Hắc Liên Hoa Không Giả Vờ Nữa - Chương 5
17
Ta nghĩ có lẽ ta vẫn chưa đủ nỗ lực, nên chưa bị diệt cỏ tận gốc.
Hoặc có lẽ Hoàng đế cần ta làm thêm vài chuyện nữa để có lý do chính đáng mà hạ thủ ta.
Để Hoàng đế sớm thất vọng hoàn toàn với ta, tốt nhất là tống ta vào lãnh cung mãi mãi, ta đặc biệt vẽ ra một bức chân dung tâm lý về điểm yếu của hắn.
Mỹ nhân hắn thích vừa có tài văn vừa có võ, không khuất phục trước cường quyền, không bị danh vọng chi phối, suốt ngày mặc y phục màu xám, trắng, đen, cùng hắn ngồi lại trò chuyện lo nghĩ về dân chúng.
Tóm lại, điểm yếu của Hoàng đế có thể gói gọn như sau:
Tính cách dứt khoát, mặc đồ giản dị, phẩm hạnh cao quý.
Ta cam đoan, ba ưu điểm này ta không có cái nào.
Mỗi ngày ta ăn mặc như một con công, tung tăng khắp ngự hoa viên.
Không gặp được Hoàng đế, ta thì chọc mèo đùa chó.
Ta nhổ hết hoa cúc của Vương tần, cười nhạo trâm cài mới của Trương Thục phi trông như con gà.
Cuối cùng, ta ném con mèo trắng của Quý phi xuống hồ và bị bắt phạt quỳ.
Trời vừa hay đổ mưa to, ta quỳ trong mưa mà nức nở, cuối cùng cũng gặp được Hoàng đế đang ngồi bên cạnh Quý phi nghe tiếng mưa rơi.
Hoàng đế nhìn ta, không giận, cũng không biểu lộ gì khác, chỉ quay sang hỏi Quý phi: “Chuyện gì vậy?”
Quý phi nói: “Nàng ta ném Tiểu Nhi xuống hồ.”
Tiểu Nhi là con mèo đó.
Lúc này, nó đã được tắm rửa sạch sẽ, thơm tho, nằm trong lòng Quý phi, giơ móng vuốt về phía ta.
“Ồ?” Hoàng đế cúi xuống nhìn ta: “Đánh nhau à?”
Ta cảm thấy hắn đang nhìn ta như nhìn một con thú cưng, nhưng rõ ràng hắn vẫn chưa đủ giận.
Ta quyết định tiếp tục nhảy múa trên điểm yếu của hắn.
Ta ôm chân hắn mà khóc: “Bệ hạ, họ ghen tị vì thiếp được bệ hạ sủng ái nên bắt nạt thiếp, Quý phi còn lấy công báo thù riêng, bệ hạ phải làm chủ cho thiếp…”
Nhìn đây, hãy nhìn kỹ.
Không phân biệt đúng sai, còn làm mình làm mẩy, ngu ngốc mà còn vênh váo.
Loại ngu ngốc này không xứng đáng với khuôn mặt của bạch nguyệt quang.
Vậy nên mau chóng tống ta vào lãnh cung đi!
Nhưng Hoàng đế vẫn không nổi giận, hắn chỉ nâng cằm ta lên, dịu dàng nói: “Tiểu Nhi là quà quốc lễ do vua Ba Tư tặng, Quý phi chỉ là người nuôi tạm thời.”
Ta ngẩng đầu lên: “Hả?”
Nếu là quốc lễ thì chuyện này liên quan đến ngoại giao hai nước, nếu nó mất dù chỉ một sợi lông, cũng có người phải bồi mạng.
Con mèo này rõ ràng được phái đến chỉ để gây chuyện mà!
Ta ngẩng đầu lên, nước mưa chảy dài trên má ta.
Hoàng đế cầm ô đứng trước mặt ta, mỉm cười nói: “Chuyện vào lãnh cung, đừng mơ nữa.”
18
Sau khi Thịnh Quý nhân thất thế, cùng lúc đó biên cương đại loạn, trong ngoài đều có mối lo, hai phe phái trong triều cuối cùng cũng hoàn toàn chia rẽ.
Một đêm tĩnh mịch, tên vương gia cặn bã đã tạo phản.
Hắn sớm đã thu phục tổng lãnh chỉ huy cấm quân về phe mình, đêm đó chỉ dẫn theo ba nghìn kỵ binh bao vây hoàng cung, nhốt Hoàng đế trong tẩm cung.
Ban đầu là một ván cờ mà hắn nắm chắc phần thắng, nhưng không ngờ Hoàng đế lại không có trên long sàng trong tẩm cung.
Khi hắn cầm kiếm bước ra khỏi tẩm cung, điều chờ đợi hắn bên ngoài chỉ là ngọn lửa ngút trời và x//ác chet đầy đất.
Lúc đó, ta đang đứng trong doanh trại hộ vệ giáp sắt, nhìn từ xa người đàn ông đầy tham vọng ấy đứng bất động trong gió lạnh.
Vương gia cũng nhìn thấy ta từ xa, kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi…”
Ta sợ có kẻ bắn lén, âm thầm nhích về phía sau lưng Hoàng đế.
Theo một cách nào đó, ta và Hoàng đế giống như đang bắt tay làm điều xấu.
Hắn lợi dụng ta, biến cha ta – một người cùng phe với vương gia, trở thành quyền thần ngang hàng với hắn trên triều, rồi lại lợi dụng ta, ép cha ta mất hết quyền lực trong chốc lát, khiến phe cánh của vương gia nghĩ rằng thời cơ ngàn năm có một đã đến.
Vương gia tỉnh ngộ, nghiến răng nói: “Lá thư của Thịnh Đảm là giả? Ngươi căn bản không bị bệnh nặng?”
Hoàng đế khẽ nhếch môi nhưng không trả lời.
Hắn nói: “Bắn tên.”
Vương gia chet ngay lập tức.
Ta thấy hắn bị bắn như cái sàng, bị khiêng ra khỏi cổng hoàng cung, mắt vẫn chưa nhắm lại.
Ta thấy lạnh.
Nói cho cùng, ta vốn dĩ không phải người thuộc thế giới này.
Ta run rẩy, muốn bỏ chạy, nhưng tay lại bị Hoàng đế nắm chặt. Ta muốn giật ra, nhưng cố thế nào cũng không thoát.
“Lâm Uyển.” Hắn nhẹ nhàng gọi tên ta, “Ở lại bên trẫm.”
Ta giằng co với hắn trong đêm đen.
Ta không thể nhìn rõ ánh mắt hắn, nhưng ta có thể cảm nhận được rằng hắn lúc này cũng không hề dễ dàng gì.
Đột nhiên trong đầu ta lóe lên một suy nghĩ: Không lẽ hắn không chịu nổi khi thấy ta chứng kiến cái chet của người tiền nhiệm nên muốn kéo ta theo cùng?
Hắn nắm chặt tay ta, như nắm lấy một mảnh gỗ trôi nổi, cơ thể gầy gò của hắn đứng vững như cây tùng, nhưng lòng bàn tay đã đổ mồ hôi rõ ràng.
Hắn đang sợ?
Trong khoảnh khắc đó, ta nghĩ một cách phi lý.
“Lâm Uyển, hãy ở lại đây.”
Hắn nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, cố chấp nắm lấy tay ta.
Ta cúi đầu, nhìn những ngón tay hắn đã tái nhợt, không hiểu sao lại gật đầu.
19
Sau này nghĩ lại, ta nhận ra mình thực ra đã bị Hoàng đế lừa.
Ngày trước khi ta được phong hậu, cha ta lần đầu vào cung thăm ta.
Ông đã hoàn toàn cởi bỏ áo giáp, chỉ xách hai con cá mà mình vừa câu được, lảo đảo bước vào cổng Thần Vũ, đứng trong ngự hoa viên mà trò chuyện với Hoàng đế.
Hai người cứ nói qua nói lại, cười cười nói nói, chẳng giống như những kẻ địch không đội trời chung trước kia.
Ta nghi ngờ lắm, len lén lại gần, chỉ nghe thấy cha ta vừa vuốt râu vừa cười nói: “Nếu năm đó vương gia không sai người đưa điểm tâm đến, e rằng nó còn chưa chịu vào cung đâu. Con bé Uyển Uyển ấy, là đứa mềm lòng nhất.”
Hoàng đế mỉm cười, rót thêm trà cho cha ta: “Đa tạ tiên sinh đã chỉ giáo.”
Tiên sinh? Khoan đã, ta đã bỏ lỡ đoạn nào của câu chuyện vậy???
Vì vậy, đêm đó, ta đè Hoàng đế xuống giường, nghiến răng hỏi hắn: “Nói đi, hai người có âm mưu gì phải không?”
Gần đây Hoàng đế tính khí ngày càng tốt, mặc ta leo lên người mà lằng nhằng.
Hắn nghịch tóc ta, nói bên tai: “Ta kể cho nàng nghe một câu chuyện.”
20
Ngày xưa có một tiểu hoàng tử, hắn có mười người anh em.
Hắn rất khó khăn mới giành được ngai vàng, nhưng đêm nào cũng không thể ngủ yên, lo lắng không ngừng.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cô nương trong nhà của lão sư của mình, nghe nói cô nương ấy vừa trải qua một trận ốm nặng, khi tỉnh dậy thì tính tình thay đổi, như thể bị mất hồn.
Hắn vì phép lịch sự mà định đến hỏi thăm, lại nghe thấy cô nương đang nói chuyện phiếm với tiểu nha hoàn:
“Giet mấy người anh em cũng không phải là sai lầm, cuối cùng thì cũng phải sống tiếp mà.”
“Nghe nói Hoàng đế chỉ mới hai mươi tuổi… thật tội nghiệp.”
Hắn ngơ ngác đứng đó, không hiểu vì sao, nhưng chữ “tội nghiệp” như một lưỡi d//ao, đ//âm thẳng vào trái tim hắn.
Lúc đó, nàng ấy đang nằm phơi nắng, ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu lên mặt nàng ấy.
Nàng ấy mặc một chiếc áo lông, toàn thân bao phủ trong ánh sáng vàng rực rỡ. Mềm mại không thể tả.
“Tiên sinh.”
Hắn quay đầu, nhẹ nhàng hỏi lão sư.
“Về việc chọn người phối hợp vào cung, liệu có thể…”
21
Nụ hôn của Hoàng đế rơi xuống khi nào, ta không còn nhớ rõ nữa.
Ta chỉ nhớ rằng mình vẫn cắn hắn một cái, mơ hồ hỏi: “Thế còn Thịnh Quý nhân thì sao?”
Hoàng đế nói: “Chưa bao giờ có chuyện thế thân, tất cả chỉ là tin đồn.”
Ta nói: “Vậy lần đầu tiên thì…”
Hoàng đế vùi đầu vào vai ta cười khẽ: “Nàng đã nói chuyện với hắn lâu như vậy, ta không vui.”
“……”
“Chuyên tâm nào.” Hoàng đế nói, giọng khàn khàn pha chút ý cười: “Chẳng lẽ nàng muốn làm một Hoàng hậu hữu danh vô thực sao?”
Hả? Ta ngơ ngác không hiểu.
Những nụ hôn dồn dập của Hoàng đế phủ lên người ta.
Ta không thể tiếp tục suy nghĩ, trong cơn hỗn loạn, ta nghe thấy Hoàng đế hỏi: “Uyển Uyển, vậy rốt cuộc là vì sao nàng lại đồng ý ở lại?”
Tất nhiên là vì khuôn mặt của ngài rồi.
Ta thầm nghĩ trong lòng.
Ngài trông giống hệt thần tượng của ta ở một thời không khác mà.
Ai mà không phải là kẻ thế thân chứ?
Chỉ là hắn sẽ không bao giờ biết được điều này.
[HẾT]