Hạ Gục Tiện Nam - Chương 4
9.
Nửa tháng sau, buổi trưa mười hai giờ là lúc sinh viện tập trung ở phòng ăn đông nhất.
Tôi và Mạnh Diễm, Chiêu Chiêu ngồi ở bàn bốn người, xa xa đã thấy Tần Vũ Hinh cùng hội chị em phòng bên cạnh đi vào đây.
Cô ta cũng nhìn thấy chúng tôi, thế là càng khoát tay người chị em bên cạnh chặt hơn, ra vẻ chúng mình là một đôi bạn thân thiết lắm.
Trước khi phải giả vờ chơi thân với chúng tôi đúng là làm khổ Vũ Hinh rồi.
“Mấy cậu nhìn bộ dạng cô ta kìa. Người không biết còn tưởng ba đứa mình cô lập cổ mất, chứ ai nghĩ tới chính cổ đi cô lập tụi mình không?” – Mạnh Diễm nói nhỏ với chúng tôi.
“Chờ xem kịch vui đi.” Tôi cười cười.
Ừ, kịch hay sắp diễn ra rồi đó.
Tần Vũ Hinh và hội bạn ngồi bên góc trái chúng tôi, tôi chỉ cần hơi nghiêng người liếc mắt một chút là có thể quan sát rõ tình hình bên đó. Cô ta đang cười cười nói nói với đám bạn. Ngay tại khoảnh khắc đó, một nam sinh ôm hoa không biết từ đâu chạy tới, anh ta quỳ một gối xuống, giơ cao bó hoa đến trước mặt cô: “Làm bạn gái anh nhé.”
Nam sinh ấy cười đến không thấy mặt trời, chẳng chút rụt rè.
Đương lúc Tần Vũ Hinh đang ngây người thì đám chị em ngồi cạnh cô đã kịp phản ứng trước, hét lên một tiếng to đến nỗi tưởng chừng nếu có người bụm miệng cậu ta thì cũng chẳng thể ngăn hết được, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Tỏ tình vào giờ ăn trưa ở canteen như vậy thật là hiếm thấy, đám đông bát quái bắt đầu vây lại, xì xào bàn tán, ai nấy đều bày ra một bộ xem kịch vui.
“A… cậu… chuyện này…”
Tần Vũ Hinh ngơ ngác nhìn trái nhìn phải không biết làm sao, chỉ có thể cố gắng né tránh ánh mắt của mọi người.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tôi núp sau lưng đám đông làm đầu têu hô hào Tần Vũ Hinh chấp nhận lời bày tỏ ấy.
Có tôi bắt đầu, người người cũng bắt chước theo mà hô càng to càng nhiệt tình.
“Không… tôi…”
Tần Vũ Hinh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lúc phải đối mặt với tầm mắt của chúng tôi thì lại chẳng nói nên lời.
“Tôi…”
Cô nhìn quanh, hít một hơi thật sâu rồi rụt rè đưa tay ra định nhận lấy bó hoa.
Không ngờ đúng lúc này, điện thoại trong túi của nam sinh ấy vang lên, anh nghe máy xong liền cau mày hỏi: “Nhầm rồi à?”
Toàn bộ quá trình sau đó diễn ra như sau: Anh ta liếc nhìn Tần Vũ Hinh, cúp điện thoại, lấy bó hoa lại.
“Xin lỗi, tôi có chút nhầm lẫn.”
Nói xong, anh xuyên qua đám người rời đi luôn, để lại một mình Tần Vũ Hinh ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Cô sững sờ, lúng túng đến nỗi quên rụt lại cánh tay vẫn đang đưa ra không trung của mình.
“Ặc… chuyện này… Nếu tớ mà là nữ chính thì sẽ nhục chết mất.”
“Trời ơi, thật là đáng sợ, tỏ tình lộn người á?”
“Mẹ ơi, ai dè có chuyện buồn cười như vậy chứ, thú vị vãi…”
“Mày nhìn kìa, xem cô ấy xấu hổ ghê chưa. Tao không tưởng tượng được nếu tao là cổ thì sẽ thế nào…”
Tiếng thảo luận của đám đông dần dần trở nên sôi nổi hơn, mỗi người đều cho rằng họ đang rất nhỏ giọng, nhưng chẳng ai nhớ đến rất nhiều người đang tụ tập ở đây, có một số câu đã rơi vào tai đương sự.
Tôi thấy Tần Vũ Hinh ngượng ngùng thu tay về, cúi gằm mặt xuống lặng lẽ ăn cơm, đến thở mạnh cũng không dám.
Mạnh Diễm và Chiêu Chiêu ra sức véo đùi cũng không nhịn được cười, tiếng cười lớn đến mức Tần Vũ Hinh ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Cô ấy trầm tư, vẻ mặt từ choáng váng chuyển sang tức giận, thế là vội đứng dậy đi về phía chúng tôi. Tới trước mặt tôi, Tần Vũ Hinh chỉ tay thẳng vào mặt tôi mà cao giọng quá lên: “Là cô làm phải không?”
Tôi nhún vai, dửng dưng hỏi: “Cô đang nói xằng nói bậy cái gì đấy?”
“Lần trước tôi ủng hộ cô đồng ý Hoàng Dũng, bây giờ cô thuê người diễn màn kịch này để chọc tôi, cố tình làm tôi xấu hổ, đúng không? Cô độc ác thật đấy!”
Cô thẹn quá thành giận, nói chuyện rất to tiếng làm đám nhiều chuyện kia hóng drama chưa đã thèm bắt đầu vây lại lần nữa. Chắc cô ta cũng chẳng đoán được mình sẽ là nạn nhân tiếp theo của trò tỏ tình xui xẻo này.
“Cô đừng hòng ngậm máu phun người. Cô có bằng chứng ai thuê người không? Cô đem ra đây cho tôi xem!”
Tôi không chút sợ hãi, đứng lên nhìn thẳng vào Tần Vũ Hinh.
Mạnh Diễm đi tới cổ vũ cho tôi, phụ họa nói: “Đúng đó, đúng đó, cô đừng có vu oan cho người khác, thấy chúng tôi hiền lành thì cái nồi gì cũng đổ lên đầu chúng tôi!”
Chiêu Chiêu cũng hùa theo: “Phải, phải, người cô phải tìm là cái cậu tỏ tình sai đó chứ, sao lại cáo mượn oai hùm mà đi gây sự với bọn này!”
Vừa nghe mấy từ “cậu tỏ tình sai”, sắc mặt Tần Vũ Hinh ngay lập tức trở nên khó xem cực kì. Có lẽ trong đầu cô đang chiếu lại cảnh “tai nạn” khi nãy: “Không thèm quan tâm mấy người.”
Nói xong câu này, cô ta xoay người bỏ đi.
Mắt thấy quần chúng ăn dưa cũng sắp giải tán, tôi chầm chậm mở miệng:
“Đợi đã,” tôi nói: “Dù cô không có bằng chứng, nhưng tôi có.”
Nghe vậy, cô ta chậm rãi quay đầu, cau mày hỏi: “Cô có ý gì?”
Tôi hắng giọng một cái, cố ý đề cao âm lượng: “Bài đăng trên diễn đàn trường là do cô cố ý bày ra nhằm khiến tôi xấu hổ, muốn tôi bị bạo lực mạng, đúng không?”
Tôi vừa dứt lời, mấy người vây xem càng xít lại gần, ai nấy đều nín thở vểnh tai nghe ngóng, còn làm bộ như đang chơi điện thoại, mười đầu ngón tay cào phím cực nhanh.
Tần Vũ Hinh nhìn quanh, trợn mắt nhìn tôi nói: “Cô đừng tạt nước bẩn lên người tôi nữa, có giỏi thì show bằng chứng ra đi.”
“Được thôi.” Tôi cười cười lấy điện thoại ra, phát một đoạn âm thanh.
Nửa đầu đoạn rất ồn ào, nhưng nửa sau đột nhiên trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Giọng nói phát ra đầu tiên là của tôi, “Hoàng Dũng, lần trước mày đợi dưới lầu ký túc xá của tao, có phải còn chuyện gì muốn nói không? Hôm nay tôi đến để nghe mày nói cho đầy đủ đây. Không phải mày rất thích bày tỏ ư? Tiếp tục đi.”
Tiếp theo đó là một giọng nam thiếu kiên nhẫn truyền đến: “Cô cứ dây dưa như vậy phiền thật đấy. Cô đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho tôi, nếu sớm biết cô là kiểu bà tám như vậy thì tôi đã không cá cược với Tần Vũ Hinh rồi.”
“Cược gì? Mày nói rõ ràng cho tao nghe, sau này tao sẽ không làm phiền mày nữa.”
“Được rồi, vậy tôi nói rõ ràng với cô lần cuối, lần sau đừng tìm tôi nữa, mà nếu có tìm thì tôi sẽ đuổi cổ cô đi! Phiền chết ông đây mất! Tự nhiên chọc phải con điên.” Giọng nam hùng hùng hổ hổ.
“Tôi nói cho cô biết, tôi tỏ tình với cô đếch phải vì tôi thích cô đâu. Với cái mặt đó, với ba vòng đó thì ông đây thèm mà nhìn vào! Cô đừng có ảo tưởng nữa, bỏ cái não bị lậm phim ngôn tình của cô đi!”
“Ồ? Vậy sao mày lại tỏ tình với tao? Cho vui thôi à?”
“Chỉ là cho vui thôi mà!” Giọng nam thản nhiên nói: “Tôi chỉ chơi đùa với cô thôi.”
Hắn ta ngạo mạn nói: “Tần Vũ Hinh cá với tôi rằng cô sẽ đồng ý tất cả những người tỏ tình với cô, chẳng cần biết đối phương là ai. Tôi nghĩ vụ này vui vãi nên tùy tiện bày trò tỏ tình để chơi chút thôi. Tôi không sợ cô đồng ý. Cho dù cô có đồng ý đi nữa thì tôi chỉ cần nói mình mất trí, mấy ngày sau đã chia tay nhưng cô không chịu, làm cho tôi rất xấu hổ.”
“Sau đó, cũng là Tần Vũ Hinh đề nghị tôi đăng bài lên diễn đàn. Cô ấy nói giả vờ làm bạn cùng phòng sẽ khiến cho chuyện này càng chân thật hơn, có thể giúp tôi hả giận. Quả nhiên hiệu quả không tệ.”
“Thật sao?” Tôi cười khẩy, “Vậy mày và cô ta là một cặp à?”
“Đây không phải việc của cô. Tất cả những gì cô cần biết là tôi không thích cô. Đừng đến tìm tôi nữa. Tôi bận lắm.”
“Vậy tôi chỉ là một công cụ để cặp tình nhân mấy người vui đùa thôi à?”
Giọng nam đầy sự chế giễu: “Cô tóm tắt khá hay đấy.”
“Ghê —— ghê —— ”
“Má ơi —— đây không phải là giọng của Hoàng Dũng lớp tụi mình ư?”
“Trời ơi! Hắn thật là bỉ ổi!”
“Dám chơi người khác như vậy! Cô gái này cũng không phải người tốt lành gì —— ”
Tôi chưa kịp mở miệng thì những sinh viên đại học mang hào quang chính nghĩa xung quanh tôi đã bắt đầu bất bình thay chính chủ.
“Đoạn ghi âm này là giả! Là sai sự thật! Tôi sẽ kiện cô!”
Tần Vũ Hinh thở hổn hển nhìn chung quanh, lo lắng đến mức muốn nhào tới giật điện thoại tôi.
Tôi rút tay lại trước một bước: “Xin lỗi nhé, này không phải ghi âm, nó là video.”
Tôi ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh lại: “Đừng lo, sau này tôi sẽ đăng lên mạng. Sau đó cô có thể tải xuống rồi nghe nghìn lần, hoặc có thể đặt làm nhạc chuông cũng được.”
“Sao cô dám! Cô đang tung tin vịt đấy!”
“Ối,” tôi cười lớn.
“Đây là tin vịt, vậy bài đăng trên mục Tỏ tình của diễn đàn là gì?”
“Bài viết ấy là ân oán của cô với người khác, không liên quan gì đến tôi hết.”
“Được rồi.” Tôi nhún vai.
“Cô nói không liên quan thì không liên quan, vậy video này cũng là ân oán của tôi với người khác, không liên quan đến cô, cô không có tư cách chỉ trỏ gì đâu.”
“Cô——”
Tần Vũ Hinh tức giận đến không nói nên lời, xung quanh mọi người đang chỉ vào cô, thì thầm, cô không nhịn được, xoay người đi đến chỗ ngồi của mình, lấy túi xách rời đi.
Đi rất nhanh, có thể đạt đến trình độ hận không thể lắp luôn tên lửa dưới chân.
Đến giờ Mạnh Diễm mới tỉnh hồn lại: “Không thể nào, Tần Vũ Hinh đứng sau tất cả chuyện này ư?”
Triệu Chiêu cũng ngơ ngác: “Ngày trước cô ta lúc nào cũng ở cùng chúng ta, chúng ta cũng không có ác ý gì. Tại sao cô ấy lại cố tình gài bẫy cậu vậy?”
Tôi vẫy vẫy tay.
Tôi cũng không biết.