Hạ Hòa - Chương 2
6
Đôi mắt Tô Mộng hơi run rẩy, có vẻ hơi sợ tôi.
Máu của cô ta bắn tung tóe khắp nơi, những người xung quanh bắt đầu xôn xao.
Tống Diễn Lễ sau đó cũng đến.
Anh ta nhìn thấy máu trên sàn, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, kéo tôi vào lòng, kiểm tra khắp người tôi.
Sự quan tâm và lo lắng trong mắt anh ta, như thể là thật vậy.
Tô Mộng buông tay, mặc cho máu chảy xuống tai, nhỏ xuống chiếc váy trắng.
Cô ta đưa tay ra kéo Tống Diễn Lễ, nhẹ giọng nói: “Anh Tống, em đau quá…”
Tống Diễn Lễ giơ tay lên, tránh né, lạnh lùng liếc nhìn cô ta.
Ánh mắt đó khiến Tô Mộng sững sờ tại chỗ, có chút khó xử cắn môi.
Cô ta không hiểu, Tống Diễn Lễ xuất thân từ gia đình giàu có, nuôi tình nhân, chơi đùa riêng tư thì không sao, nếu làm ầm ĩ lên thì mất mặt lắm.
Trước mặt mọi người, Tống Diễn Lễ chỉ có thể yêu mình tôi.
Ngón tay anh ta vuốt ve đôi mày nhíu lại của tôi, dịu dàng dỗ dành: “Ai làm em không vui?”
Tôi không nói gì, cũng không ai dám nói gì.
Hai giây sau, Tống Diễn Lễ đột nhiên cầm lấy bình hoa bên cạnh đập xuống đất, lớn tiếng mắng: “Mọi người đều điếc hết rồi à? Ai làm vợ tôi không vui, nói!”
Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.
Tô Mộng nắm chặt tay, gào lên trong đau đớn: “Là em, là em! Đều tại em, được chưa? Tống Diễn Lễ!”
Cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, nước mắt giàn giụa, ngoan cố nhìn Tống Diễn Lễ, nghẹn ngào nói: “Tại em muốn thân thiết với chị Hạ Hòa, nhưng lại bị chị ấy ghét!
“Tại em thích nhầm người, thà bị người ta mắng là tiểu tam, cũng phải bất chấp tất cả để ở bên anh ấy!
“Tại em tự mình đa tình, còn tưởng rằng anh ấy cũng thích em, tại em là một kẻ ngốc!”
Cô ta giơ ly rượu trong tay lên cao, đột nhiên đổ xuống, rượu và máu hòa vào nhau, nhuộm đỏ mảnh vải trước ngực cô ta.
Cô ta vừa khóc vừa hỏi Tống Diễn Lễ: “Anh Tống, như vậy đã đủ chưa? Người vợ mà anh yêu thương, đã hả dạ chưa?”
Bàn tay Tống Diễn Lễ nắm chặt vai tôi, càng bóp càng chặt.
Có lẽ anh ta đau lòng rồi.
Anh ta hỏi tôi: “Hả dạ chưa?”
Tôi bị anh ta chọc cười, cười đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi ra.
Tôi hỏi Tống Diễn Lễ: “Giả vờ yêu tôi, mệt lắm phải không?
“Tống Diễn Lễ, tôi có một cách hay, có thể giúp anh danh chính ngôn thuận đi yêu người anh muốn yêu.
“Cho tôi tiền, tôi muốn rất nhiều tiền, sau đó, chúng ta ly hôn.”
Ánh mắt Tống Diễn Lễ càng lúc càng lạnh.
Anh ta cúi đầu áp vào tai tôi, hung dữ mắng: “Hạ Hòa, đáng lý ra tôi đã phải nhìn rõ bản chất của cô từ sớm, cô chỉ là một kẻ lừa đảo chỉ biết đến tiền. Phụ bạc tấm chân tình, cô sẽ không được chết tử tế đâu.”
Tôi cười cười, nhịn cơn đau đầu rồi đẩy anh ta ra, quay người bỏ đi.
Tống Diễn Lễ, anh đúng là đồ quạ đen.
Vẫn chưa nói cho anh biết, bác sĩ nói, đầu tôi bị bệnh rồi.
Có thể đau, có thể mất trí nhớ, cũng có thể… chết.
7
Tống Diễn Lễ nói không sai, lúc đầu, tôi đồng ý lời cầu hôn của anh ta, chính là vì tiền của anh ta.
Trước anh ta, tôi từng yêu một chàng trai khác rất nồng nhiệt.
Tống Diễn Lễ biết hết, nhưng anh ta vẫn cố đối xử tốt với tôi, nhất quyết phải ở bên tôi, từ khi yêu nhau, đến khi kết hôn.
Tôi còn nhớ, ngày mưa mà Tống Diễn Lễ cầu hôn tôi, chúng tôi cuộn tròn trên ghế sofa xem phim tình cảm.
Anh ta đột nhiên áp sát vào tai tôi, thì thầm: “Hạ Hòa, chỉ cần em nói em yêu anh, anh sẽ lập tức cưới em về nhà, sau này tiền của anh đều do em quản.”
Tim tôi đập thình thịch.
Ba chữ “Em yêu anh” suýt chút nữa đã bật ra khỏi miệng, lại thấy hơi không vừa ý, có ai cầu hôn mà qua loa như vậy chứ.
Thế là lắc đầu, cố tình chọc tức anh ta.
Lúc đó, Tống Diễn Lễ vẫn là một kẻ mặt dày vô liêm sỉ.
Không biết anh ta lấy ra từ đâu một chiếc nhẫn kim cương to đùng, nắm lấy tay tôi đeo vào.
Tôi muốn chạy, anh ta dứt khoát nắm lấy cổ tôi, đè tôi xuống ghế sofa.
Anh ta cắn tai tôi một cách hung dữ: “Cứng miệng nữa, anh bóp chết em.”
Ngày hôm đó, nụ hôn của Tống Diễn Lễ suýt chút nữa làm tôi tan chảy.
Tôi cầu xin dưới thân anh ta, nói rất nhiều lần: “Tống Diễn Lễ, em yêu anh.”
Trước đây, tôi thực sự yêu anh ta.
Nhưng mà, hình như anh ta chưa bao giờ thực sự tin tôi.
8
Bệnh của tôi ngày càng nghiêm trọng.
Uống rất nhiều thuốc, đầu vẫn đau đến nỗi không ăn, không ngủ được.
Rất nhanh, tôi phát hiện mình bắt đầu quên đi, một số chuyện nhỏ liên quan đến Tống Diễn Lễ.
Sức khỏe của tôi ngày càng tệ, bác sĩ kê cho tôi thêm rất nhiều thuốc.
Lúc rời đi, ông ấy cau mày hỏi: “Tại sao lần nào cũng chỉ có một mình cô đến khám bệnh, người nhà cô đâu?
“Bệnh của cô, cần người nhà ở bên cạnh chăm sóc.”
Nhưng mà, tôi không có người nhà, phải làm sao đây?
Sáu tuổi, mẹ bỏ tôi lại trên phố, bà nói đi mua kẹo cho tôi.
Sau đó, bà không bao giờ quay lại.
Tôi vốn tưởng, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Cho đến khi, tôi gặp Tô Mộng ở bệnh viện.
Cái tai của cô ta bị tôi giật hỏng, sưng to một mảng, đến thay thuốc.
Đi cùng cô ta, là một người phụ nữ trung niên.
Tôi gần như tưởng mình nhìn nhầm.
Người phụ nữ đó hình như là, mẹ tôi.
Tôi không kiềm chế được mà chạy về phía bà, Tô Mộng sợ hãi lùi lại hai bước.
Bà bất ngờ túm lấy tóc tôi, lớn tiếng quát: “Dám bắt nạt con gái tao, tao đánh chết mày!”
Bà tát tôi một cái, tôi không kịp né, khóe miệng rỉ máu, nước mắt ào ào rơi xuống.
Mẹ dường như không nhận ra tôi, bà đã sớm quên tôi rồi.
Bà đã có một đứa con gái khác, con gái của bà, là Tô Mộng.