Hạ Nhật Vân Thính - Chương 4
12
Tin tức đêm nay tôi và Phó Hách Ngôn ở chung phòng, rất nhanh liền truyền ra ngoài.
Lúc Phó Hách Ngôn họp, có người lén lút đưa cho tôi một tờ giấy, hẹn một địa điểm gặp mặt.
Sau khi đến chỗ hẹn, phát hiện người đối diện tôi biết, là một cổ đông đức cao trọng vọng của Phó gia.
Hắn vẫn nhìn không quen Phó Hách Ngôn, cảm thấy mình xứng đáng hơn, vẫn muốn lật đổ Phó Hách Ngôn.
Lão già lớn tuổi, ánh mắt vẫn sắc bén có dã tâm như cũ.
Hắn nhìn tôi: “Đúng là rất giống người phụ nữ kia.”
“Nhưng là làm thế thân, vẫn sống ở dưới bóng của người khác, thật đáng buồn không phải sao?”
“Nương tựa ta là lựa chọn sáng suốt của cô, sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Tôi cười cười: “Đáng tiếc đi theo Phó tổng, chỗ tốt lại càng nhiều hơn.”
Lão già sửng sốt, sau đó ý thức được điều gì, sắc mặt nhất thời biến đổi.
“Không tốt, bắt lấy cô ta!”
Hiện tại mới ý thức được à, đã muộn rồi.
Cánh cửa phía sau tôi vừa mở ra.
“Nhị thúc, người già rồi, nên về quê nghỉ ngơi.”
Trả lời hắn, là Phó Hách Ngôn.
13
Lần này tôi làm thế nào?
Không sai.
Khi người kia tỏ vẻ cùng tôi hợp tác, tôi giả vờ hợp tác, ngược lại trợ giúp Phó Hách Ngôn lấy được nhược điểm của đối phương.
Lão già này tôi khó chịu đã lâu.
Lão già này ở Phó gia căn cơ rất sâu, lúc trước Phó Hách Ngôn muốn cưới tôi, hắn là người đầu tiên phản đối, thậm chí còn phái người tới ám sát tôi, chính là vì để cho người mình bồi dưỡng gả cho Phó Hách Ngôn.
Sau khi tôi giả chết bỏ chạy, không biết hắn nhét cho Phó Hách Ngôn bao nhiêu thế thân rất giống tôi.
Hiện tại hạ gục hắn, tâm tình tôi cũng rất sảng khoái.
Còn tăng thêm sự coi trọng của Phó Hách Ngôn đối với tôi.
Hiện tại, tôi như nguyện làm thế thân.
Hai chúng tôi ngủ chung một giường, nhưng hắn không làm gì tôi, hắn đưa lưng về phía tôi ngủ.
Tôi không hiểu nổi.
Đêm đó hắn đã đánh dấu tôi, kết quả những ngày sau đó không chạm vào tôi nữa, lại biến thành một người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh.
Hai chúng tôi cách nhau hơi xa, dưới chăn, tôi dùng chân chạm vào chân hắn.
“Cô phải biết mình là thế thân. ” Hắn lạnh giọng nói.
Sau đó dựa sát vào bên cạnh, tránh chân tôi.
Không hiểu sao lại có chút đáng yêu.
Tôi nói: “Phó tổng, tôi sẽ làm thế thân thật tốt.”
Sau đó chân tiếp tục chọc chọc hắn.
Hắn cắn răng ẩn nhẫn: “Từ khi nào cô lại nghe lời như vậy?”
Tôi nói: “Anh cho thật sự quá nhiều rồi.”
Không hiểu sao hắn lại tức giận.
Cảm thấy bầu không khí không thích hợp, đêm hôm sau tôi tự giác chạy đến phòng khác ngủ.
Kết quả nửa đêm, đã bị người ôm trở về.
“Ai cho phép cô ngủ ở phòng khác?”
“Là anh.”
“Tôi chưa nói qua.”
Tôi cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy Phó Hách thú vị như vậy, nghiêm trang đáng yêu.
Hiện tại thật sự là càng ngày càng ngây thơ.
Hắn dừng lại: “Bây giờ? Trước kia cô quen tôi?”
Chết tiệt!
Như thế nào lại thuận miệng liền nói ra!
Tôi cười: “Không, là so với lần đầu tiên gặp anh.”
Hắn nhìn tôi thật lâu: “Vậy sao?”
Phó Hách Ngôn quả nhiên vẫn không bỏ đi hoài nghi đối với tôi.
Đối với thăm dò của hắn, tôi vẫn cẩn thận ứng phó, nhưng hắn thật sự quá gian xảo.
Hắn hiểu rõ sở thích của tôi, biết thăm dò tôi như thế nào.
Cho tôi ăn thứ tôi không thích, dứa.
Miệng chua xót, da gà tôi nổi hết rồi.
Phó Hách Ngôn quan sát vẻ mặt của tôi.
Tôi dùng hết cả đời diễn xuất, mới không lộ ra vẻ dị thường.
“Cái này, mặc vào cùng tôi đi ra ngoài.”
Tôi nhìn quần áo trong tay hắn, trong lòng mắng chửi người.
Quần áo xấu xí như vậy, phối màu này, là thứ tôi không thích nhất.
Phó Hách Ngôn đây là biết làm cho tâm trạng người ta khó chịu mà!
Nhưng đáng tiếc, tôi là một sát thủ chuyên nghiệp, những thứ này đối với tôi mà nói, không quan trọng.
Cho đến khi Phó Hách Ngôn lộ ra tai thú của hắn.
Tôi đã thất thủ.
Phải biết rằng để cho hắn lộ ra tai thú có bao nhiêu khó khăn.
Tôi khó khăn dời mắt đi.
Diễn xuất của tôi thật hoàn hảo!
Nhưng vẫn chưa xong.
Chị em tốt của tôi, Hạ Lộ, đột nhiên được đưa đến trước mặt tôi.
Hạ Lộ bị trói lại, miệng bị nhét vải, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, xin giúp đỡ nhìn tôi.
“Còn muốn giả vờ không?”
Phó Hách Ngôn dựa vào sô pha, hai chân đan vào nhau.
“Trở về còn muốn đổi thân phận, nói anh ấu trĩ, vậy em chơi đủ chưa?”
Tôi mở to mắt, lùi lại một bước.
Phó Hách Ngôn sớm đã biết thân phận của tôi, trong khoảng thời gian này làm hết thảy, cùng quá là hắn chỉ đùa giỡn tôi.
Tôi vẫn đánh giá thấp hắn.
Nhưng mà, hắn có thể thu lại tai thú trên đầu sao!
Lúc nói chuyện tại sao còn muốn rung tai sói một chút?
Chẳng lẽ hắn không biết tôi khó ngăn cản nhất, chính là bộ dạng vừa đẹp trai vừa đáng yêu khi hắn run lỗ tai sao!
Phó Hách Ngôn làm như không biết, ánh mắt âm trầm nhìn tôi:
“Vợ thật nhẫn tâm, ba năm trước nói đi là đi, một chút tin tức cũng không cho anh, bây giờ trở về, không bằng anh đưa vợ một phần quà gặp mặt nhé?”
“Bạn của em, cùng thứ em muốn, chọn một cái đi.”
Trong tay hắn chính là tài liệu cơ mật mà tôi muốn tìm cho tổ chức.
“Ha, người trung thành lại vô tình làm sao có thể chọn bạn?”
Phó Hách Ngôn lại sai người đưa cho tôi một khẩu súng lục, “Giết bạn của em, em sẽ có được thứ em muốn.”
Tôi chậm chạp cầm súng.
Phó Hách Ngôn nheo nửa mắt lại: “Sao, lúc trước rời khỏi anh không phải rất quyết liệt, sao bây giờ lại do dự?”
Thanh âm im bặt, bởi vì họng súng nhắm ngay hắn.
Phó Hách Ngôn ngẩn người, ánh mắt trầm đến đáng sợ.
Hắn cười: “Em muốn giết anh?”
Súng rơi trên mặt đất phát ra âm thanh trong trẻo.
“Em cái gì cũng không cần.” Tôi ném súng, từng bước một đến gần hắn.
Có vệ sĩ muốn ngăn tôi lại, bị Phó Hách Ngôn giơ tay ngăn lại.
Tôi đi tới trước mặt hắn, hắn vẫn ngồi trên sô pha, bất động nhìn tôi.
Tôi cúi người: “Muốn một nụ hôn của anh, được không ông xã?”
Nghe được cái xưng hô này, đáy mắt hắn màu mực trì trệ, sau đó càng sâu.
“Em nói cái gì?”
“Muốn một nụ hôn của anh, được không ông xã.”
Tôi hôn hắn, hắn không đẩy tôi ra, cũng không ôm lấy tôi, chỉ bất động, mặc cho tôi làm gì thì làm.
Tôi thấy hắn đang đắm chìm trong đó.
Hắn thực sự yêu tôi, ngay cả khi tôi đã phản bội hắn.
Phó Hách Ngôn không thể tha thứ nhất chính là phản bội.
Đáng tiếc, tôi lại một lần nữa phản bội hắn.
Bên tai truyền đến tiếng Tiểu Trương kinh hô:
“Phó tổng!”
Phó Hách Ngôn nhắm mắt lại, đầu tựa vào vai tôi, ngủ thật say.
Tôi dùng mê dược của rùa, mê hoặc hắn.
Hành động này rất mạo hiểm, trừ khi đối phương đặc biệt tin tưởng tôi.
Tôi sờ súng trên người Phó Hách Ngôn, vững vàng bắn một phát lên trần nhà.
“Muốn Phó tổng các người sống sót, lập tức chuẩn bị cho tôi một chiếc trực thăng.”
14
Tôi thành công lái trực thăng cùng Hạ Lộ chạy trốn.
Ha đúng, còn có Phó Hách Ngôn.
Đến nơi an toàn, Hạ Lộ mang theo cơ mật quay về tổ chức phục mệnh.
Mà tôi thì mang theo Phó Hách Ngôn đi tới một chỗ nông thôn yên tĩnh.
Tôi cho Phó Hách Ngôn dùng chế tác đặc thù dược, có thể làm cho người ta tạm thời mất trí nhớ.
Gen của Phó Hách Ngôn quá cường đại, phỏng chừng dược hiệu sẽ yếu đi một chút.
Vốn có thể làm cho người ta mất trí nhớ nửa năm, dùng ở trên người hắn mà nói chỉ có ba tháng.
Hai tháng sau, tôi mở một cửa hàng hoa.
Phó Hách Ngôn trồng hoa, tôi phụ trách bán hoa.
Lúc nói chuyện điện thoại với Hạ Lộ, Hạ Lộ cười đến không ngậm miệng lại được:
“Cô mau đem camera hướng trong sân dựa vào, tôi muốn nhìn xem không ai bì nổi Phó gia chủ là như thế nào đào đất trồng hoa, ha ha ha!”
Tiếng cười quá lớn, tôi vội vàng vặn nhỏ âm lượng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời, thân hình cao ngất của người đàn ông đang bận rộn trong sân, gió thổi lên, biển hoa cuồn cuộn.
Người từ trước đến nay lạnh lùng bá đạo, lúc này trên người không còn hàn ý, cúi đầu nghiêm túc trồng hoa, vẻ mặt ôn nhu.
Nhìn lén đến một màn này, tôi không khỏi cong khóe môi.
Đưa Phó Hách Ngôn tới đây là xuất phát từ tư tâm của tôi.
Phó Hách Ngôn quá mệt mỏi, tôi muốn cho hắn hưởng thụ một đoạn vô ưu vô lo, mỗi ngày đều có thể phơi nắng thoải mái sinh hoạt.
Nó cũng giúp phục hồi cơ thể.
Hiện tại hắn dám không ăn cơm, tôi một chút cũng không khách khí, trực tiếp để cho hắn ở bên ngoài ngủ dưới đất.
Bây giờ hắn ăn cơm còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Cũng không thể không nói, Phó Hách Ngôn sau khi mất trí nhớ quả thực không cần quá ngoan.
Rõ ràng đã sắp ba mươi tuổi, bây giờ lại như cún con dính người.
Một khi rời đi quá lâu, tâm hắn sẽ dính lại.
Là tinh lực quá tràn đầy.
Hiện tại không cần hắn xử lý công việc cường độ cao, trồng hoa đối với hắn mà nói quả thực là cuộc sống dưỡng lão.
Không phát tiết ra tinh lực, buổi tối có thể nhiệt tình giày vò tôi.
Hơn hai tháng nay, vừa hạnh phúc vừa hao mòn người.
Đáng tiếc, ba tháng sắp tới.
Ở lại nơi này, Phó Hách Ngôn rất có thể sẽ khôi phục trí nhớ.
Tôi sẽ đi trước khi hắn lấy lại trí nhớ.
Một ngày trước khi rời đi, hắn đã tặng cho tôi một bông hồng do hắn tự tay trồng.
Hoa hồng kiều diễm mang theo bọt nước, nụ hoa sắp nở, có thể nhìn ra người trồng hoa rất tận tâm chăm sóc.
Hai chúng tôi giống như đôi tình nhân ngây ngô trong tình yêu cuồng nhiệt, nắm tay tản bộ trên núi rừng.
Khi gió thổi qua, hai chúng tôi nhìn nhau cười.
Hắn sẽ đến và hôn tôi.
Tôi giả vờ ngại ngùng, nhưng khi hắn dựa lại gần thì cưỡng hôn hắn.
Hắn ngoan ngoãn, tôi tùy ý công thành đoạt đất, tay bên eo vẫn vững vàng đỡ tôi.
Đây từng là cuộc sống thoải mái mà tôi mong muốn nhất khi còn nhỏ.
Tôi cứ tưởng mình luôn thiếu tình yêu.
Nhưng không nghĩ tới lại gặp được một người đàn ông như Phó Hách Ngôn, cho tôi rất nhiều rất nhiều cảm giác an toàn.
Nhưng tôi vẫn muốn rời khỏi hắn một lần nữa.
Buổi tối, tôi không nhịn được khóc.
Không diễn xuất vì bất cứ mục đích gì, thật sự khóc.
Tôi ôm hắn, buồn bực nói:”Làm sao bây giờ, em thật sự không muốn rời khỏi anh.”
Hắn nói: “Không đi được, vé máy bay của em đã bị anh xé rồi.”
“Cái gì?”
Tôi nhìn hắn với một cú sốc.
Đôi mắt sâu thẳm kia mang theo một tia quen thuộc.
Tôi hiểu được, một tay ôm lấy cổ hắn:
“Khi nào thì anh khôi phục lại trí nhớ!”
Hắn cong môi, sờ sờ đầu tôi: “Sớm lắm.”
“Giỏi lắm!”
Nói cái gì tôi diễn xuất tốt, Phó Hách Ngôn chỉ có hơn chứ không kém!
Tôi cũng không nhớ được đây là lần thứ mấy bị hắn đùa giỡn.
Nhưng tôi đã không thể bỏ rơi hắn nữa.
Ba tháng này, không phải là thời gian hắn dùng để lưu lại tôi sao?
Tôi theo bản năng muốn chạy, lại bị hắn dễ dàng móc vào cổ áo sau, kéo về trong ngực.
Hắn giận quá hóa cười: “Còn muốn bỏ anh lại một lần nữa sao?”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn hắn: “Ông xã, anh đừng nóng giận, người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, thả em ra?”
“Lừa hôn, trốn chạy, trộm cắp cơ mật Phó thị, em cảm thấy cái nào, có thể để cho anh buông tha em?”
Hắn bóp eo tôi, cả người đè lên, “Ông xã không tức giận, nhưng em phải cho anh một lời giải thích.”
Hơi thở tràn đầy tính xâm lược đánh úp lại là Phó Hách Ngôn mà tôi quen thuộc.
Tôi bất cứ giá nào, cứng cổ bẹp một cái trên mặt hắn.
Hắn nói: “Vậy thôi? Còn lâu mới đủ.”
“Anh thua trên người em, em phải bồi thường anh cả đời.”
Ngón áp út bị người đeo lên thứ gì đó lạnh lẽo.
Đó là chiếc nhẫn.
Hắn cúi đầu hôn ngón tay tôi: “Dùng thân phận thật của em, chúng ta kết hôn một lần nữa.”
Tôi kinh ngạc, trong lòng chua xót: “Em đã phản bội anh rồi, anh còn muốn em làm vợ anh?”
“Anh không sợ em từ chối?”
Hắn nhướng mày: “Mỗi ngày ngủ với anh, còn muốn chống chế?”
Tôi mất tự nhiên dời tầm mắt: “Ừ, cuộc hôn nhân này nhất định phải kết hôn, chỉ là có chút không nỡ rời khỏi nơi này, còn có hoa chúng ta trồng nữa.”
Mười ngón tay của tôi và Phó Hách Ngôn đan vào nhau: “Có thời gian chúng ta sẽ về ở, bình thường hoa ở đây anh sẽ phái người đến chăm sóc.”
Tôi nói: “Anh không phải là người cuồng công việc sao?”
Hắn hôn trán tôi: “Công việc là vì nuôi vợ, cái gì cũng không quan trọng bằng vợ.”
Mấy năm không gặp, lời tâm tình của hắn thật lợi hại.
Tôi quay người lại và đắp chăn cho cả hai chúng tôi.
Tôi nói: “Trời còn sớm, chi bằng chúng ta nỗ lực, sinh một người thừa kế nhỏ, sớm đi du lịch vòng quanh thế giới?”
Ánh mắt hắn hoàn toàn dịu dàng:
“Cũng không phải không được.”
Tận tình đến đêm khuya, tôi bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực.
Nụ hôn của hắn, nhẹ nhàng mà trân trọng.
“Vợ, đừng rời khỏi anh nữa, chúng ta sống thật tốt nhé.”
Bầu trời đêm sao lấp lánh, hoa trong sân theo gió mà động.
Người đúng cho dù bỏ lỡ, cuối cùng cũng sẽ gặp lại vào một ngày nào đó, tiếp tục yêu nhau.
_HẾT_