Hạ Hòa - Chương 4
13
Ngày trao giải, tôi mặc chiếc váy lộng lẫy nhất, đeo những món trang sức đắt tiền nhất, muốn được tỏa sáng lần cuối trước khi rời đi.
Nhưng người dẫn chương lại đọc trên sân khấu: “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất: Tô Mộng.”
Tôi xách váy, chuẩn bị đứng dậy, tư thế đó đã bị truyền thông chụp lại, trở thành trò cười.
Tô Mộng nâng chiếc cúp vàng rực, nhìn về hướng Tống Diễn Lễ rồi cười, nũng nịu nói: “Người tôi thích đã hứa với tôi, tối nay nếu tôi nhận được giải, anh ấy sẽ về nhà cùng tôi để gặp mẹ tôi.
“Mẹ tôi ở nhà gói bánh chưng đoàn viên, đang đợi chúng tôi trở về ăn.”
Cô ta thật hạnh phúc.
Có được mọi thứ tôi muốn.
Mẹ.
Tống Diễn Lễ.
Còn cả chiếc cúp mà tôi không bao giờ có thể có được nữa.
Tống Diễn Lễ ghé vào tai tôi, cười rất đê tiện.
Anh hỏi tôi: “Hạ Hòa, bị lừa có dễ chịu không?”
Anh đang trả thù tôi, anh chưa bao giờ tin tôi.
Không tin tôi nói tôi yêu anh, cũng không tin tôi nói tôi bị bệnh.
Tôi lại đau đầu rồi.
Lần cuối cùng nhìn Tống Diễn Lễ, anh trong mắt tôi, trong lòng tôi, trong ký ức của tôi, bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tôi nắm chặt vạt áo trước ngực, nhẹ giọng nói: “Bị lừa, đau lắm.”
Chớp chớp mắt, tôi hỏi anh: “Nhưng mà, anh là ai?”
14
Tôi ngất xỉu tại lễ trao giải.
Khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, người quản lý của tôi là chị Linh đang cãi nhau với Tống Diễn Lễ.
Chị ấy chỉ vào tôi, mắt trừng trừng nhìn Tống Diễn Lễ đang ngồi trên ghế sô pha, chất vấn anh: “Hạ Hòa đã làm gì có lỗi với anh, mà anh phải làm hại cô ấy như vậy!”
Tống Diễn Lễ ném mạnh bức ảnh trên tay xuống đất.
Trong ảnh, tôi đang được một người đàn ông khác ôm vào lòng.
Chị Linh ngẩn người, Tống Diễn Lễ cười hỏi chị ấy: “Sao không nói gì, chột dạ rồi à?
“Khi Hạ Hòa ôm ấp với thằng đàn ông khác sau lưng tôi, cô ta có từng nghĩ đến việc cô ta đang làm tổn thương tôi không?
“Khi cô ta dùng tiền của tôi để cho thằng đàn ông khác ra nước ngoài du học, cô ta có từng nghĩ đến việc cô ta đang làm tổn thương tôi không!”
Chị Linh cắt ngang lời anh: “Những chuyện này, tại sao anh không tìm Hạ Hòa hỏi cho rõ ràng?”
Tống Diễn Lễ cười lạnh hai tiếng, nghiến răng nói: “Từ lúc yêu nhau đến khi kết hôn, tôi như một con chó đi theo cô ta, xin lỗi cũng phải tôi chủ động, làm hòa cũng phải tôi chủ động.
“Bây giờ cô ta ngoại tình, lẽ nào tôi còn phải chủ động đi hỏi cô ta, tại sao em không yêu anh nữa, có phải do anh làm chưa đủ tốt không? Tôi có cần phải khốn khổ đến thế không!
“Tôi, Tống Diễn Lễ không thiếu phụ nữ, những người biết nói lời đường mật để lấy lòng người khác lại càng không ít, nhưng dám lừa tôi, Hạ Hòa là người đầu tiên.
“Cô ta đáng chết.”
Lời của Tống Diễn Lễ còn chưa dứt, đột nhiên có người đẩy cửa phòng bệnh ra, bước nhanh vào, đấm thẳng vào mặt anh.
Người đó xoay xoay cổ tay, nhìn xuống Tống Diễn Lễ, chậm rãi mở miệng: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Châu Hàm, là người đàn ông đầu tiên mà Hạ Hòa thích.”
15
Tống Diễn Lễ lập tức nhận ra, Châu Hàm chính là người trong bức ảnh, người đang ôm tôi.
Cũng là người tôi đã bỏ tiền để cho đi du học nước ngoài.
Hai người đàn ông mặc vest, trong chớp mắt đã lao vào đánh nhau.
Chị Linh vội vàng hét lên: “Tống Diễn Lễ, anh đủ rồi! Châu Hàm là bác sĩ điều trị chính của Hạ Hòa!
“Anh ta ôm Hạ Hòa, là vì hôm đó Hạ Hòa phát hiện ra mình bị bệnh, cô ấy sợ muốn chết, khóc lóc gọi điện cho anh, nhưng anh lại vì hôm trước vừa cãi nhau, mà cúp máy của cô ấy.
“Lúc cô ấy cần anh nhất thì anh ở đâu? Anh có tư cách gì ở đây mà nổi giận!”
Tống Diễn Lễ ngẩn người, trong khoảnh khắc ngẩn người đó, anh đã bị Châu Hàm đá ngã.
Anh chán nản ngồi dưới đất, lẩm bẩm: “Hạ Hòa đã từng gọi điện cho tôi khi nào?”
Anh không biết tôi đã gọi điện, vì hôm đó, Tô Mộng đã thay anh nghe điện thoại.
Lúc đó tôi đã khóc đến tuyệt vọng, chỉ muốn Tống Diễn Lễ về nhà ở bên tôi.
Nhưng tôi lại nghe thấy Tô Mộng ở bên kia cười nhạo: “Bị bệnh rồi à? Đáng đời.”
Cô ta cúp điện thoại, tôi cầm điện thoại ngẩn người hồi lâu, không gọi lại nữa.
Tống Diễn Lễ là người rất coi trọng sự riêng tư, trước kia chỉ có tôi được đụng vào điện thoại của anh.
Sau này, Tô Mộng cũng có thể tùy tiện cầm điện thoại của anh để chơi.
Tôi biết, tôi không còn là duy nhất của Tống Diễn Lễ nữa.
Anh đã phân tâm trong tình yêu, tôi không thể tha thứ.
Từ ngày đó, tôi đã dần dần chuẩn bị kế hoạch trả thù.
16
Việc đầu tiên tôi làm khi tỉnh lại, là kéo lấy vạt áo của Châu Hàm.
Nhíu mày, có chút tức giận mắng anh: “Châu Hàm, đồ lưu manh này, sao lại đánh nhau với người khác nữa!”
Tôi và Châu Hàm là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện.
Từ nhỏ anh đã là đứa trẻ đánh nhau dữ nhất trong viện.
Lý do đánh nhau, mười lần thì chín lần là vì tôi.
Tay của Châu Hàm bị thương, tôi hỏi anh: “Đau không?”
Tống Diễn Lễ tiến lên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tay tôi ra khỏi vạt áo của Châu Hàm.
Anh cười, lạnh lùng nhìn tôi, cố nén lửa giận hỏi: “Hạ Hòa, em quan tâm đến ai vậy? Chồng em ở đây này.”
Tôi nhìn anh, từ từ rút tay về, hỏi ngược lại: “Tôi đã kết hôn rồi sao?”
Tống Diễn Lễ đổi sắc mặt, anh ta xoa đầu tôi hai cái, cười nói: “Lại lừa anh, Hạ Hòa, những mánh khóe lừa đảo mà em học được ở cô nhi viện, em chơi chưa đủ à?”
Chưa chơi đủ, tất nhiên là chưa chơi đủ rồi.
Ai bảo tôi là Hạ Hòa bụng dạ xấu xa chứ.