Hắc Liên Hoa Không Giả Vờ Nữa - Chương 3
9
Hắn đã lên tiếng, tất nhiên ta phải tặng.
Chủ quản của cục chế y nói Hoàng đế thích những màu sắc trong trẻo, tinh khiết, nên may cho ta một bộ váy đỏ.
Ban đầu ta chê bộ váy đó quá sặc sỡ, không ngờ đêm trước ngày sinh nhật lại đột nhiên có tuyết rơi, đến hôm sinh nhật, tuyết trắng hòa với váy đỏ, điệu múa vụng về của ta lại thu hút được sự chú ý của mọi người.
Lúc đó, không gian yên tĩnh như tờ, ta và Hoàng đế từ hai phía đám đông nhìn nhau. Ta cầm chén rượu, kính hắn, chúc hắn tuổi mới thêm nhiều niềm vui.
Trong khoảnh khắc đó, trên mặt Hoàng đế hiện lên một biểu cảm khó hiểu, như là ngập ngừng, lại như là hối hận.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta. Ta chỉ mỉm cười đáp lại. Hoàn toàn không nhận ra một ánh nhìn nóng bỏng khác trong đám đông.
Cho đến khi ta rời khỏi bữa tiệc, dạo bước trong vườn hoa, thì đột nhiên đụng phải một kẻ không mời mà đến.
“Uyển Uyển!”
Vương gia mặt đầy vui mừng, bước tới định nắm lấy tay ta. Ta ngửi thấy mùi trầm trên người hắn, lập tức lùi xa tám bước.
Vương gia tỏ ra thương xót: “Uyển Uyển, đã lâu không gặp, ta ngày đêm đều nghĩ về nàng.”
Ta tin cái qq ấy. Ta nhìn quanh, quả nhiên chẳng thấy ai xung quanh.
Tên cặn bã kia tiến từng bước về phía ta: “Uyển Uyển, nàng vẫn còn giận ta.”
Ta rất muốn đấm một cú vào mặt hắn, nhưng ta càng sợ hắn giet người diệt khẩu.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách nhắc đến cấp trên của hắn: “Duyên phận giữa ta và vương gia đã hết, giờ đây bệ hạ đối xử với ta rất tốt.”
Tên cặn bã nhìn chằm chằm vào mặt ta, đột nhiên cười lạnh: “Vậy nàng đã nghe qua cái tên Thịnh Đảm chưa?”
Thịnh Đảm? Lễ Giáng sinh?
Ta bối rối hoàn toàn.
Chưa kịp hỏi lại thì đã nghe thấy tiếng động phía sau.
Hoàng đế với gương mặt u ám xuất hiện bên cạnh ta, nắm tay ta kéo đi.
Vương gia đứng một bên, khóe miệng nở nụ cười chế giễu, khiến ta lạnh cả sống lưng.
10
Hoàng đế kéo ta suốt dọc đường về tẩm cung.
Trời đã dần tối, ánh nến trong tẩm cung nhấp nháy như sao. Hoàng đế nhìn ta qua ánh đèn, vẻ mặt cuối cùng cũng trở nên ôn hòa hơn một chút.
Hắn nói: “Lâm Uyển.”
Ta chờ đợi rất lâu, nhưng không có lời nào tiếp theo. Có vẻ hắn chỉ muốn gọi tên ta một tiếng.
Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng thở dài trên vai ta: “Hắn không phải là người tốt.”
Ta đáp: “Ta biết.”
Từ lúc hắn xuất hiện, ta đã hiểu, hắn có ý định chia rẽ ta và Hoàng đế.
Ban đầu, cha ta cùng hắn như rắn chuột một ổ… hứ, chí hướng cao xa, nhưng giờ cha ta nhờ ta mà phất lên như diều gặp gió, ai mà thèm cùng hắn tạo phản nữa?
Từ đồng minh, bọn họ đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Tên vương gia cặn bã chẳng qua chỉ muốn khiến ta thất sủng, ép cha ta quay lại chốn bùn nhơ mà thôi.
Hoàng đế lại im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Những lời của hắn… không đáng tin.”
Giọng điệu có chút chua chát. Nhìn hắn như đang ghen.
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giọng nhỏ nhẹ dỗ dành: “Ta biết, ngay cả dấu chấm câu trong lời hắn, ta cũng không tin.”
Cuối cùng hắn bật cười.
Rồi đôi môi mát lạnh của hắn phủ lên mắt ta, hắn cởi bỏ y phục của ta, những ngón tay của hắn nhảy múa trên cơ thể ta, chầm chậm vuốt ve từng tấc da thịt.
Ta là một người hiện đại, đối với những chuyện như thế này ta không quá sợ hãi, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi. Dù sao cũng đã vào cung, chuyện này là không thể tránh khỏi. Nhưng khi thực sự đối mặt, vẫn có chút căng thẳng.
Tất nhiên, chỉ một chút thôi.
Hắn nâng cằm ta lên, nhẹ nhàng hôn vào khóe môi, vừa thân mật vừa thì thầm: “Thành thật khai báo đi, lúc tuyển tú, nàng có phải đã lén trốn đi không?”
Ta không hiểu gì cả, ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy bối rối.
Hắn nghiêng người cười bên tai ta: “Nếu không, sao ta lại không gặp nàng sớm hơn.”
Hơi thở của hắn rung lên bên tai ta. Dù ta là “vua lý thuyết”, nhưng vẫn là “lính mới thực hành”.
Không thể chịu nổi, ta đành khẽ run lên. Hắn dường như cảm thấy thương hại, kéo tấm chăn gấm che lên người ta.
Trong khoảnh khắc, ta chìm vào một thế giới ấm áp, chỉ còn nhớ đôi mắt rực rỡ của hắn và hơi thở gấp gáp kìm nén. Khi tình cảm lên đến cao trào, hắn hôn lên cổ tay ta, nhẹ nhàng nói: “Hãy ở lại bên cạnh ta mãi nhé, Thịnh Đảm, đừng rời đi.”
Câu nói này vừa thốt ra, cả ta và hắn đều sững sờ. Ta chưa kịp phản ứng, cơ thể đã như một con mèo bị nắm gáy, bị nhấc bổng lên.
Lưng ta dán vào thanh giường lạnh lẽo, tay Hoàng đế bóp chặt cổ ta.
“Ngươi nghe lầm rồi,” hắn chậm rãi nói bên tai ta, “có phải không?”
Ta nhìn vào mắt hắn, không thấy một chút ấm áp nào.
Trái tim ta cũng từ từ chìm xuống.
11
Ta không bao giờ ngờ rằng, thoát khỏi cái hố của tên vương gia cặn bã, điều chờ đợi ta lại là một câu chuyện “thế thân”.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoàng đế đã không còn trong tẩm cung. Đón chờ ta là một thánh chỉ phạt cấm túc.
Lâm Phi phạm lỗi trước điện, bị cấm túc ba tháng, giáng xuống làm Quý nhân.
Để tự cứu mình, ta tìm đến lão ma ma để nghe ngóng chuyện xưa.
Quả nhiên, ta nghe được một câu chuyện đầy bi kịch.
Lão ma ma kể rằng tiên đế có mười người con trai, Hoàng đế hiện tại là con út.
Năm xưa, hắn có một thanh mai trúc mã tên là Thịnh Đảm, dung mạo giống hệt ta.
Lúc đó, mười hoàng tử tranh giành ngôi báu, cũng đồng thời tranh giành tuyệt sắc mỹ nhân này, cuối cùng Hoàng đế bây giờ đã thắng giang sơn nhưng thua nàng — nàng vì không muốn Hoàng đế và thân vương bất hòa, ảnh hưởng đến xã tắc, nên đã đi xa.
Lão ma ma nói: “Nương nương tuy giống tiểu thư Thịnh Đảm, nhưng cũng không hoàn toàn giống hệt, Thịnh tiểu thư là con gái nhà tướng, còn nương nương… ừm, dịu dàng hơn nhiều.”
Cứ nói thẳng ta là kẻ vô dụng luôn đi cho rồi.
Lão ma ma gợi ý: “Thật ra nương nương có thể thường xuyên mặc những bộ đồ gọn gàng, đơn sắc, nếu như thế…”
Nếu như thế thì càng giống bạch nguyệt quang hơn.
Sủng ái sẽ chẳng thiếu.
Ta hỏi lão ma ma: “Ta làm Thịnh Đảm, có thể thay thế nàng ấy không?”
Lão ma ma ấp úng không trả lời.
Ta thở dài nhẹ nhàng: “Vậy thì, cớ gì phải tự làm khổ mình?”
12
Trong những ngày không thể ra ngoài, ta viết thư cho cha ta mỗi ngày, từ từ khuyên nhủ ông đừng vì nhất thời không được như ý mà lầm đường lạc lối, tạo phản sẽ không có kết quả tốt, thà chờ thời cơ.
Thỉnh thoảng, ta cũng viết cho Hoàng đế một hai bức thư. Hỏi hắn, chuyện đãi ngộ ở lãnh cung còn giữ lời không?
Cha ta không trả lời.
Hoàng đế cũng không.
Khuôn viên nơi ta ở giống như một hòn đảo cô độc.
Sau đó, một vài tin đồn truyền đến tai ta. Mơ hồ nghe nói rằng bạch nguyệt quang của Hoàng đế đã trở về.
Nói rằng nàng là một mỹ nhân thanh cao như hoa mai, để khiến nàng cười, Hoàng đế đã hái hết mai trong kinh thành rải đầy hào nước quanh thành.
Ta nghe mà há hốc mồm.
Tiểu cung nữ khuyên nhủ ta: “Nương nương, cố chịu thêm một chút nữa, sắp hết thời gian cấm túc rồi. Đến lúc đó, chúng ta lại giành lấy trái tim của bệ hạ.”
Ta nói: “Giành lại làm gì?”
Tiểu cung nữ đầy vẻ khó hiểu, ta chỉ cười.
Ta không ngạc nhiên khi hắn có người mới, vốn dĩ hắn chưa bao giờ yêu ta.
Ta chỉ là, chợt nhận ra rằng mình thực ra rất thích hắn, nhiều hơn ta tưởng rất nhiều.
Phát hiện này thực sự khiến ta cảm thấy buồn.
13
Sau đó, thời gian cấm túc ba tháng của ta cũng qua đi, nhưng ta vẫn không ra khỏi phòng.
Cả hoàng cung đều biết ta đã thất sủng. Vì vậy, những kẻ thù cũ từng kết oán với ta lần lượt kéo đến.
Thục phi mang chiếc trâm cài mới đến trước mặt ta mà khoe khoang, Quý phi thì bế mèo đến thêm dầu vào lửa. Lúc đó, ta đang tập trung khắc món đồ chơi mới, không thèm ngẩng đầu, chỉ bảo cung nữ tiễn khách.
“Đây là gì?” Quý phi hỏi.
“Ma tước.” Ta đáp.
Ván chơi của chúng ta, có lẽ bắt đầu từ đầu xuân.
Đến mùa hè, chiếc vòng ngọc trắng quý giá nhất của Quý phi đã nằm trên cổ tay ta.
Nếu không có gì bất ngờ, ta nghĩ cuộc đời này của ta có lẽ cứ như vậy trôi qua. Nhưng vào buổi chiều hôm đó, một con diều bay vào sân của ta.
Một nữ nhân mặc váy đỏ đến đòi lại, cung nữ đi theo nàng ta không nói không rằng liền tát cung nữ của ta một cái.
Đây vốn là chuyện nhỏ, nhưng không hiểu sao lại mất kiểm soát, cuối cùng cung nữ gây chuyện kia bị phát hiện chet ở hồ trong ngự hoa viên, trên người còn có khăn tay của cung nữ trong cung của ta.
Thế là chuyện này cuối cùng cũng đến tai Hoàng đế. Ta ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn hắn.
Chúng ta đã nửa năm không gặp, ta cứ nghĩ mình đã sớm không còn để ý nữa, nhưng khi thực sự thấy hắn, mũi ta vẫn có chút cay cay.
Giờ đây bạch nguyệt quang đã trở lại, hắn không còn nói rằng ta đáng thương nữa.
Hắn chỉ nhìn ta, giọng nhạt nhẽo: “Thôi đi.”
“Thôi sao được?!”
Ta còn chưa kịp nói, nữ nhân mặc váy đỏ đã c//ướp lời.
Nàng ta như một ngọn lửa, chen vào giữa ta và hắn, trên người mang mùi hương trầm nhè nhẹ.
Ta bị mùi hương quen thuộc này làm cho kinh ngạc, nhìn Hoàng đế, đột nhiên thấy hắn như đang đội một chiếc mũ xanh khổng lồ.
Nàng ta nghiêm nghị, vẻ mặt chính nghĩa: “Mạng của cung nữ cũng là mạng, sinh mệnh của vạn vật đều bình đẳng, mong bệ hạ giải oan minh bạch cho nàng.”
Thật là, đạp lên ta mà xây dựng hình tượng chính nghĩa.
Cung nữ của ta quỳ dưới chân, run rẩy.
Ta bảo vệ nàng sau lưng, nhìn thẳng vào Hoàng đế và nói: “Đã là quốc pháp thì cần phải có chứng cứ.”
Bạch nguyệt quang nói: “Điều tra rõ ràng cũng là để trả lại sự trong sạch cho Lâm tỷ tỷ, không phải tốt sao?”
Ý nàng ta là ta cũng dính líu?
Ta tức đến nghiến răng, muốn lao lên mà x//é n//át khuôn mặt trà xanh đối diện, nhưng lại bị Quý phi kéo lại.
Bạch nguyệt quang lại nhìn về phía ta: “Thần thiếp biết bệ hạ từng có tình cảm cũ với Lâm Phi, nhưng quốc pháp bất vị tình.”
Ba chữ “tình cảm cũ” nàng ta nói nhẹ như không, mang theo một chút châm biếm.
Mọi người đều biết ta nhờ học cách mặc váy đỏ như nàng ta mà được sủng ái trong hậu cung, câu nói này của nàng ta mang ý mỉa mai đặc biệt.
Đây không chỉ là muốn hạ bệ ta, mà còn là tát vào mặt ta trước công chúng. Nhưng Hoàng đế vẫn đứng im không động đậy.
Thị vệ tiến lên định bắt cung nữ của ta, ta đứng chắn trước mặt không cho họ làm.
Cuối cùng Hoàng đế cũng mở miệng, nói với ta: “Nghe lời đi.”
Đó là câu nói đầu tiên của hắn với ta sau nửa năm. Bất chợt ta không muốn tranh luận nữa.