Hạ Nhật Vân Thính - Chương 3
7
Sau đó tôi lại chia cho Tiểu Trương ăn, hắn ăn thế nào cũng không chịu nhận.
Điều này còn khiến tôi làm sao hối lộ người khác, kéo gần quan hệ?
Những món ăn này tôi chỉ có thể ăn một mình.
Công việc cường độ cao cuối cùng cũng không được, Phó Hách Ngôn sinh bệnh.
Bởi vì công việc cường độ cao, hơn nữa không ăn cơm đàng hoàng, bệnh dạ dày cũng tái phát.
Đối với bệnh dạ dày của hắn, tôi rất đau đầu.
Lúc mới quen Phó Hách Ngôn, hắn đã bị bệnh bao tử, chẳng qua không nghiêm trọng như bây giờ.
Mỗi lần chỉ có tôi ở bên cạnh, hắn mới có thể ăn thêm vài miếng.
Đáng tiếc bây giờ tôi chỉ là một người thay thế.
Có đôi khi có thể lớn mật một chút, nhưng đúng mực cơ bản còn phải tu dưỡng.
Trong lòng vẫn mắng hắn không ăn cơm đàng hoàng, nhưng cũng không thể cưỡng chế bẻ cằm hắn để cho hắn ăn.
Lần này hơi nghiêm trọng, bệnh dạ dày còn gây sốt.
Phó Hách Ngôn hôn mê cả đêm, làm thế nào cũng không cho ăn được.
Tiểu Trương gấp đến độ đi tới đi lui: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hắn lại đi ra ngoài tìm đầu bếp phù hợp khẩu vị của Phó Hách Ngôn.
Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể xắn tay áo đi vào phòng bếp, nấu một chén thức ăn màu đen, kiên nhẫn đút cho hắn ăn.
Người đàn ông hôn mê nhíu mày, không chịu ăn.
Tôi trực tiếp tách miệng hắn ra, từng chút từng chút dùng thìa đút vào.
Một bát bột nhão màu đen, mất hơn nửa giờ mới cho ăn xong.
Tôi thấy nhẹ nhõm.
Đã từng một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tôi cũng từng có loại trạng thái hôn mê không thể ăn uống này.
Là chị em tốt của tôi – Hạ Lộ, nhịn thứ này, cưỡng ép để cho tôi ăn, tôi mới sống sót.
Cho nên biết Hạ Lộ bị bắt, bất luận nguy hiểm cỡ nào, tôi cũng phải tới cứu cô ấy.
Sau nửa đêm, Phó Hách Ngôn còn đang hôn mê vẫn nắm lấy tay tôi.
Trợ lý nói: “Từ sau khi phu nhân qua đời, ban đêm Phó tổng luôn ngủ không ngon. Mỗi buổi tối đều phải xử lý công việc đến khuya mới ngủ, ăn cơm cũng chờ thúc giục, chỉ thúc giục mới ăn, vì không muốn nghĩ tới phu nhân, Phó tổng giày vò thân thể của mình, nếu để cho phu nhân biết, chắc phu nhân đau lòng muốn chết.”
“Vân tiểu thư, kỳ thật Phó tổng đối với cô không giống nhau lắm, tôi cũng có thể nhìn thấy bóng dáng phu nhân trên người cô, nhưng phu nhân đã qua đời, người luôn phải nhìn về phía trước.”
“Hy vọng cô có thể chiếu cố anh ấy thật tốt.”
Ánh sáng ấm áp chiếu lên chăn, tôi nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Phó Hách Ngôn, không nói gì.
8
“Gần đây cô ân cần như vậy, là có mục đích gì?”
Nằm trên giường bệnh, người đàn ông còn đang xử lý công việc ngẩng đầu hỏi tôi.
Tôi nói: “Trả nợ.”
Phó Hách Ngôn lạnh mặt nói: “Cô vẫn còn chưa trả hết.”
Tôi bị đuổi ra khỏi phòng.
Trợ lý Tiểu Trương vẻ mặt áy náy: “Phó tổng bệnh còn chưa khỏi, cho nên ngữ khí có chút hung dữ, cô đừng để ý nha.”
Tôi cũng không tức giận, còn có chút mới lạ.
Trước đây Phó Hách Ngôn chưa từng nổi giận với tôi.
Trước kia hắn không phải không nổi cáu, cùng quá chỉ ở trước mặt tôi đè nén một chút thôi.
Hiện tại nhìn hắn chân thật hơn.
Tôi còn rất thích.
“Chị Vân, chị thật biến thái.”
Trong điện thoại, cậu bé mà tổ chức cử tới giúp tôi nói.
Danh hiệu của hắn là Quy Quy, thích chơi thuốc, lần đầu tiên gặp mặt, còn dùng mê dược làm tôi mê ngất rồi đem đi bán.
Tôi lơ đễnh: “Tôi là một người vì mục đích mà không từ thủ đoạn.”
Bởi vì trong khoảng thời gian chăm sóc Phó Hách Ngôn bị bệnh, tôi vô tình hay cố ý tiếp xúc với một phần cơ mật.
Coi như là có sự tiến triển không nhỏ.
Tôi nói: “Tổ chức thích loại người như tôi, nếu không tại sao những người khác đều không có cách với Phó Hách Ngôn, lại để tôi mạo hiểm tới đây làm nhiệm vụ?”
“Điểm này quả thật đáng khâm phục, đúng rồi chị Vân, chị Hạ Lộ đã có tin tức rồi!”
Tôi biết được, lúc Hạ Lộ làm nhiệm vụ, cũng không trực tiếp tiếp xúc đến Phó Hách Ngôn, đã bị thuộc hạ của hắn bắt được, hiện tại đang bị nhốt ở một hộp đêm.
Tình huống cấp bách.
9
“Cô muốn nghỉ phép đi chơi một ngày?”
Họp xong trở về, Phó Hách Ngôn nhìn giấy xin nghỉ tôi đưa qua, thần sắc khó phân biệt.
Tôi nói: “Đi làm nhất định phải có nghỉ phép, tôi đã làm việc rất nhiều ngày, anh sinh bệnh cũng là do tôi chăm sóc, nếu sợ tôi chạy, anh có thể đánh dấu hơi thở trên người tôi.”
Hắn nói, “Tôi không đánh dấu những người không quan trọng.”
Thật là cái miệng độc ác.
Nếu là lúc trước, tôi nhất định phải cho hắn một cái giáo huấn, nhưng hiện tại thân phận đặc thù, tôi chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng thầm mắng hắn, sau đó nghĩ cách khác.
Nhưng không nghĩ tới, buổi tối Tiểu Trương liền đưa tới một tấm thẻ đen.
Là một tấm thẻ quyền hạn, có thể đi dạo miễn phí tất cả trung tâm thương mại dưới trướng Phó thị.
Phó Hách Ngôn đồng ý cho tôi ra ngoài.
Tiểu Trương đưa thẻ cho tôi, sắp rời đi.
Tôi ngăn hắn lại: “Phó tổng không sợ tôi cầm thẻ chạy mất sao?”
Tiểu Trương: “Phó tổng tin tưởng cô sẽ không chạy đâu.”
Tôi rất cảm động.
Tiểu Trương: “Dù sao, cả thành phố Kinh Kỳ đều có người của Phó gia nhìn chằm chằm, chạy cũng có thể bắt về.”
Tôi: “……”
Thật cảm động…
10
Ở bên người Phó Hách Ngôn nghẹt thở lâu rồi, sau khi ra ngoài tôi đã thể hiện tài năng của mình.
Ăn ba phần mì lạnh.
Có đôi khi loại đồ ăn vặt bên đường này so với bữa tiệc lớn còn ngon hơn.
Thuận lợi được tổ chức phối hợp, có thế thân sắm vai tôi tiếp tục đi dạo phố, mà tôi thì đội mũ đeo khẩu trang, đi lên một con đường nhỏ khác, thành công lẻn vào hộp đêm, cứu Hạ Lộ ra.
Hạ Lộ cũng không bị thương quá nặng, bởi vì dung mạo dáng người đều đặc biệt tốt, vừa vặn ngày mai cô ấy sẽ bị Phó gia giao cho đối tác.
Sau khi được giải cứu, Hạ Lộ kích động ôm lấy tôi.
“Vân Thính tại sao bây giờ cô mới đến! Nếu chậm thêm một ngày nữa là tôi sẽ bị đưa đến trên giường của lão già đấy!”
Tôi gõ gõ trán cô ấy: “Còn không phải cô nhất quyết phải nhận nhiệm vụ này sao? Cô nên nhận loại nhiệm vụ dựa vào bạo lực này, hiện tại chịu đau khổ đi, may mắn cô không đích thân rơi vào tay Phó Hách Ngôn, bằng không hiện tại có thể cũng không phải là một cỗ toàn thây.”
Hạ Lộ bĩu môi: “Tôi không phục nha, lúc trước cô thành công, tôi cũng muốn thử xem, ai biết cái tên kia thủ đoạn lợi hại như vậy. May mắn cô không ở cùng hắn, bằng không tôi khẳng định phải cho hắn một cái giáo huấn!”
“Mau lên, cô nương, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi.”
Sau khi ra ngoài, tôi đưa cô ấy lên xe.
Cô ấy kéo tôi cùng vào xe.
“Đừng trở về, cô tới nơi này cứu tôi, Phó Hách Ngôn sớm muộn gì cũng sẽ biết, hắn không tin tưởng cô, cô rất khó hoàn thành nhiệm vụ, đi theo tôi đi, tổ chức cũng sẽ không trách cô.”
Hạ Lộ nói rất có lý, rời đi đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Tựa như ba năm trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng không chút do dự rời đi.
Dưới sự bảo vệ của tổ chức, tôi sẽ không bị Phó Hách Ngôn tìm được.
Thế nhưng, tôi quay đầu lại nhìn tòa nhà khoa học kỹ thuật Phó thị cao nhất trung tâm thành phố kia, trong lòng không khỏi lưu luyến.
Tôi là sát thủ ưu tú của tổ chức, sẽ không thất bại.
Tôi xuống xe, tạo vẻ xinh đẹp xoay người, vẫy tay.
“Chờ tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ trở về tìm cô xem người mẫu nam.”
11
Lúc trở về, bầu không khí trong nhà có vẻ rất trầm lặng và áp lực.
Khiến tôi không dám nói thêm một câu.
Tiểu Trương nói cho tôi biết, hôm nay là ngày giỗ của phu nhân.
Ngày giỗ của tôi.
Chính tôi cũng quên mất.
Hôm nay của ba năm trước, tôi dựa vào lúc hỏa hoạn nổ tung, giả chết rời khỏi Phó Hách Ngôn.
Không để thi thể nào còn lại cho hắn.
Phó Hách Ngôn ở thư phòng.
Tôi đi tới thư phòng, không bật đèn, gian phòng một mảnh tối đen, còn có một cỗ nồng đậm mùi rượu.
Hắn uống rượu?
Phải biết rằng Phó Hách Ngôn vì giữ sự thanh tỉnh, làm việc lý trí, rất ít khi uống rượu.
Đang nghĩ ngợi, trong bóng tối có một bàn tay bóp cổ tôi.
Tôi thở gấp: “Phó, Phó tổng?”
Ngay khi tôi cho rằng mình sắp bị hắn bóp chết, không thể không bộc lộ thân thủ, thì một sức nặng đè lên người tôi.
Cả người hắn dựa vào trên người tôi.
“Phó Hách Ngôn?”
Hắn thật sự đã uống say, trên người một cỗ mùi rượu, thanh âm đều có chút khàn khàn.
Miệng hắn ở trên cổ tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao phải rời đi?”
Tôi kinh hãi, cho rằng thân phận của mình bị phát hiện.
Sau đó mới phát hiện đây là lời say của hắn.
Trong lòng tôi phiền muộn nói không nên lời.
Tôi là một cô nhi, khi còn bé trải qua rất thảm, thiếu tình yêu lại không có cảm giác an toàn.
Cho nên đối với một Phó Hách Ngôn cũng thiếu tình yêu không có cảm giác an toàn, tôi biết cách đối phó hắn.
Theo một cách nào đó, chúng tôi là cùng một loại người.
Tôi từng là cảm giác an toàn duy nhất của hắn, lại phản bội lừa gạt hắn.
Cằm lại bị nắm chặt.
“Anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa.”
Tôi kinh hô một tiếng, cả người bị ôm ngang.
“Phó tổng, anh nhận lầm người rồi!”
Phòng tối.
Người đàn ông ở địa vị cao dịu dàng lại bệnh hoạn hôn lên mặt tôi.
Thanh âm hắn khàn khàn:
“Đừng rời khỏi anh.”
Đêm nay, thật điên cuồng.
Không thua gì đêm tân hôn của chúng tôi.
Lại một lần nữa hắn đánh dấu hơi thở của hắn trên người tôi.