp lại đã bị cái chết chia ly.
3.
Năm ấy ta vừa mới cập kê, huyện Kỳ gặp phải trận nạn châu chấu lớn chưa từng có trong lịch sử, đồng ruộng không thể thu hoạch được.
Năm thứ hai lại bị lũ lụt, bá tánh toàn huyện Kỳ không còn mấy ai sống.
Phụ thân ta vì nhảy xuống nước cứu giúp người khác mà kiệt sức qua đời.
Ta hỏi mẫu thân:
“Có phải phụ thân không về được nữa không ạ?”
“Có phải mình sẽ không được gặp phụ thân nữa không?”
Bà ôm đệ đệ còn quấn tã, nhìn thi thể phụ thân bị ngộp nước làm cho trương phình, cười nói với ta:
“Bé, phụ thân con là anh hùng.”
“Con đừng trách phụ thân.”
Rõ ràng là bà đang cười, nhưng ta thấy trong mắt bà rưng rưng ánh nước.
Lũ lụt qua đi thì bệnh dịch ban đào lại bùng phát, chỉ có hai ngày đệ đệ ta đã bắt đầu sốt cao.
Thầy lang trong thôn nói hiệu thuốc trong kinh thành có thuốc trị bệnh này, tuy nhiên giá hai lượng bạc, không có tiền thì chỉ có thể chờ chết,
Nhưng chúng ta lấy đâu ra bạc?
Bây giờ người trong thôn chỉ có thể sống qua ngày bằng rau dại, không ai kiếm ra được số tiền này.
Ngay lúc mẫu thân ta bó tay không còn cách gì, ta gặp được Phó Sách.
Khi đó lão ta là đặc sứ được triều đình phái đi cứu tế huyện Kỳ, các quan sai nói lão ta là quan lớn trong kinh thành tới.
Phó Sách đã tuần tra huyện Kỳ xong, đang chuẩn bị hồi kinh.
Không biết ta lấy can đảm ở đâu ra, mà xông vào đội ngũ, quỳ xuống trước mặt lão ta:
“Đại nhân, ngài mua ta đi, ta không đắt đâu, chỉ hai lượng bạc thôi.”
Nếu có hai lượng bạc, đệ đệ ta sẽ được cứu sống.
Huyện thái gia vốn định sai nha dịch lôi ta ra đánh chết, bởi vì loại hạ dân như chúng ta va chạm mặt quý nhân thì phải mất đầu.
Nhưng khi đó Phó Sách như thần tiên vậy, lão ta móc hai lượng bạc từ trong ngực ra, nhét vào tay ta:
“Vừa hay ta đang thiếu tì nữ đi theo, chọn ngươi đi.”
Ta vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay mẫu thân, thề non hẹn biển:
“Mẫu thân, người chăm sóc tốt cho đệ đệ nha, con đi kiếm tiền nuôi gia đình mình.”
“Chờ con tích góp được chút đỉnh, sẽ dẫn mẫu thân với đệ đệ lên kinh thành ở.”
Khi ta ngồi xe ngựa của Phó Sách rời khỏi huyện Kỳ, cây hải đường trước cửa thôn nở rộ rực rỡ.
Xe ngựa lao nhanh về phía kinh thành, ta tưởng rằng ta đang chạy về phía tương lai tươi sáng, sau này ta mới biết, ta đang chạy về phía vực sâu vạn kiếp không thể quay đầu.
4.
Mẫu thân đứng yên dưới bóng cây hải đường thật lâu, sau khi lấy lại tinh thần mới vào nhà dọn dẹp đồ trang sức của bà.
Ta đi xuyên qua cửa, bay qua bay lại trước mặt bà, hòng tạo ra chút động tĩnh, để bà biết ta đang đứng trước mặt.
Nhưng dù ta có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Mẫu thân lặng lẽ ngồi bên mép giường, nhìn gương trang điểm.