Hạc bay về phương Nam - Chương 2
5.
“Cháu chính là cháu gái nhỏ của Kỳ Hạc sao, thật đáng yêu.”
“Đừng cãi nhau, chú cũng chỉ quan tâm cháu mà thôi.”
Âm thanh của những cuộc tranh cãi, ồn ào, va chạm trong quá khứ liên tục vang lên bên tai tôi, tôi gần như không thể thở nổi.
Tôi rời khỏi chỗ đứng một cách không kiểm soát, dựa vào tường ở góc hành lang, liên tục ho và điều chỉnh cảm xúc.
Khi chú tìm thấy tôi, tôi đã xử lý tốt cảm xúc.
Tôi bình tĩnh theo hắn về nhà.
Lúc đi tới cửa biệt thự, hắn đột ngột lấy ra một miếng vải che mắt tôi.
Khi tầm nhìn rơi vào bóng tối, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Tôi theo hướng dẫn của hắn, đi lên cầu thang, cho đến khi cảm giác mình bước vào một căn phòng nhỏ thì dừng lại.
Sau khi dừng lại một chút, tôi nhận được dấu hiệu từ chú nhỏ.
“Ninh Nam, có thể gỡ xuống rồi.”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, chú tôi đã thay đổi trang phục.
Trong phòng được trang trí bằng những cây nến ánh sáng vàng dịu và những quả bóng lễ hội treo chéo trên tường.
Rất có thể là do hắn tự tay trang trí.
Thấy tôi đã chuẩn bị xong, Trâu Kỳ Hạc mặc bộ vest đuôi tôm đứng ở giữa phòng, nở nụ cười, nâng cây đàn violin lên vai, từ từ kéo dây đàn.
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong phòng.
Giai điệu quen thuộc là giai điệu yêu thích của tôi từ Lovers Under the Moon.
Không lâu sau khi tôi đến Trâu gia, ở trong hoa viên đụng phải Trâu Kỳ Hạc đang kéo dây đàn violin trong sắc màu rực rỡ, tôi liền làm nũng muốn làm thính giả của hắn.
Còn yêu cầu hắn chơi bản nhạc này vào ngày sinh nhật của tôi.
Đó là một yêu cầu rất vô lý.
Nhưng hắn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.
Kể từ ngày tôi yêu cầu, hắn chưa bao giờ vắng mặt trong phần này của sinh nhật tôi.
Ngoại trừ một lần trong ký ức kia.
Chú nhỏ nghĩ rằng tôi chỉ đang giận vì hắn bỏ bê tôi trong ba ngày để đi cùng nữ chính.
Hắn hoàn toàn quên rằng hôm đó là sinh nhật của tôi.
Là sinh nhật duy nhất kết thúc bằng một cuộc tranh cãi.
Sau ngày hôm đó, tôi cũng đã từng lén lút theo dõi cuộc hẹn hò của hắn với Chu Cẩn Yên.
Trên cánh đồng cỏ, hắn chơi đàn violin trước mặt cô ta với nụ cười rạng rỡ.
Tôi thì ẩn mình trong bóng tối phía sau cây, cắn tay mà khóc nức nở, không thành tiếng.
Cuối cùng tôi đã hiểu.
Người sẽ lo lắng cho từng hành động của tôi, sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
6.
Bài nhạc kết thúc.
Trâu Kỳ Hạc ngẩng đầu nhìn tôi, nhưng lại thấy hốc mắt tôi đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc.
Những lời chúc chuẩn bị sẵn đều không còn dùng được nữa, hắn vội vàng đưa tay lau nước mắt cho tôi, cười để xoa dịu bầu không khí.
“Sao thế, cảm động đến khóc rồi à?”
Tôi chăm chú nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn, như thể trong đó chỉ chứa được duy nhất mình tôi.
Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho tôi, lúc ấy tôi vẫn chưa cao lắm.
Tôi đứng trên chiếc ghế nhỏ, nhìn hắn cầm một chiếc bánh kem bốn inch đứng trước mặt dỗ dành tôi.
“Ninh Nam, hãy ước điều gì đó đi.”
Ánh nến lay động trong mắt hắn, tôi nhìn thấy dáng hình bé nhỏ của mình chiếm gần hết vị trí trong mắt hắn.
Khi đó tôi chưa hiểu thế nào là cảm giác thuộc về, chỉ biết rằng ngoài cha mẹ ra, tôi lại có thêm một người để dựa vào.
Thời gian trôi qua, người trước mặt chẳng thay đổi gì, nhưng lại có cảm giác như đã thay đổi điều gì đó.
.…
Từ nhỏ đến lớn, vì tôi không phải là máu mủ của nhà họ Trâu, những người trong họ hàng luôn nói tôi là gánh nặng của hắn.
Tôi giả vờ không để tâm, nhưng thật ra trong lòng cũng từng lén lo lắng, liệu tôi có làm phiền hắn không.
Khi cha mẹ tôi qua đời trong tai nạn, lúc nhận nuôi tôi, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Cũng chỉ lớn hơn tôi chín tuổi mà thôi.
Để nuôi dạy tôi tốt, hắn buộc mình phải trưởng thành trước tôi, sớm bước vào công ty, đấu đá với đám cáo già trên thương trường.
Nhiều lần tôi dậy giữa đêm để uống nước, thấy đèn phòng làm việc vẫn còn sáng.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy hắn nhíu mày, nhìn vào bức ảnh của tôi trên bàn, không ngừng thở dài.
Hắn thở dài vì điều gì?
Liệu có giây phút nào hắn từng hối hận, lúc đứng giữa đám đông năm đó, khi không ai muốn nhận nuôi tôi, hắn đã bốc đồng bước ra.
Tôi không dám nghĩ tiếp.
Để rồi sau đó, khi mọi chuyện xảy ra, tôi như bị ma ám, ra tay với nữ chính, nhưng lại khiến hắn bị tổn thương.
Khoảnh khắc đó, tôi mới chịu thừa nhận.
Đúng vậy, nếu không có sự xuất hiện của tôi, cuộc đời hắn sẽ rực rỡ và lãng mạn hơn nhiều.
Hắn sẽ thành danh khi còn trẻ, có người yêu thương hết lòng, hạnh phúc cả đời.
Trong câu chuyện của hắn, tôi đóng vai trò gì mà lại khiến hắn thất vọng đến mức này.
Vì vậy, ngay giây phút đầu tiên khi ý thức thức tỉnh.
Tôi đã dùng để kết thúc cuộc đời mình.
7.
Tôi mặc cho Trâu Kỳ Hạc đặt tay lên mặt tôi, cảm nhận chút ấm áp trong khoảnh khắc này.
Trong ánh mắt lo lắng của hắn, tôi mỉm cười.
“Không sao đâu chú, hôm nay cháu rất vui.”
“Chỉ là cháu đang nghĩ, cháu hiện tại cũng không còn nhỏ nữa, lại cùng chú ở chung một chỗ có chút không thích hợp.”
“Cho nên, cháu suy nghĩ một chút –”
Lời nói dừng lại, tôi lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay.
“Cháu quyết định dọn ra ngoài ở một mình.”
Bàn tay của hắn đặt bên mặt tôi lập tức cứng lại một chút.
Tôi nhìn hắn thu tay về, đặt ở bên cạnh, trong bầu không khí kỳ lạ, tiếp tục nói.
“Cho nên, vừa rồi cháu vẫn nghĩ đến chuyện này, có chút luyến tiếc.”
“Chú sẽ nhớ cháu, đúng không?”
Tôi hiểu hắn hơn là hiểu chính mình.
Chặn hết đường lui, Trâu Kỳ Hạc nói không nên lời cự tuyệt.
Hắn như thể cần một khoảng thời gian dài để lấy lại tinh thần, mới gật đầu với giọng nói khàn khàn.
“Đương nhiên.”
……
Tôi bắt đầu tìm chỗ ở của mình.
Đây là chuyện kiếp trước thậm chí kiếp này tôi đều chưa từng làm qua, cho nên có chút xa lạ.
Kỳ thật lúc tôi bị đuổi ra ngoài, tôi cũng không phải là không còn tiền.
Tài sản cha mẹ để lại cho tôi cũng không ít.
Cùng với thẻ ngân hàng hắn để lại cho tôi, cộng lại cũng đủ mua một căn biệt thự nhỏ.
Chỉ là lúc đó tôi bị ma quái ám ảnh, với tâm lý liều lĩnh, chỉ nghĩ đến việc phải kết thúc cùng nữ chính.
Những ngày cuối cùng, tôi sống ở khách sạn, không kịp tìm nơi để định cư.
Lần này tôi đã đi rất nhiều nơi, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng chọn một khu dân cư tư nhân với nhiều cây xanh.
Lý do chọn nó cũng rất đơn giản.
Hôm xem nhà, khi đứng trên bậu cửa sổ phòng ngủ và vô tình nhìn xuống, tôi thấy vườn hoa dưới tầng với những bông hoa tulip hồng nở rộ.
Giống như ngày tôi trưởng thành, sáng sớm kéo rèm cửa, hắn đứng giữa những bụi hoa nói với tôi:
“Ninh Nam, trưởng thành vui vẻ, đây là quà sinh nhật của cháu, thích không?”
Sau khi tỉnh táo một lát.
Tôi gần như không do dự và quyết định chọn nơi này.
8.
Sau khi ký xong hợp đồng, chú Trần lái xe đưa tôi đi ngang qua công ty.
Tôi mới nhận ra rằng trong thời gian qua vì bận chuyển nhà, tôi đã rất lâu không gặp chú nhỏ.
Chú Trần lái xe dừng lại một chút, thử thăm dò hỏi tôi.
“Cô chủ, muốn lên xem không?”
“Dạo này Trâu tổng bận công việc, thường xuyên quên ăn, hôm qua còn bị đau dạ dày nữa. Đúng lúc đến giờ ăn trưa rồi, nếu cô ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy sẽ chịu nghe lời hơn một chút.”
Tôi gần như đồng ý ngay lập tức.
Nhưng khi ngón tay đặt trên khóa cửa xe thì dừng lại.
Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi giày cao gót đi vào tòa nhà.
Là Chu Cẩn Yên.
Tôi không khỏi trách bản thân mình đã quá tự đa tình.
Nhìn lên tòa nhà cao chọc trời, tôi nhìn xa xăm về tầng cao nhất.
Như thể bằng cách này, tôi có thể nhìn thấy người bên trong.
Để gió cuốn theo nỗi nhớ của tôi truyền tới hắn.
Cuối cùng tôi chỉ mỉm cười buông lơi: “Không, chú sẽ không vui đâu.”
Kiếp trước chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Tự tin mang theo cơm hộp đã được chuẩn bị sẵn ở nhà, hào hứng đến công ty đưa cơm trưa cho hắn.
Nhưng lại phát hiện ra bên cạnh hắn đã có người đẹp, đang cười tươi như hoa.
Chú nhỏ ngồi trên sofa, ăn cơm trưa được đặt sẵn trên bàn trà, Chu Cẩn Yên ngồi cạnh hắn, chống cằm nũng nịu: “Tay nghề của em không được tốt lắm, anh thông cảm một chút nhé.”
Chú nhỏ cũng nở nụ cười, nói: “Sao có thể, tay nghề của em rất tốt, không cần khiêm tốn.”
Chu Cẩn Yên dùng giọng điệu mềm mại khuyên bảo hắn: “Công việc tuy bận rộn, nhưng nhớ phải ăn cơm đó nha. Ngày hôm qua lúc anh bị bệnh dạ dày làm em sợ muốn chết.”
“Hay là từ giờ bữa trưa của anh để em lo, em sẽ giám sát anh ăn trưa.”
Chú nhỏ dịu dàng đồng ý.
Tôi liền xách theo hộp cơm giữ nhiệt, trầm mặc đứng ở cửa phòng làm việc.
Như một mụ phù thủy độc ác đột nhập vào câu chuyện cổ tích.
Thức ăn trong tay đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng.
Khi thấy ánh mắt chú nhỏ cuối cùng cũng chú ý đến tôi ở cửa, tôi mở miệng định nói gì đó.
Nhưng hắn lại nhíu chặt mày nhìn tôi, giọng điệu chưa từng nghe thấy bao giờ, nghiêm khắc:
“Cháu tới đây làm gì? Dạo này cháu còn chưa gây đủ rắc rối hay sao!”
Những lời định nói ra bỗng chốc nghẹn lại.
Tôi muốn nói.
“— Chú còn cảm thấy khó chịu không? Cháu đã học cách nấu canh cho chú.”
“— Cháu có phải… rất giỏi không?”