Hắc Liên Hoa Không Giả Vờ Nữa - Chương 1
1
Ta tên Lâm Uyển.
Cả kinh thành đều biết, ta bị vương gia bỏ rơi.
Hắn đã hòa hợp qua lại với ta ba năm yên bình, nhưng ngay sau đó lại quay đầu cưới thiên kim nhà tướng quân.
Đêm thành thân, hắn đứng trước cửa sổ của ta thổi khúc “Phượng cầu hoàng” cả đêm, hương trầm trên người hắn lan tỏa suốt đêm dài.
Với gương mặt đầy bất đắc dĩ, hắn nói: “Uyển Uyển, mối quan hệ trong hoàng thất vô cùng phức tạp, nàng biết mà, ta không thể làm khác được.”
Hừm.
Ta thấy hắn mới không được. Không phải hắn chê bai cha ta chỉ là một quan văn sao? Lại càng chê ta chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi mà thôi.
Ta hắt một chậu nước ra ngoài cửa sổ, bảo hắn cút càng xa càng tốt.
Tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ từ đó trở đi ta bắt đầu gặp xui xẻo.
Đi dạo phố thì bị cửa xe rơi trúng, vào chùa thì gặp đá lở, thậm chí đi trên đường cũng suýt bị người ta đẩy xuống sông.
Ta sống sót sau những tai nạn, nằm trên giường run rẩy. Cha ta thở dài bên giường: “Vương gia có thể bỏ con, nhưng con thì không thể quay lưng lại với hắn.”
Ta: “?”
Ta hiểu ra rồi. Có người muốn giet ta diệt khẩu.
Ta yếu ớt hỏi cha: “Vậy con còn con đường sống nào không?”
Cha ta nói: “Nếu con có thể từ bỏ, cha có một kế sách vẹn toàn cho cả hai bên.”
2
Ta đương nhiên có thể từ bỏ. Bởi vì ta vốn không phải là Lâm Uyển thật, ta chỉ là người xuyên sách mà thôi.
Theo kế hoạch của cha, ta dùng danh phận của đích tỷ để vào cung, trở thành Lâm Thường Tại. Nếu không có gì bất ngờ, ta có thể sống sót đến cuối cùng.
Vì vậy, ta thoải mái sống ẩn mình, mỗi ngày chọc mèo đùa chó, thỉnh thoảng ngồi tán gẫu với mỹ nhân bên cạnh, cuộc sống cũng khá thư thái.
Cho đến khi cha đến thăm ta, nắm tay ta với vẻ mặt từ ái: “Cha đã giúp con sắp xếp ổn thỏa rồi, đừng phụ lòng cha nhé.”
Ta lập tức cảnh giác.
Ông lão này thực ra rất xấu xa.
Đích tỷ ta bỏ trốn với một thư sinh trong đêm, nên ông mới nghĩ đến việc bảo ta gả thay.
Nói gì mà vinh hoa phú quý, trở thành nữ nhân của Hoàng đế.
Hừm.
Gả thay mà bị phát hiện thì sẽ bị ch//ém đầu, rõ ràng ông ấy đang đẩy ta vào hố lửa, giờ còn giả vờ nói đã sắp xếp hết cho ta.
Bây giờ chạy trốn có còn kịp không?
Quả nhiên, tối hôm đó, cung Triều Huy nơi ta ở bốc ch//áy.
Lúc đó tình hình hỗn loạn, ngọn lửa lan rất nhanh, còn có người không hiểu sao lại hắt một thùng nước lên giường ta.
Ta khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đám ch//áy, nhưng khi ra ngoài thì ngớ người. Bên ngoài đã có rất nhiều người vây quanh.
Ta ăn mặc xộc xệch, tóc tai rối bù, chân trần đứng thẫn thờ. Mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Giữa đám đông có một chàng trai gầy gò, da trắng, hắn nhìn ta chăm chú, ánh mắt trống rỗng, trong sự hỗn loạn ồn ào, hắn đứng yên tĩnh như chiếc lá cuối thu trên cành cây.
Không ngờ trong hậu cung lại có một thái giám đẹp trai thế này. Đầu óc rối loạn của ta nghĩ thế.
“Nương nương! Nương nương đã thoát ra rồi!” Cuối cùng cũng có người hét lên.
Có người khoác lên người ta một chiếc áo choàng. Có người đẩy ta đến trước mặt chàng trai đó.
Mơ hồ ta nghe thấy có người gọi “Bệ hạ”.
“Ngài là… Hoàng đế sao?”
Đầu ta vẫn còn ong ong, ta ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn, bóng lửa cuộn trào.
Hắn giơ tay lên, những ngón tay thon dài lướt qua trán ta, khóe miệng hơi nhếch lên: “Aiya, thật tội nghiệp…”
3
Tối hôm đó, ta được tắm rửa sạch sẽ và đưa lên long sàng của Hoàng đế. Hoàng đế ngồi dưới đèn phê duyệt tấu chương.
Ta quấn trong tấm lụa đỏ, ngồi trên long sàng nhìn hắn.
Hắn thực sự không giống một Hoàng đế, ngược lại, trông giống một thiếu niên trẻ tuổi mới bước vào đời.
Ngũ quan thanh tú, thân hình gầy gò, khi cúi đầu, lông mi cong cong tạo nên vẻ thanh bình và thuần khiết, bóng dáng hắn dưới ánh nến toát lên sự tao nhã.
Nhưng có lẽ đây chỉ là giả tạo. Ta nghĩ vậy.
Rốt cuộc, một người thực sự thuần khiết thì không thể ngồi vững trên ngai vàng được. Hơn nữa, dù ngoại hình của hắn có hợp gu của ta, ta cũng không thể ngồi yên chịu chet.
Khi ta đang ngẩn ngơ, hắn cũng nhìn ta. Khi ta lấy lại tinh thần, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Đẹp không?”
Ta vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu.
Hắn cười nhẹ, cởi bỏ áo choàng, cúi xuống, khẽ cắn vào vết thương bị bỏng trên tai ta.
“Thật đáng thương.”
Nụ hôn của hắn dần chuyển đến lông mi ta.
“Chú thỏ nhỏ bị ch//áy xém.”
Tấm lụa đỏ bị hắn lật lên, lộ ra một vùng lớn bầm tím trên ngực ta. Hoàng đế hơi sững lại, ngón tay chạm vào những vết bầm ấy.
Ta giả vờ sợ hãi mà lùi lại. Những vết bầm này là ta dùng thứ khó phai màu bôi lên từ chiều nay, nhìn qua cũng khá giống thật.
Nhưng không ngờ, Hoàng đế chẳng những không hốt hoảng mà còn cười.
Hắn nói: “Cũng không cần đến mức ấy.”
Ta: “?”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Nếu nàng không muốn, ta tất nhiên sẽ không ép buộc.”
Ơ, dễ dàng trốn thoát khỏi việc thị tẩm như vậy sao?
“Nhưng nàng chơi trò vặt dưới mắt ta, cũng phải trả giá chút đỉnh.”
“……”
4
Cái giá mà Hoàng đế nói không phải loại vận động không thích hợp cho trẻ em, mà chỉ là bắt ta đi cùng hắn đến suối nước nóng ở hành cung Tây Sơn.
Tên này, miệng nói không ép buộc ta, nhưng hành động thì chẳng tự giác chút nào.
Trên đường đi, ta và hắn cùng ngồi trên cỗ xe ngự giá, hắn ép ta gối đầu lên đùi hắn rồi nghịch tóc ta.
Cứ như vậy suốt đường đến hành cung, trời đã tối đen. Hắn kéo tay ta vào phòng, nói: “Ngủ trước một lát.”
Nói xong, hắn ôm ta lên giường, còn ôm ta như một chiếc gối ôm hình người, rồi nhắm mắt lại thư thái.
Ta…
Ta tất nhiên không dám cử động. Chỉ có thể nín thở, dưới ánh nến đếm từng sợi lông mi của hắn.
Không biết đã bao lâu, hơi thở của hắn dần đều lại.
Ta lén lút xuống giường, nhưng đúng lúc đó, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay ta.
Ánh mắt hắn vô cùng tỉnh táo, rõ ràng là không hề buồn ngủ.
“Lên đây.” Hắn nói.
Ta đành quay lại giường, co rúm người lại không dám nhúc nhích.
Hoàng đế lại ôm lấy ta, giọng nói uể oải: “Nghe nói trước khi vào cung, nàng từng có một đoạn tình cảm với Tam hoàng huynh của ta.”
“……?”
Người từng có chuyện với vương gia là ta, không phải đích tỷ ta, vậy hắn biết ta không phải là đích tỷ thật sao? Hắn thực sự biết chuyện ta gả thay sao?
“Tam hoàng huynh tinh thông thơ ca, võ dũng mưu lược có lẽ hơn hẳn ta phải không?”
… Ta chet mất, đây là câu hỏi tiễn đưa ta xuống suối vàng đây mà!
Ta suy nghĩ rất lâu rồi thành thật trả lời: “Khúc <> hắn thổi rất dở, người cũng không chân thành.”
“Hửm?”
“Hắn là kiểu người đắm chìm trong ái tình mà không thực sự để ý đến ta, thay người khác vào cũng như nhau thôi.”
Hoàng đế mở mắt, nhìn ta với vẻ hứng thú.
Ta tất nhiên không dám nói hoàng thất của các người xấu xa đến mức, chia tay còn muốn giet người diệt khẩu, chỉ có thể cố gắng giải thích.
“Hôm hắn thành thân, đứng dưới cửa sổ của thần thiếp thổi <>, đói bụng lại bảo người hầu mang đến vài phần điểm tâm, sợ bị ho lại bảo mang thêm lò sưởi, đến sáng sớm thì lén thu dọn sạch sẽ, giả vờ như chưa từng ăn gì. Diễn hay thật đấy.”
Hoàng đế hiếm khi để tâm chuyện gì, hắn nằm trên giường nhìn ta nghiến răng, bỗng bật cười.
Hắn cười, trong trẻo như ánh mặt trời xuyên qua tán lá, khiến người ta cảm thấy an tâm khó tả.
Vì vậy ta lấy hết can đảm hỏi hắn: “Còn ngài, tại sao lại dẫn thiếp theo?”
Theo lý mà nói, cha ta cùng lắm có thể đưa hắn đến gặp ta, chứ không thể quyết định chuyện ta được sủng hay không.
Lúc đó ta cũng chẳng làm gì nổi bật cả. Vậy điều gì khiến hắn “đặc biệt chú ý” đến ta như vậy?
Hoàng đế như một con mèo lớn lười biếng, ngáp dài rồi nói: “Quý phi và Thục phi ngày ngày tranh sủng, khiến triều đình cũng sóng gió khó lường.”
Rồi sao nữa?
Hắn chỉnh lại tư thế trên đầu gối ta, nằm dài mà gãi cằm ta: “Kiềng ba chân là ổn định nhất, trẫm thay họ thêm một chân.”
“……”
Ta tức đến mức âm thầm nghiến răng. Tên này, thì ra chỉ coi ta là công cụ.
Ta được “sủng ái”, cha ta tự nhiên cũng có thể tăng thế lực trong triều, đấu lại thế lực của Quý phi và Thục phi.
Không chỉ hậu cung, mà cả triều đình cũng ổn định hơn.
Hoàng đế quả nhiên là Hoàng đế, tính toán thật giỏi.
Hắn nhìn ta, đột nhiên đưa tay bóp má ta, sau đó cười khẽ.
Bỗng ta nhận ra rằng, ta đã quen biết hắn lâu rồi mà chưa bao giờ thấy hắn thực sự cười.
Nhìn hắn, trong thoáng chốc, ta chợt thấy có chút tiếc nuối, nếu ta thật sự là nhân vật trong cuốn sách này, có lẽ ta cũng sẽ yêu hắn. Nhưng sự dịu dàng này chỉ kéo dài trong chốc lát.
Hắn thu lại nụ cười, ngón tay đặt lên ngực ta, nhẹ nhàng nói: “Nàng ấy, m//ạng lớn mà còn không tự biết.”
“Hả?”
Hoàng đế thản nhiên nói: “Tam hoàng huynh của ta chưa bao giờ là một vương gia nhàn rỗi, chí hướng của hắn rất cao, lòng dạ cũng rất lớn.”