Hà Tất Nhớ Hồng Nhan - Chương 6
11
Cố Hành và Cố mẫu dìu nhau tập tễnh đi ra ngoài, khóc đến rung trời chuyển đất, không ngờ, còn chưa về đến nhà, đã gặp Cố Miên Miên khóc lóc chạy tới: “Ca ca… ca ca… tẩu tử… tẩu tử nàng ta…”
Cố Hành mặt mày xanh mét, tức giận ngắt lời nàng: “Câm miệng! Tẩu tử? Nàng ta sớm đã không còn nửa điểm quan hệ gì với chúng ta, tiện phụ này là Khương thị, đừng có tùy tiện bắt gặp một ả đàn bà rắn rết nào cũng gọi là tẩu tử.”
Cố Miên Miên ngây ngốc nhìn Cố Hành, không biết mở lời thế nào.
Cố Hành thở hắt ra: “Nói đi, có chuyện gì.”
Cố Miên Miên lúc này mới nhỏ giọng nói: “Khương thị nàng ta… sai người chuyển hết đồ đạc của chúng ta ra ngoài… chúng ta không có chỗ ở.”
“Cái gì!”
Cố mẫu và Cố Hành cùng hét lên, cũng không màng đến vết thương trên người, nhanh chóng chạy về nhà, kết quả phát hiện, đám thuộc hạ ta sắp xếp hành động nhanh chóng, đã đóng gói hết đồ đạc của bọn họ ra ngoài.
Ngay cả biển hiệu, cũng đổi thành hai chữ “Khương phủ.”
“Khương Thanh Nhi! Khương Thanh Nhi! Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, vừa rồi mới đối chất ở công đường, ngươi vậy mà đã dọn sạch nhà ta! Ngươi bảo ta lấy gì để cưới vợ, lấy gì để gặp người!”
Cố Hành không ngờ ta làm việc dứt khoát gọn gàng như vậy, ngay cả một chút thời gian đệm cũng không cho hắn, hoàn toàn đánh sập phòng tuyến của hắn, thế mà không màng đến hình tượng, khóc lóc thảm thiết trên phố.
Ta đi ngang qua hắn, bước chân nhẹ nhàng, cười tươi như hoa: “Cố lang, ta đã cho ngươi bao nhiêu cơ hội, sao lúc ngươi nghèo túng thì mong ta với ngươi tình sâu nghĩa nặng, đến khi đắc ý lại muốn ta nhường ngôi chuyển quyền? Chuyện tốt trên đời, đều cho nhà họ Cố các ngươi hết sao, người khác thì đáng bị làm bàn đạp cho các ngươi sao? Đã muốn phân rõ ranh giới, ngươi lại muốn chiếm tiện nghi không buông tay, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”
Cố Hành bị ta nói đến ngây người, ngồi phịch xuống.
Cố mẫu vẫn khóc lóc nguyền rủa, nếu không phải vừa rồi bị đánh một trận roi, ta nghi ngờ bà ta còn có thể nhảy dựng lên đánh ta.
Ta trước mặt bọn họ, ung dung đi vào nhà, một đám tráng hán canh giữ, cho dù bọn họ muốn xông vào, cũng không có bản lĩnh đó.
Đêm đó, Hoạ Mi cười nói với ta, Cố Hành khắp nơi cầu xin người giúp đỡ, muốn “mượn” phủ đệ của người khác để thành hôn, khiến mọi người đều ngơ ngác. Bởi vì, từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói nhà nào kết hôn lại “mượn” nhà người khác để kết.
Nhìn vẻ mặt như ăn phải ruồi của từng nhà, Cố Hành ước chừng muốn đào đất trốn đi nhưng không có cách nào, hắn đã mất đi ta, cái cây hái ra tiền này, danh tiếng lại cực kỳ tệ, nếu lại mất đi sự giúp đỡ của nhà họ Tống, vậy thì hắn thật sự chẳng còn gì nữa.
Ta uống một ngụm trà, trước khi quen biết ta, hắn vốn dĩ chẳng có gì. Là ta nâng đỡ hắn từng bước một đi đến chân kinh thành, đi đến trước mặt thiên tử, đi đến trước mặt thiên hạ. Hắn liền bắt đầu muốn nhiều hơn, hắn vừa muốn sự giúp đỡ của nhà họ Tống, lại vừa muốn sự ủng hộ của ta.
Nhưng dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà tham vọng của hắn lại phải lấy sự hy sinh của ta để thành toàn. Dựa vào cái gì mà ta phải tự giáng mình xuống làm thiếp, cầm tiền của ta tiêu xài phung phí còn phải ngày ngày làm nhỏ phục thấp.
Cuối cùng Cố Hành vẫn đến tìm ta, vừa gặp mặt hắn đã quỳ xuống. Trước kia ta từng yêu thương hắn, bảo vệ tôn nghiêm cùng thể diện của hắn. Từ sau khi hắn hòa ly với ta, tôn nghiêm của hắn lại trở về thời ăn xin, chẳng đáng một xu.
“Thanh Nhi…”
Cố Hành trực tiếp khóc thành tiếng: “Ta biết là ta có lỗi với nàng, ta đã cầu xin hết tất cả những người ta có thể cầu xin, ta nhìn thấy vẻ khinh thường của bọn họ, mới nhớ ra, không phải ai cũng giống như nàng sẽ thu lưu ta giúp đỡ ta. Nhưng bây giờ ta thật sự không còn cách nào khác mới đến cầu xin nàng, cầu xin nàng, Thanh Nhi, nếu ta không thể thuận lợi cưới được Tống Cảnh Tú, ta thật sự xong rồi.” Nước mắt Cố Hành không đáng giá chảy xuống.
“Cố Hành, chính ngươi nói chúng ta dứt khoát sạch sẽ, sao bây giờ lại đến cầu xin ta?” Ta không để ý đến nước mắt của hắn.
“Thanh Nhi… ta biết ta làm nàng đau lòng nhưng dù sao chúng ta cũng là phu thê ba năm, ba năm này ta đối với nàng thế nào nàng biết rõ, nàng không thể hoàn toàn không quan tâm đến tình nghĩa vợ chồng của chúng ta chứ.”
“Đúng vậy, ba năm phu thê, cuộc sống của ngươi cần ta nuôi ngươi ở mọi nơi, ngươi dựa vào ta mà sống, dựa vào ta mới có tiền để cha ngươi được chôn cất tử tế, dựa vào ta ngươi mới có thể làm công tử thanh cao thoát tục, dựa vào ta mới có tiền thi cử, có tiền mua nhà, có tiền chạy chọt, có tiền đi theo đuổi tiểu thư nhà họ Tống. Đương nhiên ngươi là phu quân tốt của ta rồi.”
“Nhưng ngươi vừa mới vào triều làm quan, liền không còn là phu quân tốt đó nữa, chuyện tốt ngươi muốn chiếm hết, ta chỉ lấy lại những gì ta nên có, liền trở thành tiện phụ.”
“Ta biết, thật ra ta đều biết. Nhưng mà Thanh Nhi… ta không muốn hoà ly với nàng, nàng đối với ta tốt như vậy, ta tưởng nàng sẽ không nỡ rời xa ta. Ta tưởng rằng ở kinh thành này nàng không có chỗ dựa, nàng sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Cố nhưng không ngờ nàng lại có thể dứt khoát như vậy.”
Cố Hành đập ngực dậm chân, hai bàn tay không ngừng vỗ xuống đất gào thét.
“Ngươi tưởng ta cần dựa vào con đường làm quan của ngươi mới có thể lập thân ở kinh thành, rời xa ngươi ta sẽ chẳng còn gì, ngươi tưởng ta không có đường lui. Ngươi tưởng ta yêu ngươi, cần dựa vào ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm chiếm lấy những điều tốt đẹp của ta, rồi lại muốn những thứ khác.” Ta lạnh lùng nói.
Thì ra những người làm tổn thương người khác đều như vậy, bọn họ không phải không biết mình đã làm tổn thương ngươi. Bọn họ không thừa nhận, chỉ là bọn họ không muốn chịu tội danh. Bọn họ chỉ cảm thấy làm tổn thương thì đã làm tổn thương, ngươi cũng chẳng thể làm gì.
“Thanh Nhi… Thanh Nhi…” Cố Hành đột nhiên nhào tới nắm lấy vạt áo ta: “Thanh Nhi, nàng giúp ta thêm một lần nữa, nàng giúp ta lần cuối cùng đi. Nàng hãy nghĩ đến quá khứ tốt đẹp của chúng ta, dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau. Nếu ngay cả nàng cũng không giúp ta, trên thế gian này còn ai giúp ta nữa.”
Ta nhớ lại mình đã từng mù quáng động lòng vì hắn, nhớ lại những hy sinh trong mấy năm qua, liền rơi nước mắt.
Cố Hành vừa thấy, lập tức ôm chặt lấy chân ta không buông: “Thanh Nhi, là ta khốn nạn, bây giờ ta mới biết, giữa chúng ta, là ta không thể rời xa nàng. Những năm qua ta tiêu tiền của nàng, nàng tưởng trong lòng ta dễ chịu lắm sao? Ta cũng muốn làm một gã nam tử đường đường chính chính, để nàng dựa vào ta, để nàng ngưỡng mộ ta.”
“Cho nên, khi ngươi làm quan, ngươi không muốn nắm tay ta nói với người khác rằng ta là thê tử của ngươi. Đến kinh thành gần hai tháng, ngươi vẫn chưa từng đưa ta đến bất kỳ một nơi nào, chưa từng giới thiệu với bất kỳ ai rằng ta là người thê tử đầu gối tay ấp của ngươi.”
“Ngươi thậm chí không muốn để ta có quyền lên tiếng, không muốn ta có địa vị như trước kia ở trước mặt ngươi, bởi vì điều này từng phút từng giây nhắc nhở ngươi về sự nghèo hèn và bất lực trước kia. Nhưng sự nghèo hèn của ngươi không phải do ta, sự bất lực của ngươi cũng không phải do ta ép buộc, tại sao ngươi lại đổ lỗi cho ta?” Trong lòng ta vẫn không khỏi đau đớn.
“Thanh Nhi… nàng quá tỉnh táo”, Cố Hành nín khóc, lặng lẽ nhìn ta.
“Thật ra, người ta đều muốn tiến tới những điều tốt đẹp hơn, ngươi đã bắt đầu chê bai ta xuất thân từ thương tịch, muốn tìm người khác tốt hơn, mà ta lại không muốn chịu thua, vậy thì hoà ly là được. Ta vốn cũng không nghĩ sẽ phải sống chết với ngươi, ta chỉ lấy lại những thứ của ta là được.
“Nhưng ngươi lại vừa từ bỏ ta trong lòng, lại không nỡ từ bỏ sự hỗ trợ của tiền bạc của ta đối với ngươi, chắc chắn phải trói buộc ta tiếp tục để nhà ngươi hút máu, Cố Hành, lòng ngươi sao lại độc ác như vậy?” Cuối cùng ta chỉ vào hắn, nước mắt lưng tròng, ba năm tình cảm và thời gian này, cuối cùng cũng trao nhầm.
Cố Hành như không nghe nổi nữa:
“Đừng nói nữa, Thanh Nhi, nàng đừng nói nữa, ta đã đủ khó kham rồi.”
Hắn ôm đầu khóc một hồi, rồi lại mở miệng: “Thanh Nhi, nàng vẫn luôn thông minh, ngay cả ta cũng không hiểu rõ bản thân mình như vậy. Nàng nói đúng, cả nhà chúng ta đều là quỷ hút máu, hút máu nàng, ngày càng quá đáng nhưng lại muốn nàng tiếp tục hy sinh. Nàng thông minh, không muốn tiếp tục lún sâu vào vũng bùn nhưng chúng ta lại còn trách nàng tại sao không tiếp tục đến để ta hút máu. Nàng nói đúng Thanh Nhi… rời xa ta, nàng mới được thanh thản.”
Ta kinh ngạc vì hắn cư nhiên có thể nói ra lời này, xem ra cũng đã hối hận thật.
Hắn chỉnh đốn lại tâm trạng, cười khổ với ta: “Thanh Nhi, sự việc đã đến nước này, ta không trói buộc tự do của nàng nữa, sau này trời cao mặc chim bay, ta tuyệt đối không quấy rầy nàng. Nhưng lần này, nàng có thể giúp ta vượt qua khó khăn được không. Chỉ cần cho ta mượn hai ngày, đợi ta cưới được Cảnh Tú, ngày về nhà ta sẽ nói rõ mọi chuyện, ba ngày, chỉ ba ngày thôi, ta sẽ trả lại nhà cho nàng, được không?”
Trong mắt hắn lóe lên sự mong đợi, như người chết đuối vớ được cọng rơm cuối cùng.
Ta suy nghĩ hồi lâu, vẫn muốn xem một kẻ ác “hối cải” có thể đi được đến đâu.