Hà Thanh Hải Yến - Chương 7
19.
Đông Tử qua đời, lúc chet chưa đầy mười tuổi. Tỷ tỷ ôm thi thể hắn ngồi trong sân hồi lâu, đến khi bình minh lên, mái tóc đen nhánh của tỷ tỷ đã bạc đi một nửa.
Cuối cùng, hai chúng ta đào một cái hố đất nhỏ trong sân, ch ôn Đông Tử, dựng một tấm bảng gỗ. Chúng ta quên hỏi hắn họ gì, đành viết “Mộ Lý Đông Tử”.
Sau khi ch ôn Đông Tử, ta và tỷ tỷ cầm d ao đi tìm tiểu tam tử lừa hắn ra khỏi cửa, đi vòng quanh thành tìm hồi lâu, cuối cùng ở trong một tòa viện rách nát trong lúc vô tình phát hiện một đám ăn mày vây quanh một cái nồi nấu đồ ăn.
Mà thứ nằm trong nồi, là tiểu tam tử đầu thân chia lìa. Bọn họ như ác quỷ tranh nhau ăn thịt người, trên mặt là sự thỏa mãn. Ta kéo tỷ tỷ cứng ngắc rời đi, nghe tiếng nhai nuốt khiến người ta buồn nôn ở phía sau, cùng với mùi thịt tràn ngập nửa con phố, bỗng nhiên không phân rõ dưới chân là nhân gian hay là địa ngục.
Ngược lại ta lại cảm thấy, nơi này đúng là nhân gian. Bởi vì địa ngục có chín điện Diêm La chủ trì công đạo, nhưng nhân gian thì không có.
Trong thành Vĩnh Túc đã không còn lại bao nhiêu người sống. Những người chạy trốn đều bị bọn man di giet chet, những người ở lại đây rồi cũng bị chet đói, sau đó bị ăn thịt.
Quân phòng thủ một số là chet đói, một số vì vết thương ngày càng xấu đi mà chet. Nhưng những người còn lại vẫn canh giữ trên tường thành, nhìn về phía trước không có ánh sáng.
Ban đêm ta cuộn mình trong lòng tỷ tỷ, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều đau, cũng không biết bị tên đồ tể kia đánh trúng chỗ nào, toàn bộ nước uống vào lại phun ra, yếu ớt nói: “Tỷ tỷ, muội thấy khó chịu quá, tỷ tỷ dỗ dành muội……”
Tỷ tỷ dùng nước ấm thấm ướt môi ta, vuốt ve lưng ta không ngừng nói: “Nhị nha, đừng ngủ, đừng rời bỏ tỷ……”
Ta không muốn tỷ tỷ khóc, nhưng ta không mở mắt ra được. Cái chet của Đông Tử giống như một cái gai, đ âm thủng khát vọng sống sót của ta.
Sức sống dồi dào của ta bị nồi nước sôi kia dập tắt, mấy ngọn lửa còn sót lại hoàn toàn dựa vào một ý niệm cuối cùng này mà miễn cưỡng cháy – – nếu ta cũng chet, tỷ tỷ sẽ khổ biết bao.
Cuối cùng ta được tỷ tỷ đoạt lại từ trong tay Diêm vương gia, không biết tỷ ấy lấy đâu ra một quả trứng chim, dịch trứng chảy vào cổ họng của ta, kéo mạng của ta về.
Còn bản thân tỷ ấy đã đói đến mức không thở được, suy yếu nói: “Ta nhìn thấy mẫu thân, bà đang trách ta…… Bà trách ta sống không sạch sẽ…… Trách ta không trông chừng đệ đệ muội muội……”
Ta tìm không thấy quả trứng chim thứ hai, khóc nói: “Đó chỉ là cô hồn dã quỷ lừa gạt tỷ, không phải là mẫu thân của chúng ta, mẫu thân thật sự sẽ hỏi tỷ ăn có no hay không, có lạnh hay không, sao có thể trách tỷ chứ.”
Hai mắt trống rỗng của tỷ tỷ chớp chớp, vuốt tay ta thấp giọng hỏi: “Có phải có người đang gõ cửa hay không?”
Ta ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu lên, thật sự nghe thấy có người gõ cửa viện. Ta vội chạy tới, dán mắt vào khe cửa nhìn ra bên ngoài, đúng là có hai binh sĩ mặc áo giáp vải, xì xào bàn tán: “Nhà này cũng chet rồi sao? Ai, tới chậm rồi…”
Áo giáp vải trên người bọn họ giống hệt áo Triệu Yến mặc, ta bỗng nhiên như gặp được người thân hét lên: “Còn sống! Chúng ta còn sống!”
20.
Dận thân vương dẫn binh c ướp lương thảo của kẻ địch, đưa lương thực cứu mạng tới Phụ Châu. Đầu đường để nhiều chiếc nồi lớn, những chén cháo loãng này đã cứu được rất nhiều mạng người.
Những người lính này vừa đen vừa gầy, nhưng rất hay nói. Nhắc đến Dận thân vương, bọn họ không chút keo kiệt ca ngợi.
“Nghe nói Vương gia và Đại tướng quân của chúng ta là bạn tốt! Vương gia cưỡi ngựa bắn cung là nhờ Đại tướng quân dạy!”
“Vương gia cũng đối xử tốt với người nghèo như Đại tướng quân. Vương gia nói, đuổi Man Di đi hết sẽ chia ruộng cho bọn ta.”
Tỷ tỷ bưng chén cháo đứng ở một bên lẳng lặng nghe, khóe miệng nở một nụ cười. Mỗi nhà được chia một ít lương thực, không nhiều lắm nhưng đủ để chống đỡ thêm một thời gian nữa.
Sau khi khôi phục chút sức lực, tỷ tỷ và ta ngồi ở bên cạnh mộ của Đông Tử, mượn ánh trăng bện giày rơm. Không biết tại sao, đột nhiên lại nói đến Trấn Bắc tướng quân.
“Ta nghe bọn họ nói. Lúc Tướng quân chet, đám man di kia oán hận hắn đã c ắt đầu hắn, nhưng thân thể hắn vẫn đứng vững.”
Tay ta run lên, mũi kim đ âm trúng ngón tay, len lén liếc về phía mặt của tỷ tỷ. Cũng may nàng không khóc, chỉ nhẹ nhàng xỏ kim chỉ, lẩm bẩm: “Ta đã nói rồi, nam nhân của ta là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.”
Nói xong nàng nhẹ nhàng vuốt ve phần mộ đất: “Tướng quân à, hãy che chở cho Đông Tử nhà ta một chút nhé, và phù hộ muội muội của ta được bình an.”
Tỷ tỷ đã gầy đi nhiểu, mặt cũng đầy vết sẹo, tóc bạc trắng, tựa như bà lão trên tám mươi tuổi. Nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng ngời, tỷ tỷ trong lòng ta vẫn là bộ dáng đẹp nhất.
Tỷ tỷ tặng giày rơm cho các binh sĩ đến đưa lương thực. Bọn họ cảm ơn rối rít, lại luyến tiếc không nỡ mang, họ buộc một sợi dây vào giày rơm rồi đeo trên cổ, trên chân vẫn mang đôi giày cũ không ra hình dáng.
Có bọn họ ở đây, trong thành dần dần khôi phục chút sức sống, người dân bắt đầu bàn tán về việc sau khi chiến sự kết thúc sẽ trở về quê hương làm ruộng, ít nhất sẽ không chet đói.
Ta cũng thèm đậu hũ, nghĩ, sau này ta làm đậu hũ những người tham gia quân ngũ có thể ăn mà không cần trả tiền, có thể giúp bọn họ ăn no là tốt rồi.
Chúng ta luôn trông ngóng, Dận thân vương lại phái người đưa lương thực tới. Mọi người vui mừng nhảy nhót, thấy các tướng sĩ bận rộn, thu xếp hỗ trợ chuyển lương thực.
Ta và tỷ tỷ cũng theo mọi người cùng nhau ra khỏi thành, xa xa nhìn thấy một đám bụi bay tứ tung, những con ngựa đang lao nhanh về phía trước, ta bỗng nhiên phát hiện đám người kia trông rất kỳ quái, tập trung nhìn kỹ hơn, ta hoảng sợ thét lên thành tiếng: “Là man di!”
Quân thủ thành bị giet trở tay không kịp, cầm trường thương đoản đao hoảng hốt nghênh chiến, còn hét lên mau đóng cửa thành. Nhưng đã quá muộn rồi.
Đoàn ngựa của bọn man di đã tới trước mặt, mưa tên dày đặc như sóng to đánh úp lại, vài binh lính chắn ở trước đám người bị bắn thành cái sàng, cửa thành lung lay sắp đổ kia chưa hoàn toàn bị đóng lại đã bị phá vỡ.
Man di khí thế hung hãn, có chừng mấy trăm người. Trong lúc hỗn loạn có một đứa bé sơ ý té ngã, mẫu thân của nó không kịp tới cứu, bất lực nhìn móng ngựa nhấc lên rồi hạ xuống giẫm nát nhi tử của nàng thành bùn nhão.
Ta nắm chặt tay a tỷ, phía sau là bọn man di vẫy roi ngựa kêu la. Ta cũng không biết nên chạy đi đâu, chỉ có thể mang theo tỷ tỷ hoảng loạn trốn vào một cái sân rồi khóa cửa lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đao kiếm hỗn loạn, chiến mã hí vang, từng tiếng như lệ quỷ câu hồn. Ta và tỷ tỷ chưa hoàn hồn tìm kiếm nơi có thể trốn trong viện, cuối cùng trốn vào trong ngăn tủ.
21.
Ta và tỷ tỷ thu mình lại trong cái tủ chật chội. Bên ngoài tiếng ồn ào kéo dài rất lâu, cho đến khi rơi vào sự im lặng chet chóc.
Tim ta đập như sấm, lòng bàn tay nắm tỷ tỷ đổ đầy mồ hôi lạnh, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, đột nhiên nghe thấy một tiếng đạp cửa rung trời, nhất thời run rẩy, ôm lấy tỷ tỷ.
Có người vào sân, bước chân rất nặng, mỗi bước đi đều giống như đ âm vào lòng ta. Ta không dám thở mạnh, nhắm mắt lại cầu nguyện mẫu thân, Triệu Yến, Tướng quân, ai cũng được, hãy cứu chúng ta với.
Người nọ vào phòng, thô lỗ lục lọi một phen, đột nhiên lại không có động tĩnh. Ta che miệng lo lắng nhìn về phía khe hở của ngăn tủ, đối diện với một khuôn mặt tươi cười dữ tợn!
“Rầm” một tiếng, cửa tủ bị kéo ra, ta và tỷ tỷ như một đôi gà con bị kéo ra ngoài. Nam tử man di này mập mạp, vẻ mặt dữ tợn, túm tóc ta cười ha ha, dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo la lên: “Nữ nhân, nữ nhân!”
Ta dùng sức đá hắn, vừa mới giơ trâm muốn đ âm lại bị một quyền đánh vào bụng, lực đạo vô cùng tàn nhẫn, giống như một tảng đá lớn đ ập xuyên lục phủ ngũ tạng của ta.
Ta xụi lơ, ta và tỷ tỷ bị kéo ra đường, nơi này tụ tập bách tính toàn thành, đều bị đuổi tới một chỗ, quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Tỷ tỷ bất lực ôm ta, nhìn đám man di kia xách quân thủ thành bắt được tới, dùng roi ngựa quất đến nửa chet nửa sống, trói bọn họ thành một hàng, đè trên mặt đất.
Mà trong đám binh lính này, có một vị là tiểu binh lúc trước đưa lương thực cho chúng ta, cánh tay của hắn gãy một cái, vẫn ngẩng đầu hung hăng mắng. Tên man di giơ trường đao lên, ch ặt đầu y như ch ặt dưa hấu.
Đầu rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, miệng há to nhưng không còn phát ra tiếng động. Ngay sau đó, một người lại một người lính ngã xuống dưới trường đao của bọn chúng.
Đám man di vẫn cảm thấy chưa đã nghiền, phóng ngựa không ngừng giẫm lên th i th ể của bọn họ, cho đến khi đạp không thành hình dạng gì nữa.
Ta ho một lúc lâu rồi mới thở ra được một hơi, tỷ tỷ không ngừng theo sau lưng ta, ấn ta vào trong ngực, sợ hãi đến mức giống như muốn đem ta giấu vào trong bụng nàng.
Trường đao trong tay bọn man di nhuốm đầy m áu, xung quanh tràn đầy tiếng khóc tuyệt vọng của dân chúng. Ai ngờ đúng lúc này, một âm thanh đột ngột từ phía sau đám người vang lên: “Đừng giet ta! Đừng giet ta! Ta là tú bà Thúy Hồng Lâu, ta tặng nữ nhân cho các ngươi!”
Nói xong bà ta vừa lăn vừa bò đi tới trước đám người, quỳ trên mặt đất nịnh nọt dập đầu thở dài với các tướng lĩnh man di: “Ta biết cô nương xinh đẹp nhất trốn ở đâu, nàng tên là Lý Thư Vân, hơn nữa còn là nữ nhân của Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh!”