Hà Thanh Hải Yến - Chương 3
7.
Trời còn chưa sáng ta phải đi bán đậu hủ, ban đêm vẫn không nhịn được quấn lấy tỷ tỷ bảo nàng kể chuyện nàng với Tướng quân, muốn thông qua những câu chuyện để tìm hiểu xem hắn rốt cuộc là một nam nhân như thế nào.
Nàng nói, Trấn Bắc tướng quân là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa. Man Di phá quan, Hoàng đế cũng bị dọa chạy, nhưng Tướng quân quyết không từ bỏ, chiến đấu đến cùng với bọn Man Di, còn thu phục được một tòa thành trì.
Nàng còn nói, Tướng quân sinh ra có thân hình mạn khỏe, cao lớn, nhưng sẽ không gây tổn thương cho người khác. Lúc trước tú bà bảo các nàng hầu hạ Tướng quân, Tướng quân không vui, đuổi các nàng ra ngoài.
Duy chỉ có nàng ở lại không đi, nói là muốn sửa soạn y phục cho Tướng quân, nếu đã đến mà về không công sẽ bị tú bà hành hạ, Tướng quân ngầm đồng ý.
Tỷ tỷ thay y phục cho Tướng quân cả đêm, Tướng quân ngồi một bên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng. Đợi trời sáng, tỷ tỷ đứng dậy cáo từ, Tướng quân cuối cùng cũng hỏi một câu: “Nàng tên là gì?”
Ta hai tay chống cằm yên lặng nghe, phát hiện cuộc gặp gỡ của tỷ tỷ và Tướng quân giống như kịch văn, không khỏi lấy làm kỳ lạ. Cuối cùng tỷ tỷ hỏi ta: “Nhị nha, muội nói xem, Tướng quân hắn có thể…… thật sự muốn cưới ta hay không?”
Ta chép miệng nhớ lại vị ngọt của bánh hạch đào, không yên lòng nói: “Tỷ tỷ, hắn có cưới hay không cũng không quan trọng, dù sao ta cũng sẽ bán đậu hũ nuôi tỷ.”
Nàng tức giận chọc vào trán ta: “Đậu hũ đậu hũ, chỉ biết đậu hũ! Muội phải làm sao bây giờ, phụ mẫu đều mất, chỉ còn một người tỷ tỷ đi ra từ thanh lâu, về sau ai dám cưới muội!”
Ta nghiêm túc đáp: “Ta không sợ, vì ta biết làm đậu hũ.”
Tỷ tỷ tức giận ngã ngửa, lấy ra một cái túi vải đỏ từ trong tủ quần áo, nói ta: “Đậu hũ đậu hũ! Ta có để dành chút trang sức, để lại cho muội làm của hồi môn. Chờ khi muội gặp được người tri kỷ, cứ nói trong nhà đã chet hết, ngàn vạn lần đừng nhắc tới ta.”
Ta không muốn nhận túi vải đỏ kia, như một con gấu nhào tới đè lên người nàng, đùa giỡn vô lại: “Nhị nha không lấy chồng, ta sẽ dính lấy tỷ tỷ! Tướng quân nếu cưới tỷ, ta sẽ ở ngay trước cửa nhà hắn dựng một quán bán đậu hũ, mỗi ngày nghe góc tường…”
Tỷ tỷ đẩy ta không ra, bép mạnh một cái vào mông ta: “Đồ nghịch ngợm, chờ muội biến thành lão bà bà rồi, thì lúc đó chỉ biết ngồi khóc!”
Ta vẫn hi hi ha ha không biết sầu, đùa giỡn với tỷ tỷ một trận, đang định rửa mặt trải giường, trong lúc vô tình thoáng nhìn ngoài cửa sổ có một bóng đen chợt hiện lên.
Ta hoảng sợ, vội vàng lấy con d ao gỗ giấu dưới gối ra. Tỷ tỷ thì hoảng hốt chống cửa phòng, liên tục lắc đầu với ta.
Ta ghé vào bên cửa sổ xuyên qua khe hở nhìn về phía trong viện, thình lình nhìn thấy có một nam tử giẫm lên đống củi lửa trong viện vượt qua tường đất.
Nam tử kia vừa lùn vừa gầy, mặc một cái áo vải xám, ngồi ở đầu tường thăm dò nửa ngày chuẩn bị nhảy xuống, ta đột nhiên đẩy cửa sổ ra hét lớn một tiếng: “Có trộm!”
Ta vốn định nhảy ra khỏi cửa sổ nhưng bị tỷ tỷ tóm lại, đóng chặt cửa sổ, ta chưa hoàn hồn đã bị tỷ ấy ôm chặt.
Một lúc sau, tiếng bước chân bên ngoài sân dần dần đi xa, tỷ tỷ buông tay ra, há miệng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, run rẩy, nắm tay ta nói năng không mạch lạc: “Hắn là Lưu A Tứ, hắn là Lưu A Tứ! Tuyệt đối là hắn, ta thấy rõ…”
Đêm nay, tỷ tỷ không dám ngủ, ôm chăn ngồi xổm trên giường run lẩy bẩy. Mà ta ở trong sân mài dao cả một đêm.
8.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta vẫn bán đậu hủ trên phố như thường lệ, cố ý cất mấy cái bánh bột ngô chia cho những người ăn mày trên phố, hỏi thăm về Lưu A Tứ.
Đại đa số người ăn mày lập tức giải tán, duy chỉ có một tiểu nam hài tên là “Đông Tử” nghiêm túc nói cho ta biết, gần đây Lưu A Tứ thua cờ bạc, cầm cố gần hết tài sản trong nhà.
Không ngờ con trai bảo bối của hắn bị bệnh nặng, hắn vội vã kiếm tiền kéo dài tính mạng cho con trai, đành phải thường xuyên ra vào tiệm cầm đồ.
Ta chợt cảm thấy đây thật sự là thiên lý rõ ràng, nhân quả báo ứng, cho Đông Tử thêm một miếng bánh. Ta theo dõi suốt ba ngày, Lưu A Tứ thường xuyên ra vào hiệu cầm đồ và hiệu thuốc, còn nhà hắn ở phía Nam của thành.
Hắn từ hiệu cầm đồ về nhà sẽ đi qua một con hẻm rất dài, hai bên ngõ nhỏ chỉ có hai hộ gia đình, ban ngày không có ai ở nhà.
Ta đã xem qua nhà của Lưu A Tứ, hắn nói hắn đã cầm cố tất cả những gì có thể nhưng nhà cao tầng đại viện kia rất xa hoa, từng viên gạch từng mái ngói đều là máu và nước mắt của những nữ tử vô tội.
Hôm nay, hắn lại để mắt tới tỷ tỷ, hay là ta. Ta muốn giet hắn, ta nhất định phải giet hắn, ý niệm này không ngừng kêu gào trong đầu ta.
Cuối cùng, ta nhận thấy thời cơ đã chín muồi, đi theo sau Lưu A Tứ, theo đuôi vào ngõ nhỏ. Ta đi theo hồi lâu, mắt thấy ngõ hẻm càng lúc càng hẹp, Lưu A Tứ dường như nhận ra điều gì đó, chợt quay đầu nhìn lại.
Ta lách người trốn sau tường, kết quả chờ khi ta thò đầu ra, Lưu A Tứ đã biến mất. Ta vội vàng đuổi theo phía trước, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây cả nửa ngày, đột nhiên nghe được đầu hẻm truyền đến tiếng bước chân ồn ào đang tới gần.
Ta kinh hoảng quay đầu bỏ chạy, nào biết vừa chạy chưa được mấy bước đã bị một bàn tay kéo mạnh vào trong sân bên cạnh. Ta bị bịt miệng, liều mạng giãy dụa, giơ d ao củi lên, người nọ vội vàng bóp cổ tay ta, gấp gáp nói: “Là ta!”
Lúc này ta mới thấy rõ người đó là Triệu Yến, cảnh giác chất vấn: “Ngươi làm gì vậy?”
Chờ tiếng bước chân đi xa, hắn mới cau mày nói: “Ta còn muốn hỏi cô! Cô muốn giet Lưu A Tứ sao?”
Ta đương nhiên không thể nhận, nhìn bàn tay đang cầm dao đúng lý hợp tình phản bác: “Không cóa! Sao thế, ta ra ngoài không thể mang theo dao sao?”
Triệu Yến mím môi: “Ta khuyên cô đừng rước họa vào người, biểu ca của Lưu A Tứ là huyện thái gia.”
Ta đỏ hốc mắt, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Vậy thì sao? Hắn hại nhiều nữ tử như vậy, không đáng chet sao?!”
Triệu Yến hoảng hốt liên tục xua tay: “Hắn, hắn đương nhiên đáng chet, ta chỉ sợ cô chịu thiệt! Cô là một nữ tử yếu đuối, sao có thể đấu lại hắn! Cô có biết hắn nuôi bao nhiêu tay chân không…”
Ta không có tâm tư nghe hắn nói chuyện, lau nước mắt, vòng qua hắn tông cửa xông ra, một đường nhỏ chạy về nhà. Ta vào cửa liền chui vào trong lòng tỷ tỷ.
Tỷ tỷ cuống quít hỏi ta: “Nhị nha, ai bắt nạt muội sao? Tỷ sẽ liều mạng với hắn!”
Nàng không nói lời nào còn tốt, vừa nói ta đã òa lên khóc, khóc cho đến khi phát hiện trên bàn có bánh bao mới ra lò, cầm một cái gặm một miếng, rồi lại khóc tiếp. Ta cực kỳ không cam lòng.
Nếu ta là nữ hiệp biết võ công thì tốt rồi, có thể bay trên mái nhà, lấy một chọi mười, một k iếm ch ém đầu chó của Lưu A Tứ!
Nhưng ta chỉ là người bán đậu hủ, ngày thường chỉ biết cắt đậu hủ mềm, sáng nay còn không cẩn thận cắt nhiều cho một đại gia, cũng không biết xấu hổ mà thu hồi lại.
Ta cứ như vậy ôm phẫn hận, hàng đêm mài dao củi, mài đến khi lưỡi dao bóng loáng sáng ngời. Kết quả mài đến đêm thứ bảy, bên ngoài tường viện lại có động tĩnh.
9.
Ta giơ dao “vụt” đứng lên, tỷ tỷ thì cầm kéo lao ra khỏi cửa phòng, sóng vai đứng cùng ta. Hai chúng ta cứ như vậy cầm theo dao kéo đứng đối diện tường viện, mắt thấy một bóng đen trèo lên đầu tường, song song giơ vũ khí lên.
Nào biết người tới lại là Triệu Yến, trèo trên tường cùng hai chúng ta mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó hắn ném một bọc vải xuống , hạ thấp giọng nói: “Nhớ đốt nó đi!”
Dứt lời hắn nhảy xuống tường, nghênh ngang rời đi. Ta giật mình nhìn gói vải kia, cùng tỷ tỷ hai mặt nhìn nhau, đánh bạo mở gói vải ra. Dưới ánh trăng trắng xóa âm u, bên trong rõ ràng là một chiếc áo khoác màu xám.
Ta dùng dao cầm cái áo khoác lên, phát hiện phía trên dính đầy vết máu, đang thất thần, chợt nghe tỷ tỷ run rẩy nói: “Đây, đây là quần áo của Lưu A Tứ…”
Ta bừng tỉnh, tay run lên, cái áo rơi xuống đất. Đêm đó, chúng ta dựa theo lời Triệu Yến dặn, đem quần áo đi đốt. Trong ánh lửa, bộ quần áo kia bị đốt thành một nắm tro, cũng chiếu đỏ mắt tỷ tỷ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tin tức Lưu A Tứ chet truyền khắp thành Vĩnh Túc. Nói là hắn ra khỏi thành tìm lang trung cho nhi tử, không ngờ bị sơn phỉ cướp giữa đường, đầu bị ch ém nát bét, vật đáng giá cũng bị cướp sạch sẽ.
Hàng xóm láng giềng đều vỗ tay khen hay, nói hắn là ác nhân tự có ác nhân trị. Chỉ có ta biết là Triệu Yến làm.
Lòng ta rất bối rối, không biết vì sao hắn lại tốt bụng báo thù cho tỷ tỷ như vậy, lại càng không biết nên báo đáp hắn như thế nào. Vì thế ta đổi thành ngồi xổm ở chỗ Triệu Yến.
Ngồi xổm liên tiếp vài ngày, cuối cùng cũng thấy hắn cùng một đám huynh đệ chắp vai chống lưng từ tửu lâu đi ra. Ta bước tới trước mặt hắn, sau đó quên sạch lời muốn nói, há miệng như kẻ ngốc, nghẹn ra một câu: “Triệu đại ca…”
Các huynh đệ của Triệu Yến nhất thời nổi hứng trêu chọc: “Ơ, đây là tiểu nương tử nhà ai, lại bị tiểu tử ngươi lừa tới tay?”
Triệu Yến đỏ mặt cãi lại: “Cút cút! Đây là, đây là một muội muội ở quê ta!”
Hắn dùng ánh mắt ý bảo ta đi nơi khác nói chuyện, ta vội vàng không ngừng chạy theo hắn về phía sau ngõ, phía sau lại là một trận ồn ào. Hai chúng ta tìm một nơi hẻo lánh.
Ta chống đầu vặn vạt áo, hắn gãi đầu nhìn trái nhìn phải nửa ngày, nhỏ giọng hỏi: “Tìm ta làm gì?”
Ta rụt rè ngước mắt lên: “Đến cám ơn ngươi…”
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Cô không cần cám ơn ta. Ta nhận được mệnh lệnh của Tướng quân, phải chăm sóc tốt tỷ tỷ nhà cô. Tướng quân đi gấp, nếu không tên kia…”
Hắn không nói tiếp, lại nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, tin chắc không có ai nghe lén, hơi câu nệ nói: “Cô yên tâm, ta và các huynh đệ của ta miệng rất chặt! Cứ cùng tỷ tỷ cô sống thật tốt qua ngày. Ta, ta về doanh trước.”
Triệu Yến chạy nhanh như chớp, ta nhìn bóng lưng của hắn dần hỗn loạn bước vào trong đám người, giơ tay sờ sờ gò má nóng bỏng.