Hạc Tâm Viên Mãn - Chương 1
1
Gà gáy sáng tỏ, ý thức dần trở .
Dù đầu óc còn mơ màng, nhưng những gì xảy đêm qua vẫn in đậm trong ký ức.
Sau bữa tiệc mừng thắng trận, tên thuộc hạ tên A Phi rủ hưởng lạc nhân gian.
Hắn ca tụng gã nam kỹ mà tìm ở thành là thiên hạ nhất.
Say men say rượu, cả đám lảo đảo đến thanh lâu cao cấp “Dao Tiên Cư”.
Mấy bọn họ đến tìm kỹ nữ, còn thì tìm nam kỹ.
Một đêm say sưa, thật là khoái trá.
Cảm giác , nóng bỏng và trơn trượt.
Giống như ăn một bát đậu hũ nóng ngày đông giá rét .
“Đang sờ cái gì đấy?”
“Đậu hũ nóng.”
“Sờ đủ ?”
Ta lười biếng mở mắt , “Sờ chút , sờ thêm chút nữa, cho sờ thêm…”
Ừm.
Hả?
Trời đất!
Nam Mô A Di Đà Phật!
Đây là ác mộng cấp độ nào thế .
Nam kỹ quen quá, càng càng giống Thương đại nhân mà gặp tối qua trong yến tiệc.
Hắn thấy vẻ mặt biến sắc của , lạnh lùng dậy.
Những vết tích xanh tím khiến khỏi rùng .
“Sáng… sáng . Tối qua say quá nên rõ, bây giờ kỹ thì thấy ngươi giống một mà từng gặp.”
Ta run rẩy kéo chăn lên, vội vàng nhặt quần áo vương vãi sàn.
Vị “tiên nhân” đang dùng nước lạnh lau , lạnh lùng lên tiếng:
“Chính là Thương Hạc Vũ.”
Ta cứng họng gật đầu, “Ngươi cũng từng gặp ?”
“Chính là .”
Toang .
Lần chắc chắn đến Tây phương cực lạc mất.
2
“Đêm qua chắc hẳn là một sự hiểu lầm.” Ta liếm đôi môi khô nứt, thận trọng liếc . “Hay là cứ quên chuyện ?”
Sắc mặt trầm xuống đáng sợ, ánh mắt như xuyên thấu .
“Thành thân hoặc chết, tướng quân chọn một .”
Thành thân thì thể thành thân , cả đời cũng thể thành thân.
Còn chết…
Có cần thiết ?
Khá là cần thiết.
Thương Hạc Vũ, vị Nội các Thủ phụ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, thiên chi kiêu tử, long phượng trong thiên hạ.
Về mặt công, những văn thần chửi cần dùng lời tục mà biết đã ngủ với thủ lĩnh của họ, chắc tấu chương hạch tội thể vây quanh thành một vòng.
Về mặt tư, Thương Hạc Vũ một khuôn mặt tuyệt thế, năm xưa khi dạo phố khi đỗ Trạng nguyên, hoa và túi thơm rải đầy mấy con phố, nếu để những ngưỡng mộ biết đã ngủ với trong mộng của họ, chắc họ thể xé , chấm muối ớt nhai sống luôn.
“Không thể lựa chọn thứ ba ? Đêm qua lẽ, chắc hẳn chúng đều khá vui vẻ.”
“Hừ, vui vẻ? Tướng quân đang tự ?”
Ta lúng túng hai vết răng cắn cực kỳ đối xứng xương quai xanh của , dù nghĩ thế nào cũng nhớ nổi đêm qua đã làm thế nào.
“Thương đại nhân chắc đó là ? Biết chúng đều đánh thuốc mê và đặt lên cùng một chiếc giường thì .”
Hắn lạnh lùng , đột nhiên dậy nắm cằm đưa về phía xương quai xanh của . “Hay là ngươi so thử xem, xem vết răng khớp . So xong bên trái, thể so tiếp bên .”
Hắn , thật sự làm .
Làm xong tim lạnh toát.
Một là nhớ đến sự táo bạo của , hai là vì khi vô thức há miệng áp lên vết răng đó, nó khớp hảo.
Hắn cũng động tác của làm cho giật .
Thân hình cứng đờ, đột ngột thẳng dậy.
Ta ngẩng đầu , đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo, giọng vẫn còn ẩn chứa vài phần giận dữ: “Thế nào?”
Người vẫn sắc làm mê hoặc lòng , lúc còn ngu ngốc chép miệng, giọng mơ hồ: “Cũng .”
“Hừ,” đột nhiên lên, rõ ràng là một cảnh , nhưng khiến kinh hồn bạt vía, “Ngươi còn đánh giá nữa.”
“Không dám, dám.”
“Thành thân là chết, Hoắc tướng quân đã chọn xong ?”
“Ừm, cũng cần thành thân. Ngài , , chuyện sẽ ai biết. Ta hứa chuyện đêm qua sẽ chôn sâu trong bụng, tuyệt đối để danh tiếng của ngài tổn hại nửa phần.”
Sắc mặt vốn đã âm trầm của bỗng chốc mang thêm vài phần hung ác, “Ngươi chịu trách nhiệm?”
Ta gõ gõ ngón tay, “Ngài… , thiệt thòi . Ngài đừng thế , đây thật sự là lần đầu tiên đến những nơi như thế . Có thể coi như, đêm qua chúng đã tiến hành một hoạt động giải tỏa lành mạnh ?”
Hắn chọc , “Ngươi xem là cái gì?”
Lúc , cửa phòng gõ theo một quy luật nhất định.
“Ta ở bên trong, hãy đợi một lát.”
“Chủ nhân thương ?”
Ta mặt những vết tích , chỉ bình thản mở miệng, “Không .”
Thương Hạc Vũ đột nhiên căng thẳng, từ tốn : “Nói cho cùng, chúng cũng coi như là đồng liêu.”
Ta thấy , nghĩ rằng vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, lập tức gật đầu, “Phải, .”
“Chưa rõ tại đêm qua dẫn đến tình cảnh hiện tại, nhưng tin rằng tướng quân cố ý làm .”
“Phải, .”
“ đã xảy chuyện , bất kể vì lý do gì, chúng đều chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy .”
“Phải, .”
“Vì tướng quân chỉ cần cho một danh phận là .”
“Phải, ph— ” Đầu óc chợt tỉnh táo , “Không , thể cho ngài danh phận gì? Ngài danh phận gì?”
“Tất nhiên là làm phu quân của ngươi.”
“Phu quân?”
Trước đây chỉ nữ tử đòi danh phận từ nam tử, từng nam tử đòi danh phận từ nữ tử.
Thương Hạc Vũ thấy vẻ kỳ lạ, giọng điệu lạnh vài phần, “Chê xứng?”
Nghe , thân run lên, lắc đầu điên cuồng, “Là xứng.”
Nghe , vẻ mặt dịu , “Không , chê ngươi.”
Có lẽ vì chúng ở trong quá lâu, ngoài cửa gõ cửa.
“Chủ nhân gì sai bảo?”
Thương Hạc Vũ liếc đã ăn mặc chỉnh tề, : “Lấy giấy bút đến.”
Bên ngoài im lặng một lúc, “Vâng.”
3
Ta thể nào quên vẻ mặt của thị vệ khi bước phòng và thấy những dấu vết lấp ló Thương Hạc Vũ.
Không , hiểu hiểu.
Bởi vì phản ứng đầu tiên của cũng y hệt như .
Chỉ khác là, những dấu vết kinh ngạc đó do chính tay tạo .
Ta đã nhắc Thương Hạc Vũ vài lần hãy mặc quần áo tử tế .
chẳng bận tâm chút nào, còn cho rằng quần áo mặc cả ngày đã bẩn, chịu mặc đàng hoàng, cứ thích ung dung tự nhiên quyến rũ khác mà hề biết.
“Nào, ký tên đây.”
Ta cúi đầu, kỹ từng chữ tờ giấy.
Chữ nhiều nhưng khi kết hợp thì thật đáng kinh ngạc: “Hoắc Tam, Doanh Châu, tự nguyện làm vợ của Thương Hạc Vũ”.
“Đây là cái gì?”
“Sợ ngươi khỏi cửa là quên mất lời hứa.”
Ta cúi đầu, trong phòng chỉ ba , thật cần vòng vo như .
Hắn liếc một cái,
“Hợp đồng hôn nhân sẽ chuẩn khi chúng gặp phụ mẫu của ngươi, việc hôn nhân đại sự thể qua loa. Ta chỉ cần danh phận, nhưng danh phận đó hợp lệ. Tam thư lục lễ, thể thiếu một thứ nào.”
Tên thị vệ bước thấy liền ho sặc sụa, liếc mắt hiệu, ép tên thị vệ nhịn thở đến tím mặt.
“Hay là để ho thêm vài tiếng nữa? Ta thấy sắp chịu .”
Thương Hạc Vũ dời ánh mắt về phía , “Ký tên xong ?”
“Được , nhưng rõ, nửa năm chúng ly hôn. Trong thời gian sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, đối xử với ngươi. Còn khi ly hôn, ngươi gây khó dễ cho gia đình , cũng để cho những hâm mộ của ngươi ăn tươi nuốt sống .”
Ta là một võ tướng, đã chứng kiến quá nhiều cái chết bất ngờ, cũng biết những bỏ sẽ sống cuộc sống như thế nào.
Ta thể tránh khỏi cái chết bất ngờ, chỉ thể cố gắng tránh xa những mối quan hệ ràng buộc.
Hắn nắm lấy tay , dùng ngón cái của xoa lên dấu ấn, ấn thật mạnh lên tên của .
“Ừm, ly hôn.”
Hắn cẩn thận thu tờ giấy, đặt sát tim, giọng dịu dàng hơn nhiều, “Trước tiên hãy kết hôn đã.”
Ta rời khỏi “Dao Tiên Cư” trong trạng thái mơ màng.
Không thể hiểu nổi tại kỹ nam trai biến thành Thương Hạc Vũ khi mở mắt .
Ta sai A Phi điều tra, cũng hù sợ nhẹ.
Vội vã tìm hiểu rõ mọi chuyện.
Chưa đầy một lúc , Thương Hạc Vũ đã đến.
Xe ngựa của nhà họ Thương dừng , qua đường đã nhận và bắt đầu vây xem.
Những bán hàng rong nhanh chóng mang theo túi tiền, khăn tay đến gần những cô gái đang hiếu kỳ.
Nghe A Cường miêu tả , hai chân bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.
Có cần vội vàng như ?
Vội vã đến hội trường, thấy cha mẹ đang hỏi Chung bá.
“Ngươi chắc chắn là đến cầu hôn chứ đến gây sự ?”
“Vị khách quý đó quả thật đến cầu hôn, còn mang theo cả mai mối nữa.”
Cha lập tức cảnh giác, “Chẳng lẽ là mấy tên già vẫn còn nhớ thương vợ ?”
Chung bá: “……”
Mẹ giáng một cái tát gáy cha, “Câm miệng.”
Chung ba: “Vị khách quý là đến cầu hôn Tam tiểu thư.”
Cha : “Nhà khi nào Tam tiểu thư ?”
Chung bá: “……”
Chung bá: “Tam tiểu thư đã đến tuổi cập kê từ năm năm .”
Mẹ tát cha một cái nữa,
“Ngươi chắc chắn biết Hoắc Tam là con gái chứ? Chẳng lẽ cô gái nào tên tiểu tử hỗn láo Hoắc Tam lừa gạt?”
Từ nhỏ đã mặc đồ nam để tiện hoạt động, mẹ thường xuyên khác hiểu lầm.
Chung bá: “Không thể nào, họ rõ là Hoắc Tam cô nương.”
Mẹ liên tục gật đầu, đó bảo Chung bá mời .
Không khí trong phòng khách vô cùng kỳ lạ.
Ba chúng cứ chằm chằm.
Cha mẹ , họ, .
Cha mẹ thể ngờ đến cầu hôn là Thương Hạc Vũ.