Hà Thanh Hải Yến - Chương 1
1.
Lúc ta mười tuổi, tỷ tỷ bị phụ thân bán đến Cẩm Xương Hầu phủ làm thiếp. Hôn sự này là do phụ thân ta và bà mối định ra ngay khi vừa gặp mặt.
Chúng ta chỉ biết Cẩm Xương Hầu phủ ở Phụ Châu cách xa ngàn dặm, tỷ tỷ được gả cho thứ tử Hầu phủ, còn cho phụ thân mười lượng bạc.
Không ai biết phụ thân làm sao đạp lên được thuyền Hầu phủ.
Phụ thân nói là người Hầu phủ nhìn trúng dung mạo của tỷ tỷ, còn bảo chúng ta không nên để lộ ra, chớ để hàng xóm láng giềng biết được, tránh cho họ hàng thân thích khiến tỷ tỷ ngột ngạt.
Tỷ tỷ chỉ lớn hơn ta ba tuổi, lúc đi không khóc không nháo, chỉ dập đầu ba cái với phụ mẫu, ngồi lên xe ngựa rời khỏi nhà.
Ta khóc đến tê tâm liệt phế, đuổi theo mấy dặm, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của xe ngựa nữa mới thút thít trở về nhà.
Mẫu thân cũng dựa vào góc tường âm thầm rơi lệ, duy chỉ có phụ thân ta là vui vẻ tinh thần sảng khoái, dùng bạc bán tỷ tỷ đi mua rượu, một chén canh vàng vào bụng, sau đó mắng mẫu thân đang sốt ruột vì nhớ con gái: “Khóc cái rắm, nó sẽ được trải qua ngày tháng tốt lành! Ai, nữ nhi chúng bây vẫn còn có ích, nhấc chân một cái là có thể kiếm bạc.”
Phụ thân nói, tỷ tỷ có thể được Hầu phủ chọn trúng làm thiếp, là nhờ nàng tích phúc tám đời mới có được. Ông ta còn nói, trước đây tỷ tỷ chính là cẩm y ngọc thực, so sánh với đám người hạ lưu chúng ta, thật đúng là một người trên trời một người dưới đất.
Nói xong ông ta hung hăng nhéo mặt ta, hai mắt lấp lánh, cười nhe răng: “May mắn hai nha đầu đê tiện các ngươi sinh ra có khuôn mặt đẹp, chứ loại hàng bồi thường như này lão tử đã sớm đánh cho bầm mặt rồi!”
Cứ như vậy, tỷ tỷ đi sáu năm cũng không có trở về nhà lần nào. Hai năm đầu, hoàn toàn không có tin tức.
Mẫu thân ta nhờ vào bán đậu hủ phụ giúp gia đình, mang theo ta gõ mõ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, một bên bán đậu hủ, một bên hỏi thăm tin tức Cẩm Xương Hầu phủ, lại như đá chìm đáy biển.
Những ngày đó, tiếng mõ vang lên, đều là trông mong về tin tức của tỷ tỷ. Cũng may đến cuối năm thứ ba, tỷ tỷ nhờ người mang đến một phong thư, trong thư có kèm theo một sợi dây thừng đỏ thật dài.
Thư rất ngắn, nói là nàng ở Hầu phủ mọi thứ đều tốt, cũng có nhiều quy củ. Không cần nhớ nàng, lại càng không cần tới tìm nàng, miễn cho Hầu gia không thích.
Mẫu thân ta như có được bảo vật, cất kỹ phong thư kia, rồi cắt đầu dây thừng kia ra,i một nửa dùng buốc tóc cho ta, nửa còn lại thì quấn ở trên cổ tay bà.
Phụ thân ta thì đuổi theo níu lấy người đưa tin kia hỏi hồi lâu, biết được tỷ tỷ không gửi tới nửa xu bạc, tức giận ném bát, còn đánh mẫu thân một trận. Lúc đó mẫu thân ta đã mang thai ba tháng, bà đồng trong thôn nói thai này của bà đoán chừng là một đứa con trai.
Cho nên phụ thân ta chỉ đánh vài cái rồi nghỉ tay, nói nếu thai này lại sinh một nha đầu, sẽ lập tức ném vào trong chậu tiểu cho chet đuối.
Mẫu thân trước sau như một chịu đựng, một lần lại một lần nói cho ta biết, tỷ tỷ đến nhà cao cửa lớn làm thiếp thất không dễ dàng, chúng ta không thể gây thêm phiền toái cho nàng, vậy sẽ khiến người Hầu phủ khinh thường tỷ tỷ.
Ta trầm mặc gật đầu, ban đêm nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, tưởng tưởng cảnh tỷ tỷ có thể được phu quân yêu thương, sinh ra mấy đứa nhóc mập mạp, phong quang đón ta và mẫu thân đến Phụ Châu.
Nhưng đầu xuân năm sau, mẫu thân ta khó sinh mà chet. Máu tanh hôi đầy giường, lại chảy xuống mặt đất, uốn lượn như dòng suối nhỏ một đường chảy đến ngưỡng cửa.
Bạc trong nhà đã sớm bị phụ thân tiêu hết. Sau khi mẫu thân mất không có quan tài ch ôn, bị ông ta dùng chiếu cỏ cuộn lại, khiêng lên núi, đào một cái hố ch ôn, ch ôn xong còn không quên nhổ một ngụm, mắng mẫu thân ta vô dụng.
Khi đó ta đã nghĩ, tỷ tỷ của ta tốt nhất không nên sinh con, ta cũng không muốn đến Phụ Châu sống những ngày tốt lành, chỉ hy vọng nàng có thể bình an sống hết đời này.
2.
Sau khi mẫu thân mất, phụ thân vẫn suốt ngày say rượu, lang thang trong sòng bạc, hoang phí tiền bạc. Gia sản vốn không nhiều bị ông ta tiêu sài sạch sẽ, ngay cả chăn bông cũng đem đi cầm cố.
Cuối cùng, ông ta đánh chủ ý lên ta. Ông ta tính đem ta gả cho đứa con trai si ngốc của ông chủ sòng bạc, đổi lấy chút bạc.
Ta không theo, ông ta dùng gậy lửa đ ánh cho ta đầu rơi m áu chảy, trói ta đi “thành thân”. Nhưng khi đi qua cầu đá, ông ta lại vô ý trượt chân xuống nước, chet.
Ta thành cô nhi, cuộc sống ngược lại thoải mái hơn rất nhiều. Ta học theo dáng vẻ của mẫu thân, buộc khăn trùm đầu lên, gõ mõ, bán từng miếng đậu hủ, tích góp từng đồng.
Tỷ tỷ như thường lệ, cuối năm sẽ nhờ người đưa thư đến. Ta giữ lấy đại ca đưa thư hỏi tỷ tỷ sống có tốt không, hắn cố tình lảng tránh, chỉ nói tỷ tỷ rất tốt, đừng đến quấy rầy nàng.
Hắn bị ta hỏi đến phiền, mới nói cho ta biết tỷ tỷ ở Phụ Châu, thành Vĩnh Lật. Mỗi tối ta đều đếm số tiền giấu trong bếp một lần, ôm d ao củi đi vào giấc ngủ, nghĩ chờ tích góp đủ tiền, ta sẽ đến chỗ tỷ tỷ bán đậu hũ, cứ cách năm ba ngày có thể nhìn tỷ tỷ một cái là đủ rồi.
Ta chỉ là nghèo chứ không phải người không đứng đắn, lại càng không muốn dựa vào gió thu của Hầu phủ, ta có thể dựa vào việc bán đậu hủ mà sống.
Thế nhưng, không đợi ta tích góp đủ tiền, chiến sự đã nổi lên. Man di phương bắc phá hoại biên quan, chiến hỏa rất nhanh đã lan tới quê hương của ta.
Các hương thân trong thôn đều dẫn theo người nhà chạy trối chet, ta cũng đi theo dòng người chạy nạn một đường hướng về phía đông. Trên đường đi ta gặp một đội thương nhân đi qua Phụ Châu.
Đại đương gia của thương đội tên là Hứa Dương Lan, là một kỳ nữ giả nam trang. Nàng hoạt bát nhiệt tình, thương ta một thân một mình không dễ dàng, nguyện ý mang ta theo đến Phụ Châu.
Nhưng nàng cũng nói cho ta biết, nàng ra vào Phụ Châu nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ nghe nói Phụ Châu có Cẩm Xương Hầu gì cả.
Ta ngạc nhiên, không bỏ cuộc nói có lẽ là phụ thân ta nhớ nhầm tên Hầu phủ. Nhưng tỷ tỷ quả thật ở Phụ Châu, ta còn buộc dây thừng đỏ nàng gửi cho ta!
Ta cứ như vậy đến Phụ Châu, thành Vĩnh Lật. Hứa đương gia nói cho ta biết, man di khí thế hung hăng, Hoàng đế thấy tình hình không ổn, đã mang theo cung phi xuôi về phía nam, nơi này sợ là cũng không an toàn, bảo ta vạn lần phải cẩn thận.
Ta cảm ơn nàng, đứng ở đầu đường rộn ràng nhốn nháo xa lạ, hỏi thăm Cẩm Xương Hầu phủ. Nhưng mà dân chúng địa phương không ai nghe nói qua “Cẩm Xương Hầu”, càng chưa từng nghe qua đại danh của tỷ tỷ – – Lý Thư Vân.
Ta như rơi xuống hầm băng, cảm giác có điềm xấu dâng lên trong lòng. Sắc trời dần tối, ta còn đang tìm kiếm tỷ tỷ ở từng dãy phố, kết quả gặp phải mấy tên lưu manh vô lại.
Cả người bọn họ toàn mùi rượu, chặn ở đầu hẻm không cho ta đi, miệng đầy những lời ô uế: “Vân Yên cô nương, cùng nhau chơi nha!”
Ta sợ hãi, hét lên: “Các ngươi nhận lầm người rồi”
Bọn họ lại bắt đầu kéo khăn trùm đầu của ta xuống, ta sợ tới mức dùng mõ đ ập vào đầu một người, co cẳng bỏ chạy. Ta mệnh tốt, vừa vặn gặp được một đội quan binh tuần tra đi ngang qua, vội quỳ gối trước mặt bọn họ dập đầu xin giúp đỡ.
Đám lưu manh kia thấy thế lập tức giải tán, ta cảm ơn chư vị quan binh, chưa từ bỏ ý định lại hỏi bọn họ có nghe nói qua Cẩm Xương Hầu phủ cùng Lý Thư Vân hay không.
Bọn quan binh không kiên nhẫn khoát tay đuổi ta đi. Chỉ có một tên tiểu binh xem bộ dáng xấp xỉ tuổi tác với ta, đưa đèn lồng chiếu vào mặt của ta, thần sắc hơi thay đổi, thấp giọng nói với ta: “Ta biết một vị cô nương, khuôn mặt có năm phần tương tự với ngươi.”
3.
Ta và tỷ tỷ rất giống nhau, chỉ có điều mắt ta nhỏ hơn một chút. Nghe vậy, ta mừng rỡ quá đỗi, vội vàng đi theo phía sau hắn, cùng hắn đi hồi lâu, vào một ngõ hẹp quanh co khúc khuỷu.
Con hẻm càng đi càng tối, ta cực kỳ sợ hãi, đánh bạo hỏi hắn: “Xin hỏi binh gia tên họ là gì?”
Bước chân hắn hơi dừng lại, trả lời: “Ta tên Triệu Yến,”
Ta “ồ” một tiếng đáp lời, tiện tay nhặt một viên gạch giấu ở phía sau. Nhưng không lâu sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một căn nhà đổ nát, trên cửa lớn dán hình thần giữ cửa đã phai màu cả rồi, hiển nhiên không phải một gia đình phú quý gì.
Ta dừng bước, nói gì cũng không dám tiến lên: “A tỷ ta là đến Hầu phủ làm quý thiếp…”
Triệu Yến quay đầu, ánh mắt tỏ ra thương hại: “Phụ Châu căn bản không có Hầu phủ gì cả. Ngược lại là đầu bài Thúy Hồng Lâu, Vân Yên cô nương, từng nói cho chủ tử nhà ta biết, nàng họ Lý.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Chủ tử nhà ta chuộc thân cho Vân Yên cô nương, tạm thời nuôi ở chỗ này. Ngươi cứ lại đó xem, có lẽ là ta đoán sai cũng nên?”
Ta ghé sát vào cửa nhìn vào bên trong, xuyên qua khe cửa, mơ hồ nhìn thấy ánh nến trong phòng lóe lên rồi đột nhiên tắt, không khỏi sửng sốt.
Triệu Yến thấy thế, lớn giọng nói một câu: “Lý cô nương, ta là Triệu Yến, người của Tướng quân.”
Vừa dứt lời, bên trong lập tức truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cùng với tiếng bàn ghế đụng ngã trên mặt đất. Không đợi ta phục hồi tinh thần lại, cửa lớn đã bị đẩy ra.
Một nữ tử khoác áo ngoài mỏng manh gấp giọng hỏi: “Nhưng Tướng quân gửi thư…”
Nàng va chạm với ta, nhất thời giật mình. Dưới ánh trăng, nàng mặc dù tóc tai bù xù, y phục xốc xếch nhưng vẫn giữ khuôn mặt xinh đẹp, mặt mày ôn nhu.
Đối mắt với ta thật lâu, đột nhiên hai chân nàng mềm nhũn, tựa vào trên cửa. Ta khàn giọng khóc gọi nàng: “Tỷ tỷ…”
Sắc mặt nàng ấy tái mét, bình tĩnh nhìn ta, lại nhìn Triệu Yến, bỗng nhiên siết chặt nắm tay, giậm chân hét: “Ta không biết ngươi!”
Ta vội vàng ôm lấy eo nàng, luôn miệng cầu xin nàng: “Tỷ tỷ đừng không cần ta, mẫu thân đã mất, phụ thân cũng đã chet, ta chỉ còn tỷ thôi…”
Nàng đấm hai tay ta, lại như cầu cứu nhìn về phía Triệu Yến. Triệu Yến so với nàng còn bối rối hơn, xoa xoa tay cúi đầu nhỏ giọng nói: “A, ta xin lỗi…”
Sau đó quay đầu bỏ chạy.
Ta không dám buông tay. Ta sợ ta vừa buông ra, tỷ tỷ lại biến mất không thấy đâu. Tỷ tỷ đánh ta hồi lâu, một chút cũng không đau, cuối cùng đặt mông ngồi dưới đất, ôm ta khóc lớn.
Tiếng khóc quanh quẩn trong ngõ nhỏ tịch mịch, bay bổng trên bầu trời đêm. Ta vuốt ve tấm lưng thon gầy của tỷ tỷ, cõi lòng tan nát, lòng tràn đầy thầm nghĩ — ta đến đây, ta muốn cùng tỷ tỷ sống sót.