Hạ Gục Tiện Nam - Chương 5
10.
Cuối cùng, tôi cũng không đăng video lên mạng, mấy bài viết nóng hổi liên quan đến tôi trên diễn đàn cũng bị xóa sạch.
Nhưng bài đăng nóng mới nhất vẫn nói về tôi, được đăng dưới góc nhìn của những người có mặt trong canteen hôm đó. Trong bài viết, họ miêu tả đại khái trò hề xảy ra buổi trưa ngày ấy, còn đặt cho tôi biệt danh là: “Nữ hiệp Internet”, Hoàng Dũng thì thành “Yellow Bitch”, còn Tần Vũ Hinh thì là “Trà xanh”.
Bài viết mô tả sự việc cực kỳ sống động, cốt truyện có thăng có trầm, khiến độc giả đọc xong phải vỗ tay khen một tiếng: “Tuyệt tác!”
Hầu hết những người bình luận bên dưới cũng là nhân chứng của trò hề kia. Họ lại cmt xác nhận tính chân thật của vụ việc ấy.
Tần Vũ Hinh và Hoàng Dũng trở thành chuột chạy trên đường, ai đi ngang qua thấy bọn họ cũng sẽ chỉ trỏ xì xào bàn tán mấy câu.
Dù là đứa mặt dày như Hoàng Dũng cũng không thể bào chữa gì, thế là đành phải nộp đơn xin phép giảng viên cho nghỉ dài hạn.
Còn Tần Vũ Hinh thì tự sau vụ lộn xộn đó, cô ta chỉ vùi mình trên giường không nói một lời.
Gặp phải tình hình như vậy, tôi nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần, vẫn cảm thấy mình nên biết tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy.
Cho nên tôi viện cớ để Mạnh Diễm và Chiêu Chiêu đi ra ngoài, tôi ở trong phòng nói về phía giường Tần Vũ Hinh nằm: “Xuống đây đi, thừa dịp không có ai, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.
Chờ rất lâu cũng không người đáp lại, tôi bèn nói tiếp: “Tôi biết cô không ngủ. Nếu cô không xuống thì tôi đi lên.”
Tiên lễ hậu binh, đạo lý này tôi là hiểu.
“Giữa chúng ta còn có gì để mà nói.” Cô ta lạnh lùng phán một cậu.
“Tôi tự thấy trước khi đống lộn xộn này bắt đầu, tôi chưa từng làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với cô. Tại sao cô lại muốn làm tôi bẽ mặt như thế?”
“À, lại chơi trò thu âm đúng không?” Cô ta giở rèm giường lên: “Cô đừng mãi coi người khác là đồ ngu nhé.”
Tôi tắt nguồn điện thoại ngay trước mặt cô ta, sau đó để nó lên bàn.
“Tôi không thu âm, cũng chưa từng nghĩ sẽ thu âm. Bây giờ tình hình của cô đã tệ lắm rồi, tôi không cần phải phức tạp hoá chuyện đơn giản hay bỏ đá xuống giếng làm gì.”
Cô ta nhìn tôi, há miệng một cái, giống như đang hạ quyết tâm: “Được, vậy tôi sẽ từ từ nói chuyện với cô.” – Tần Vũ Hinh vừa trèo xuống giường vừa nói
Tôi lấy hai tay ôm ngực, đi thẳng vào vấn đề, “Tôi có lỗi với cô ở đâu?”
Cô ta liếc mắt nhìn ta một cái, lãnh đạm hỏi: “Cô còn nhớ Tiễn Thâm không?”
Tiễn Thâm?
Tôi nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong đầu, sau đó mơ hồ nhớ ra cậu tồn tại trong một góc ký ức của tôi.
Hình như cậu ta là một bạn nam cùng lớp mà Tần Vũ Hinh luôn miệng nhắc đến trước đây.
“Cậu ta làm sao?”
“Cậu ấy là bạn cùng lớp cấp ba của tôi, cũng là bạn học lớp bên cạnh ở trường đại học.”
Cô ta nói: “Tôi thích cậu ấy.”
Tôi chớp chớp mắt, tự hỏi trong lòng vậy thì sao?
“Lúc đó cô không ngừng động viên, giật dây tôi đi tỏ tình. Tôi cứ nói với cô là không dám, nhưng thực ra là tôi đã làm.”
Trên mặt tôi đầy thắc mắc, thảo nào cái tên này lại đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của cô ta.
“Cô cứ nói con gái theo đuổi con trai chỉ cách một tấm màn mỏng, bảo tôi cứ dũng cảm tỏ tình đi! Kết quả thế nào? Cuối cùng đến tư cách làm bạn với cậu ấy tôi cũng không có! Tất cả là tại cô! Tất cả đều là do cô! Thật ra cô căn bản không bao giờ nghiêm túc quan tâm đến lời nói của tôi, cô chỉ muốn nhìn tôi làm trò cười thôi.”
Tôi mở to mắt, “Cô nghĩ tôi là người như vậy à?”
“Chính cô muốn nhìn tôi làm trò hề, cô muốn xem tôi trở thành đồ tiêu khiển cho thiên hạ thấy, cho nên tôi cũng muốn để cô nếm thử cho biết mùi!”
Tôi giận quá hóa cười: “Cô cảm thấy tôi cổ vũ cô tỏ tình với Tiễn Thâm là vì muốn đùa cợt cô à?”
Tần Vũ Hinh hừ lạnh một tiếng: “Cô hài lòng chưa? Đây không phải là kết quả mà cô muốn thấy sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm tình sắp mất kiểm soát của mình, lý trí trả lời: “Lúc đầu cô hỏi tôi, nếu tôi có cảm tình với một người bạn của mình thì phải làm sao? Dựa vào tính cách của tôi, tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy, dũng cảm thể hiện tình yêu của mình,”
Tôi nói: “Đây là giả thiết dựa trên tính cách của tôi, thế mà cô cảm thấy tôi hại cô đấy ư?”
“Tôi thật sự coi cô là bạn của mình, tôi nghe lời cô!”
“Yêu một người chỉ có hai kết quả, một là tỏ tình, hai giấu kín tình cảm trong lòng và tiếp tục làm bạn. Tôi chọn phương án đầu tiên để nói với cô, kết quả lại bị cô ghi hận, đem tất cả chuyện xấu đổ hết lên đầu tôi, cho là tôi cố tình hại cô. Tôi thực sự không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng không nói nên lời của mình lúc này.”
“Có phải cố tình hay không thì bản thân cô tự biết, dù sao cô cũng chẳng có ý tốt gì.”
Tôi biết mình đã không thể giao tiếp với cô ấy được nữa, có nói gì cũng là đàn gảy tay trôi mất thôi. Thế là tôi khoát tay: “Được rồi, tôi hiểu rồi. Đơn giản là tam quan của chúng ta không hợp nhau.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi: “Là cô bụng đầy ý xấu!”
Tôi thực sự phát ngán với sự vô lý này rồi, thế là đành xua tay để ngăn Tần Vũ Hinh lại.
Cô ta thì càng nói càng sướng người, cứ nói mãi không ngừng.
Tôi đeo tai nghe lên, bật nhạc rock max volume để chặn hết tam quan bất chính của cô ta ra khỏi thế giới quan lành mạnh của mình.
Có vài người, vĩnh viễn không bao giờ có thể làm bạn được.
11.
Trong ký túc xá, Tần Vũ Hinh hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, chỉ cần cô ta ở đây, phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Khi cô ta không ở thì không khí trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, giống như phòng ngủ bình thường vậy.
Có lẽ cô ta cũng cảm thấy chung sống như vậy rất vô vị nên không lâu sau, Tần Vũ Hinh đã xin bố mẹ làm thủ tục nghỉ học.
Vào thời điểm chúng tôi nhận được thông báo này, chỗ ở của cô ta trong ký túc xá đã bị bỏ trống rồi.
Tôi nhìn chiếc giường trống không, thở dài. Nếu đầu óc cô ta không có vấn đề, chắc chúng tôi có thể sống chung vui vẻ hòa thuận với nhau. Đáng tiếc không trên đời không có nếu như.
Năm cuối cấp sắp tốt nghiệp, ba người ở ký túc xá chúng tôi hẹn nhau gặp mặt lần cuối. Lúc ăn chung, chúng tôi nhắc về chuyện cũ, uống hết ly này đến ly khác.
Mặt mũi ai cũng đỏ như gấc, nhưng quả thực rất vui.
“Nói mới nhớ, hôm trước tớ nhìn thấy Hoàng Dũng.”
Mạnh Diễm ợ một cái, tự nhiên nói: “Hắn ta bán đồ ăn ở ngoài chợ, nước da ngăm đen. Suýt nữa là tớ không nhận ra rồi, nhưng hắn thấy tớ trước nên đi lại chào hỏi.”
“Hả? Tớ nghe bảo sau khi nghỉ ngơi thì cậu ta đi học lại rồi. Sao lại bán đồ ăn cơ?” Chiêu Chiêu hỏi.
“Không biết nữa,” Mạnh Diễm giương mắt nhìn tôi, “Nhưng mà hắn ta bảo nhờ tôi gửi tới Chu Mân một lời xin lỗi.”
“Xin lỗi tớ ư?”
“Ừ, tớ nghĩ hắn ta cũng thấy hối hận về mấy chuyện hoang đường hắn ta làm hồi trước đã khiến cậu tổn thương.”
Tôi nâng ly rượu lên, hô to:
“Hiểu rồi.”
“Nhưng tớ không tha thứ đâu.”
Trẻ tuổi không hiểu chuyện không phải lý do làm tổn thương người khác.
Có lẽ trong một giai đoạn nhận thức nào đó, hắn cảm thấy không vấn đề gì, thậm chí đám bạn bè bên cạnh cũng ủng hộ.
Nhưng sai là sai.
Là người bị tổn thương, tôi có quyền lựa chọn không tha thứ.
“Quên đi, quên đi, đừng nhắc tới hắn nữa, tụi mình đang vui vẻ mà.”
“Đúng vậy, không nói nữa.”
“Cạn ly!”
Thế là tấm màn thanh xuân thời đại học của tôi cứ vậy khép lại trong tiếng cười đùa.
Mặc dù cũng có những lần tức giận và buồn bã.
Nhưng tôi vẫn yêu quý khoảng thanh xuân sống động này của tuổi trẻ.
(Hết)