Hà Thanh Hải Yến - Chương 6
16.
Chiến loạn khiến người ta phát đ iên, triều đình lại không đáng tin cậy, mỗi nhà chỉ có thể đóng chặt cửa phòng, thắp hương bái Phật, khẩn cầu trời xanh. Nhưng thần của tỷ tỷ đã chet, từ đó tỷ ấy không muốn quỳ lạy ông trời nữa. Đ
ám lưu manh kia sau khi bị tỷ tỷ ch ém bị thương cũng không dám tới tìm phiền toái nữa. Nhưng mà mấy ngày sau, Đông Tử ra khỏi phòng đi vệ sinh, đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai.
Ta hoảng sợ không mang giày đã chạy ra ngoài, nhìn thấy Đông Tử ôm tỷ tỷ quỳ gối trong sân khóc lóc. Ta hoảng loạn tiến lên một bước, tỷ tỷ từ từ đứng dậy, quay đầu, tay cầm k éo đang rỉ m áu, dưới chân là tóc đầy đất.
Mà trên mặt của nàng là những vết thương lớn nhỏ, ngổn ngang xuyên qua cả hai gò má, m áu theo chiếc cổ trắng nõn chảy đầy trước ngực.
Ta ngẩn người nhìn nàng, hai chân nặng ngàn cân, khó khăn đi về phía nàng: “Tỷ, tỷ, đau lắm……”
Nàng lại nở nụ cười, tiện tay buộc búi tóc nam tử, nói: “Đừng sợ, tỷ biết mình không chet được. Nhà khác có nam nhân trông nhà, ta là đại tỷ, ta sẽ trông.”
Tỷ tỷ mang theo vết sẹo trên mặt, lần đầu bước chân ra khỏi cửa viện sau một thời gian dài, cùng ta đến ngoại ô. Vĩnh Túc thành có vị trí không tốt, trong thành đã không mua được bất kỳ lương thực nào, ngoài thành cũng không có đồng ruộng, chỉ có một mảnh đất rừng nhỏ.
Ta và tỷ tỷ cùng nhau ra sức ch ặt vỏ cây, đào rễ cây, rau dại, tranh giành thức ăn với những người khác.
Con người đứng trước thiên tai và nhân họa không thể không ích kỷ, những kẻ nhà cao cửa rộng ngày xưa lúc này cũng từ bỏ thể diện, sai bảo hạ nhân đến đào rau dại, bị tỷ tỷ nhanh tay lẹ mắt đoạt trước, bọn họ tức giận chửi ầm lên.
Tỷ tỷ liền không chút khách khí mắng lại, không chút nhượng bộ. Một bà thím đanh đá nhận ra tỷ tỷ, mở miệng đã phun phân: “Có vài kẻ cho rằng chỉ cần thay đổi một chút sẽ trở thành nữ tử trong sạch. Ta nhổ, thứ hạ tiện bị vạn người cưỡi, sao không chet thối trong kỹ viện luôn đi!”
Ta trong cơn tức giận, lấy một nắm bùn nhão vứt vào mặt bà ta, kéo tóc của bà ta, đánh bà ta một trận, lớn giọng chửi bậy: “Bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, các ngươi biết rõ Lưu A Tứ lừa gạt nữ tử, nhưng lại hèn nhát ngay cả báo quan cũng không dám, ngược lại đi mắng những nữ tử bị lừa gạt phải tới đây chịu khổ! Đồ chó thối, ta x é n át miệng của bà!”
Bà thím này thân hình cao lớn, nhưng chịu đói lâu như vậy chỉ còn lại thân hình mập mạp, mà ta bảy tuổi đã biết trồng trọt, bà ta sao có thể là đối thủ của ta!
Tóc bà ta vốn đã thưa thớt lại bị ta nhổ đi một mảng lớn, ta còn nhân cơ hội lấy một đống phân trâu nhét vào trong miệng bà ta. Tỷ tỷ sợ xảy ra án mạng, vội vàng kéo ta lên, trước khi đi không quên lấy rau dại từ trong giỏ của bà thím miệng đầy phân kia.
Hai chúng ta náo loạn như vậy, cuối cùng cũng không ai dám trèo tường nhà ta nữa. Một nửa là sợ, một nửa còn lại là đói đến thật sự không có sức để trèo.
Một tháng sau, trong thành bắt đầu có người chet đói. Bà thím kia là người đầu tiên bị chet đói, nghe hàng xóm nói, phu quân và nhi tử của bà ta không cho bà ta ăn một miếng, bà ta chỉ có thể ăn bùn đất, cuối cùng bị trướng bụng chet tươi.
Th i th ể của bà ta được phu quân trao cho hàng xóm, hàng xóm thì trao nữ nhi chet đói cho họ.
Sương trắng lượn lờ, mùi m áu tươi dày đặc xen lẫn mùi thịt bay từ sân nhà này sang sân nhà khác.
Câu chuyện mà tiên sinh dạy học trong thôn dùng để hù dọa chúng ta – – “Dịch tử nhi thực”, thật sự đã xảy ra.
17.
Lại qua một thời gian, lương thực nhà ta cũng thấy đáy, ta và tỷ tỷ còn có Đông Tử mỗi ngày chỉ ăn một bữa cháo loãng như nước trắng, uống xong thì nằm ở trên giường ngẩn người.
Tỷ tỷ ăn ít nhất, người đã hơi sưng phù, nói chuyện cũng yếu ớt. Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chet đói.
Ta liền nghĩ lại đễn ngoại ô tìm chút đồ ăn, cho dù là rễ cây cũng tốt. Chỉ là gần đây ngoài thành thường xuyên có do thám của bọn man di đi lại, trước đó không lâu có một nhà ba người chân trước vừa ra khỏi thành, tiểu nhi tử chân sau đã bị man di ch ém đầu, hai lão nhân đ iên đ iên kh ùng kh ùng chạy về, hô hoán bên ngoài đều là quỷ.
Tỷ tỷ không cho chúng ta ra khỏi thành, sợ xảy ra chuyện. Nhưng đói đến mức này, ta cũng bất chấp quỷ hay không quỷ.
Ta liếc mắt nhìn tỷ tỷ đang dựa vào vách tường ngủ gật, kéo Đông Tử qua nhỏ giọng nói: “Đông Tử ngoan, trông nhà cẩn thận, tỷ đi kiếm chút đồ ăn. Nếu đại tỷ tỉnh, đệ cứ nói ta sẽ về nhanh thôi, bảo nàng đừng lo lắng.”
Đông Tử đói đến mức đầu cũng không ngẩng lên nổi, mơ mơ màng màng gật đầu: “Nhị tỷ về sớm một chút…”
Ta đeo giỏ rón rén ra khỏi sân, đi về phía tây thành. Cả thành không khí trầm lặng, người đói khát nằm đầy đất, âm thanh duy nhất là từ chiếc bảng hiệu của một cửa hàng, bị gió thổi tạo ra tiếng.
Những con quạ đen đang bay lượn trên bầu trời, còn có mùi hôi thối bốc lên trong không khí. Góc đường có một tên ăn mày đã chet từ lâu, hai chân bị quạ đen mổ lộ ra xương trắng.
Ta cố nén buồn nôn đi vòng qua, đột nhiên nhìn thấy một nam tử cao lớn từ trong một cửa hàng thịt đi ra, đạp đạp th i th ể trên mặt đất, cầm một cái chân lên kéo về phía cửa hàng.
Ta sửng sốt, thình lình đối diện với tầm mắt của hắn, con ngươi của hắn đỏ rực, hung ác nhìn chằm chằm ta như nhìn vật chet, làm ta không tự chủ được mà run rẩy.
Ta vội vàng bước nhanh ra ngoài thành, sau khi ra khỏi thành cẩn thận nhìn chung quanh một lượt, nương theo bụi cây cỏ che lấp thân hình, sợ đụng phải do thám của bọn man di.
Ngoại ô ngay cả vỏ cây cũng bị bào sạch, ta đi hồi lâu mới đào được một chút rễ cây cùng một nắm rau dại, cố nén xúc động nhét vào trong miệng, tập tễnh trở về thành.
Nào biết chờ ta về đến nhà, đang bắt gặp tỷ tỷ hoảng sợ chạy ra cửa viện, cầm lấy tay ta luôn miệng hỏi: “Nhị nha, muội đã trở lại, còn Đông Tử đâu?”
Tỷ tỷ vừa tỉnh lại thì giật mình phát hiện Đông Tử không thấy đâu nữa. Cửa viện vẫn khóa từ bên trong, hắn hẳn là giẫm lên đống củi bên tường trèo ra ngoài.
Đông Tử luôn rất ngoan ngoãn, lúc hắn rời khỏi sân hẳn là đã suy nghĩ không thể để cho kẻ xấu vào nhà, mới lựa chọn leo tường. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến hắn rời khỏi nhà vậy chứ?
Ta ổn định tinh thần, ta và tỷ tỷ tách ra đi tìm. Ta sợ Đông Tử thấy ta chậm chạp chưa về nên ra khỏi thành tìm ta, chạy về phía tây thành.
Đứng ở đầu đường nhìn quanh một lượt, đột nhiên thoáng thấy một bóng người lướt qua. Ta bước nhanh tới bắt lấy hắn, phát hiện là một tên ăn xin lúc trước đi cùng Đông Tử xin cơm.
Ta gấp giọng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy Đông Tử không?”
Ánh mắt hắn né tránh, ôm chặt thứ trong ngực: “Ta, ta không nhìn thấy!”
Ta mơ hồ cảm thấy hắn đang nói dối, giật lấy thứ trong lòng bàn tay hắn, là một miếng thịt máu chảy đầm đìa to cỡ bàn tay, rõ ràng là mới cắt! Miếng thịt này ở đâu ra?!
Ta nổi giận bóp cổ tên ăn xin quát: “Đông tử đâu? Đệ đệ của ta đâu?”
Hắn bị b óp cổ đến trợn trắng mắt, gian nan giơ ngón tay lên chỉ về phía cửa tiệm bán thịt. Đầu của ta nổ tung, một tay đẩy ngã tên ăn xin, co cẳng chạy về phía cửa hàng thịt, liều mạng đập cửa: “Mở cửa! Mở cửa!”
Bên trong truyền ra tiếng nước sôi ùng ục, ta lo lắng đạp mạnh vào cửa gỗ, thấy vô ích lại chuyển đến kê đồ ở dưới, ý đồ trèo vào sân.
Ai ngờ ta mới vừa leo lên tường viện đã bị một cánh tay cường tráng bắt xuống. Ta kinh hoảng giãy dụa, lại bị nhấc lên cao rồi ném mạnh xuống, rơi trên mặt đất khiến ba hồn bảy vía của ta bị chấn động, quỳ rạp trên mặt đất phun ra một ngụm m áu.
18.
Trong sân tràn ngập mùi m áu tươi, cách đó ba bước là một cái nồi đồng lớn, củi lửa đang cháy rực, bên trong nồi từng đợt hơi nước bốc lên. Trên tường trong sân có treo hai miếng “thịt”, có tay có chân, rõ ràng là th i th ể người!
Đồ tể kia nói thầm: “Quá gầy, ăn không ngon, ăn không ngon…”
Hắn cầm cây gậy gỗ đ ập xuống đầu ta! Ta chống đất lăn một vòng, cây gậy gỗ rơi trên mặt đất bị gãy làm hai đoạn. Mùi m áu tươi trong cổ họng ho không nổi cũng nuốt không trôi, ta cố gắng đứng lên, nhìn tên đồ tể từng bước ép sát, hoảng hốt tìm kiếm vật vũ khí.
Nhưng mà đúng lúc này, ta đột nhiên thoáng nhìn trên mặt đất trong phòng có một đôi tay nhỏ bé, Đông Tử phía chính diện đang quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, dưới thân là một vũng m áu.
Ta chợt cảm thấy khí huyết dâng lên, trong khoảnh khác tên đồ tể nhào về phía ta, ta nhanh nhẹn cúi xuống, dùng đầu đ âm vào bụng hắn, trâm bạc trên đầu đ âm mạnh vào đùi hắn!
Tên đồ tể hét lên đau đớn, đ ấm một cái vào sau gáy ta, hai mắt ta nổ đom đóm. Ta cắn răng chịu đựng, dùng hết sức đẩy hắn ra! Phía sau hắn chính là cái nồi lớn kia.
Cơ thể cường tráng của hắn ngã vào nồi, nước sôi đổ khắp người hắn! Một tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, ta rút trâm bạc ra, dùng sức đ âm vào cổ hắn. M áu phun lên mặt ta, hắn sắp chet vẫn cố phản kháng vươn hai tay b óp ch ặt cổ ta.
Ta vừa khó thở vừa liên tục đ âm xuống, cho đến khi cổ hắn n át b ét. Hắn trừng mắt ngã xuống, mặt bị bỏng thê thảm không dám nhìn, trong miệng vẫn đang lầm bầm: “Ăn… ăn…”
Hắn giật giật vài cái, cuối cùng tắt thở. Ta đứng lên, lảo đảo đi về phía phòng, bị ngưỡng cửa làm vấp ngã trên mặt đất, nhào tới trước mặt Đông Tử: “Đông tử…”
Ta khó khăn bò về phía hắn, vuốt ve gò má hắn: “Đông tử, tỷ đến rồi, tỷ đến rồi…”
Ta ôm lấy hắn, hắn nửa mở mắt, hơi há miệng, trên bụng tất cả đều là m áu. Ta vén quần áo của hắn lên nhìn, trên bụng hắn thiếu mất một miếng thịt lớn, m áu không ngừng tuôn ra ngoài, như là muốn phun hết nội tạng bên trong ra.
Ta luống cuống vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hình như hắn vẫn còn thở, chỉ là cả người lạnh buốt đến đáng sợ. Ta ôm hắn chạy ra khỏi sân, vừa chạy trên con đường vắng vẻ, vừa gào khóc: “Cứu mạng, cứu mạng, đệ đệ ta sắp chet rồi, cứu mạng!!”
Tỷ tỷ ở xa nghe thấy tiếng khóc của ta, lảo đảo chạy tới, nhìn hai chúng ta như mới được vớt từ trong ao máu ra, hoảng hốt ngã vài lần mới dùng tay chân ôm lấy chúng ta.
Lúc này Đông Tử bỗng nhiên tỉnh lại, hai mắt đờ đẫn nhìn ta, lại nhìn về phía tỷ tỷ đang khóc lóc, thì thào như nói mê: “Tỷ…… Đói quá…… Đau quá……”
Tỷ tỷ đón lấy Đông Tử từ trong lòng ta, ôm hắn chạy đến tiệm thuốc, nói năng lộn xộn: “Đông Tử, tỷ sẽ cứu đệ, tỷ nhất định sẽ cứu đệ……”
Ta khập khiễng đi theo phía sau, chợt nghe Đông Tử nhỏ giọng nói: “Tiểu Tam Tử nói…… Hắn tìm được…… Đồ ăn…… Muốn chia cho đệ……”
Đầu của hắn ở trong vòng tay tỷ tỷ theo xóc nảy run lên, hướng tầm mắt về phía ta: “Nhị tỷ…… Không chống đỡ nổi…… Đệ không chống đỡ nổi…..”
Đến tiệm thuốc, nhưng cửa lại đóng chặt. Ta dùng sức đập cửa tiệm thuốc, nhưng mà bên trong lại yên lặng không tiếng động, không có một bóng người.
Tỷ tỷ ôm Đông Tử ngồi trên bậc thang, hôn trán hắn, ôm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của hắn.
M áu theo quần áo của hắn tích tích nhỏ xuống, hắn giống một búp bê sứ bị đ ập v ỡ, hai mắt dần mất đi ánh sáng, cuối cùng khó khăn nói mấy câu đứt quãng: “Tỷ…… Tỷ……Mẫu thân……”