Hà Thanh Hải Yến - Chương 4
10.
Làm người phải biết có ơn thì nên báo đáp, ta luôn muốn làm chút gì đó cho Triệu Yến và các huynh đệ của hắn. Ta bắt đầu mỗi ngày đứng chờ ở nơi Triệu Yến thường lui tới, tặng bánh bột ngô, tặng đậu hũ cho hắn, cũng bảo hắn đưa quần áo rách để ta vá lại.
Lúc đầu Triệu Yến còn muốn khách sáo với ta một chút, thời gian trôi qua, hắn cũng chủ động tìm tới cửa, chột dạ cười ngượng ngùng, đưa giày vải bị thủng lỗ cho ta.
Đôi giày hôi thối kia làm ta suýt ngất xỉu, hắn không có vớ, chân trần lộ ra trước mặt ta, ngón chân đen nhánh ngoắc ngoắc trên mặt đất, làm như sắp đào một cái lỗ chui vào.
Ta cầm lấy giày vải, nghẹn một hơi, cố nặn ra một nụ cười: “Triệu đại ca, giày này, giày này nếu không đừng mang nữa…”
Hắn xấu hổ giống như một tiểu khuê nữ, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ có một đôi giày này…”
Ta thở dài một tiếng, nhận mệnh đón hắn vào trong viện, trước tiên cho hắn mang một đôi giày rơm, sau đó lấy chậu nước, muốn rửa sạch giày vải rồi nói sau. Hắn ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn ta, trên gò má bẩn thỉu lộ vẻ tò mò.
Tỷ tỷ thì núp trong phòng, ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm hai chúng ta, giống như chỉ cần Triệu Yến cách ta gần hơn một chút, tỷ ấy có thể lẻn ra cắn người.
Giày vải kia vừa dính nước đã tan lớp đất vàng ra, ta có chút không xuống tay được, luôn cảm thấy sau khi giặt đôi giày này xong, ta sẽ không bao giờ xứng làm đậu hủ nữa.
Ta lại không muốn hắn nhận ra sự ghét bỏ của ta, chỉ có thể làm như không có gì hỏi: “Triệu đại ca, huynh bao nhiêu tuổi?”
Triệu Yến gãi đầu: “Ta mười chín, còn cô?”
Ta thuận miệng đáp: “Ta mười sáu, quê huynh ở đâu?”
Hắn cười hắc hắc, ngây ngô nói: “Thôn Tinh Hoài, Sùng Châu. Rất nhiều năm trước xảy ra lũ lụt, cuốn sạch thôn, triều đình cũng mặc kệ. Phụ mẫu ta đều đã chet, ta lang thang suốt ba năm, may mắn gặp được Tướng quân.”
Triệu Yến cho ngựa của Tướng quân ăn khoảng hai năm, tuổi cũng dần lớn, sau đó theo Tướng quân ra trận giet địch, cũng không có chức tước gì nhưng may mắn là được ăn no.
Mà giống như Triệu Yến, tổng cộng có chín người ăn xin được Tướng quân tự mình nhặt về. Cho nên hắn âm thầm gọi tướng quân là “chủ tử”, tự xem mình như người hầu mà Tướng quân nhặt về.
Tướng quân thì gọi hắn là “Cửu đệ”, hai người luận về nhau. Ta tò mò hỏi: “Vậy… Đại tướng quân bao nhiêu tuổi?”
Triệu Yến bẻ ngón tay tính toán: “Sang năm là ba mươi tám.”
Ta nhất thời bĩu môi, thầm nghĩ Tướng quân này đã ba mươi tám tuổi, đúng là trâu già ăn cỏ non!
Triệu Yến nhận ra sự bất mãn của ta, vội nói thay Tướng quân: “Tướng quân của chúng ta sinh ra là một nhân tài, tỷ tỷ cô sẽ không thiệt thòi đâu, thật đấy!”
Ta với vẻ mặt hoài nghi hỏi: “Có tuấn tú như huynh không?”
Hắn sửng sốt, mặt đỏ bừng như trái lựu, hoảng hốt đứng lên, nói: “Ta, ta còn có việc, đi trước…”
Nói xong hắn mang theo giày cỏ chạy thật nhanh, ta giật mình nhìn đôi giày vải còn ngâm trong chậu, nghĩ thầm chẳng lẽ ta nói sai rồi sao?
11.
Giày vải của Triệu Yến đã nát bét, ta quả thực vá không nổi, chỉ có thể năn nỉ tỷ tỷ làm một đôi mới. Lúc tỷ tỷ khâu giày liên tục ngẩng đầu nhìn ta muốn nói lại thôi, đôi mày thanh tú nhíu lại, đợi giày mới làm xong, cuối cùng nhịn không được hỏi ta: “Muội rất hài lòng với hắn hả?”
Ta đang chuẩn bị đi bán đậu hũ, bị nàng hỏi mà thất kinh làm rơi mõ gõ xuống đất, đ ập trúng đầu ngón chân, nhe răng trợn mắt cãi lại: “Làm gì có! Muội, muội chỉ là cảm thấy nợ hắn một phần ân tình……”
Tỷ tỷ lại tự lẩm bẩm: “Triệu Yến này nhìn cũng được, nhưng ta phải hỏi thăm một chút. Như vậy đi, chờ Tướng quân trở về, ta sẽ nhờ hắn làm mai mối……”
“Không không không không…… ”
Ta nói chuyện lắp bắp: “Tỷ tỷ! Ta, ta không có ý định lập gia đình.”
Nhưng tỷ tỷ căn bản nghe không lọt lời ta, lại lấy ra thêm ít tiền. Thấy ta định chuồn đi, tỷ tỷ tiện tay lấy một nắm đậu, cách xa tám trượng chuẩn xác ném vào trán ta: “Chưa nói xong đâu! Thật giống một chú khỉ nghịch ngợm. Quên đi, muội nhớ về sớm một chút.”
Ta oán thầm tỷ tỷ sao lại ném chuẩn như vậy, ta cất giày vải mới làm xong vào trong ngực, đẩy xe lên phố. Bán đậu hũ xong, ta vẫn ngồi xổm chờ Triệu Yến như thường lệ.
Kết quả Triệu Yến còn chưa tới, đột nhiên nhìn thấy một đám ăn mày đầu đường đang đánh nhau, mà Đông Tử lúc trước chỉ đường cho ta đang bị bọn họ đè xuống đất đ ánh.
Bọn trẻ vừa đánh vừa kêu gào: “Đ ánh chet nó, đ ánh chet thằng không ra nam cũng không ra nữ này đi!”
Ta chạy lên kéo bọn chúng ra, quát lớn: “Đều số khổ như nhau, đánh nó làm gì?”
Một đứa ăn mày khá lớn chẳng hề để ý la lên: “Ai bảo nó là chó thiến, chúng ta nhìn nó đã thấy tức giận!”
Ta đỡ Đông Tử dậy. Hắn bị đ ánh đến mặt mũi bầm dập, xấu hổ ôm quần bị nước tiểu làm ướt, nước mắt lưng tròng nhìn ta, trong tay nắm chặt nửa cái bánh bột ngô khô cứng.
Ta đành phải mang hắn về nhà, bảo hắn cởi quần áo để ta tắm rửa cho, hắn lại sợ hãi nắm chặt lưng quần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Tỷ tỷ từ trong phòng đi ra, chần chừ liếc mắt nhìn Đông Tử một cái, nhỏ giọng nói với ta: “Muội vào đi, để ta tắm cho hắn.”
Ta cũng không biết tỷ tỷ cùng Đông Tử nói cái gì, đợi ta làm cơm xong, Đông Tử đã tắm rửa xong, ngồi ở ghế ván nhỏ ngoan ngoãn để tỷ tỷ lau tóc cho hắn, mắt to nhỏ chớp chớp, thỉnh thoảng lén liếc nàng một cái.
Buổi tối ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nóng hổi, Đông Tử cúi đầu không ngừng bới cơm, một miếng thức ăn cũng không dám đụng vào. Ta trực tiếp gắp đồ ăn vào trong bát cho hắn, nói câu “Không đủ thì gắp thêm”.
Nào biết hắn đột nhiên khóc lên, một bên hít nước mũi, một bên vừa lau nước mắt vừa ăn hế đồ ăn trong bát. Đêm đó hắn ngủ ở cuối giường gạch, cuộn mình ở trong góc tường, trên mặt còn vương nước mắt.
Tỷ tỷ ngồi bên cạnh lắc quạt hương bồ cho hắn một lát, chờ hắn ngủ say mới nháy mắt với ta. Hai chúng ta đi vào trong viện, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ta muốn nuôi hắn.”
Ta giật mình, chợt nghe nàng tiếp tục nói: “Ta bị cho uống hồng hoa, đời này sẽ không thể có hài tử. Đông Tử cũng giống như ta đều không được trọn vẹn, không bằng hai chúng ta cùng nương tựa.”
12.
Cứ như vậy, trong căn nhà nhỏ của ta và tỷ tỷ có thêm một “đệ đệ”. Mùa đông năm nay là tròn tám tuổi. Rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn, là một đứa bé xinh đẹp môi hồng răng trắng.
Hắn rất hiểu chuyện, chủ động giúp ta xay đậu, giúp tỷ tỷ giặt quần áo quét rác. Hắn dần quen thuộc với ta, chủ động nói ra “bí mật” của mình.
Hắn cũng giống như ta, mẫu thân chet sớm, trong nhà tính cả hắn thì có bảy tám hài tử, phụ thân hắn nuôi không nổi, liền nổi lên tâm tư lệch lạc.
Trong thôn bọn họ có một vị “Tam gia gia”, là một lão thái giám, nghe nói đã hầu hạ qua vài vị nương nương, lớn tuổi thì được ra cung, dựa vào tích góp số bạc được thưởng mấy năm nay mua một tòa nhà lớn.
Có một ngày phụ thân của Đông Tử uống quá nhiều, nhìn đám nhóc chen chúc trong nhà, càng nhìn càng phiền, đột nhiên cảm thấy làm thái giám rất tốt, còn có thể ăn hoàng lương.
Vì vậy, trong cơn choáng váng, ông ta bắt lấy Đông Tử nhỏ tuổi nhất, đặt hắn lên bàn, cởi quần hắn, lấy d ao phay, phun rượu và cắt ‘nó’ xuống.
Đông Tử m ạng lớn, tiếng kêu thảm thiết truyền tới thím nhà bên, kịp thời đưa hắn đến nhà thầy lang, mới giữ được cái mạng nhỏ. Phụ thân hắn vẫn không hối cải, cảm thấy đây là đang tìm cho nhi tử một con đường tốt.
Chờ hắn cầm máu xong rồi, lại lôi kéo hắn đi tìm Tam gia gia, muốn vị lão thái giám này tiến cử cho Đông Tử vào cung. Nào biết Tam gia gia kia cười đến ngửa tới ngửa lui, cười xong thì ôm mũi ghét bỏ nói: “Thật sự là ngu xuẩn, hoàng cung không phải nói vào là vào! Đáng thương cho tiểu tử ngươi, bị phụ thân lừa gạt, về sau có thể sống hay không còn không biết đâu! Xui xẻo!”
Đông Tử phụ lúc này mới ý thức được một d ao này của phụ thân hạ xuống, không mang đến mệnh phú quý cho nhi tử, ngược lại còn ch ặt đ ứt gốc rễ của hắn.
Thương thế của Đông Tử mãi không lành, phụ thân hắn vì không muốn mang theo gánh nặng này, n ém hắn vào trong rừng sâu núi thẳm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn sống sót nhưng không dám về nhà, một đường đi xuống núi, chân không ngừng bước, cuối cùng đi theo lưu dân tới nơi này.
Ta nhẹ nhàng ôm hắn, trong lòng nghĩ, trải qua những chuyện khổ sở như này, kẻ khổ không chỉ là nữ nhân hay nam nhân, mà là người nghèo.
Ta biết bán đậu hủ, tỷ tỷ biết dệt vải, hai chúng ta hợp tác nuôi con, chỉ là chuyện có thêm cái bát đôi đũa. Chờ ta tích góp đủ bạc sẽ mở một cửa hàng, kiếm thêm bạc, nói không chừng ta cũng có thể trở thành đại chưởng quỹ.
Cuộc sống này , hình như càng ngày càng có hi vọng.
Nhưng không lâu sau, chạng vạng một ngày nọ, Triệu Yến đột nhiên gõ cửa sân nhà ta, ném một túi mì vào trong sân, nhìn chằm chằm ta, yết hầu lăn lộn nửa ngày mới hỏi: “Nhị nha, còn đậu hũ không?”
Ta mờ mịt trả lời: “Sớm bán hết rồi, sao vậy?”
Hắn cười gượng ép: “Ta phải đi đây, đi đánh man di. Lần này đi, không biết ngày tháng năm nào có thể trở về. Chỉ là có chút nhớ miếng đậu hũ này của cô.”
Ta luống cuống, dập đầu nói: “Ta, ta không làm nhiều……”
Hắn liên tục xua tay: “Không sao. Ta đi đây, Nhị nha cô…”
Hắn dừng lại, sờ vào trong ngực, lấy cây trâm bạc ra đưa cho ta: “Ta chỉ mua nổi cái này, dùng để trả lại đôi giày mới kia…”
Ta kinh ngạc nhận cây trâm, trên cây trâm có khắc một bông hoa nhỏ, xinh đẹp vô cùng. Trái tim ta bỗng nhiên đập mạnh, kéo tay áo hắn: “Triệu Yến, huynh phải trở về đó!”
Hắn gật gật đầu, lại nhìn ta một lúc, cười lớn hơn một chút: “Nhị nha, chờ ta trở về, kiếm được quân công, sẽ tặng cô một bộ trang sức trọn vẹn.”