Hạ Gục Tiện Nam - Chương 3
6.
Buổi chiều tôi đến lớp sớm nửa tiếng.
Tôi vừa tới trước cửa phòng học đã nghe thấy tiếng mọi người ầm ĩ bên trong, ai nấy đều nói rất hăng say, cũng chẳng biết là đang thảo luận vấn đề gì. Nhưng khi tôi vừa vào lớp thì bao nhiêu âm thanh đều im bặt, đột ngột như họ bị ai bụm miệng trong nháy mắt vậy.
Tôi ngẫu nhiên tìm một chỗ trống không người rồi ngồi xuống, hàng ghế sau lại vang lên tiếng xì xầm bàn tán của lũ ăn no rửng mỡ.
Khóe mắt tôi liếc thấy nhân vật đang được họ chỉ trỏ sau lưng ấy chính là bản thân tôi đây.
Tôi lại nhìn đồng hồ đeo tay, thấy lúc này đã là 13h58p, thế là tôi đăng nhập vào diễn đàn trường, mở mục Tỏ tình lên. Bài đăng ấy vẫn nóng như lửa, độ hot chỉ tăng không giảm nhưng tuyệt nhiên không thấy một lời thanh minh hay xin lỗi nào.
Hoàng Dũng ơi, mày đúng là thằng vô liêm sỉ.
Tao đã cho mày một cơ hội rồi đấy, nhưng cũng chính mày là đứa không biết trân trọng nó.
Chờ đến khi đồng hồ chỉ đúng 14h, tôi đăng lên diễn đàn một file âm thanh cùng văn bản đã chuẩn bị sẵn từ trước. Chưa đầy mười phút bình luận đã bùng nổ, đẩy thẳng bài viết của tôi lên đầu trang. Khà khà.
Tôi mím môi, bật điện thoại ở chế độ máy bay sau đó cất vào túi xách, bắt đầu nghiêm túc học hành. Sau lưng tôi lại vang lên một trận xôn xao khó hiểu nhưng biến mất ngay lập tức, đổi thành giọng thì thầm.
Tôi không quay đầu lại cũng thừa biết cơn sóng thần mãnh liệt này là từ đâu mà tới.
7.
Buổi chiều chỉ có hai tiết, tan học xong, tôi xách cặp trở về ký túc xá, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Trong khoảnh khắc lúc tôi mở cửa bước vào phòng, người trong ký túc xá cũng đồng loạt quay lại nhìn tôi.
Tần Vũ Hinh thấy người tới là tôi, biểu tình của cô ta thay đổi cái vèo từ ngạc nhiên đến tức giận:
“Có phải cậu là người đăng tin giả đó không? Cậu có biết chuyện này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến anh ấy như thế nào không?”
Cô bắn phát súng khơi mào cuộc tranh chấp bằng giọng điệu chất vấn, không chỉ vậy còn kết hợp lối nói gay gắt với cặp lông mày đang nhíu chặt. Ngay tức khắc, bầu không khí trở nên cực kì căng thẳng.
Tôi chỉ liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Cậu dùng thân phận gì để hỏi tôi đấy?”
“Tôi… tôi… chỉ là tôi thấy chướng mắt thôi!”
“Vậy à?” Tôi cười khẽ: “Là chướng mắt tôi bắt nạt người bạn [Hoàng Dũng] của cậu? Hay chướng mắt tôi chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến này?
“Cậu đừng nói bậy. Tôi chỉ thấy cậu làm thế là không tốt thôi.”
“Còn tôi thì thấy rất tốt, tốt vô cùng luôn.”
Tôi mở laptop ra xem tình hình “chiến trường” ra sao. Nói chung là có rất nhiều bình luận, đa số đều mang thiện ý với tôi. Cũng có mấy cái lẩn vào nói bóng nói gió định lèo lái chiều hướng dư luận như đều bị nhấn chìm trong cơ số bình luận khác.
Đá chìm đáy biển.
Điện thoại di động đang đặt trên bàn bỗng nhiên rung lên, tôi liếc mắt, cầm máy xoay người bỏ đi.
Mạnh Diễm kêu tôi đi ăn tối.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
Hôm nay Mạnh Diễm hẹn tôi ra ngoài trường ăn. Nhỏ làm bộ thần thần bí bí, lúc tôi tới còn thấy Chiêu Chiêu mặt đầy bát quái cũng đang ngồi đó.
“Tớ gọi món rồi, toàn món cậu thích cả. Cậu mau ngồi xuống đi, bọn tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”
Mạnh Diễm lo lắng nhìn xung quanh, xác định không có người quen mới nhỏ giọng hỏi: “Người đăng post đó là cậu thật à?”
Tôi cũng hơi đói nên liền động đũa gắp đồ ăn đã hơi nguội trên bàn, vừa ăn vừa gật đầu đáp lại.
“Là cậu thật á!” Chiêu Chiêu ngạc nhiên mừng rỡ: “Tớ còn tưởng là có sứ giả hộ hoa bất bình cho cậu, giả tên cậu dạy cho thằng kia một bài học.”
Cậu ấy nhìn tôi, vừa mừng vừa sợ: “Cậu đang hành động y chang mấy nữ chính luôn á! Ngầu quá đi!”
Tôi nhai đậu phộng, nói: “Tớ cho hắn cơ hội rồi nhưng thằng chả không biết quý trọng.”
“Lợi hại thật, trực tiếp chơi hắn một vố đau! Chắc hẳn bây giờ hắn đang nhức đầu lắm.”
“Nhưng hình như Tần Vũ Hinh vẫn không phục. Mới nãy cô ta còn lên lớp tớ trong ký túc xá nè.” Tôi làm như lơ đãng nói.
“Cổ không phục cái gì chứ.” Mạnh Diễm không nói nên lời: “Nhìn chuyện cổ làm xem có phải là chuyện người làm không?”
“Đừng quan tâm cậu ấy.”
Chiêu Chiêu nói: “Lần trước tớ đã muốn nói với các cậu rồi. Hôm Hoàng Dũng tỏ tình đó, trong đám nhiều chuyện nán lại tới cùng bọn tớ có một đứa hình như là bạn của Hoàng Dũng hay sao đó. Cậu ta nói nhìn thấy Tần Vũ Hinh với Hoàng Dũng đi ăn cơm chung với nhau mấy lần, còn tưởng rằng họ đang hẹn hò, dè đâu là không phải.”
“Ừ, nhỏ kia còn chưa giải thích hành vi của mình hôm trước đâu nhé. Vậy mà hôm nay còn dám giảng đạo với cậu, thú vị qua đi.” Mạnh Diễm phụ họa theo.
Tôi chầm chậm nhai đồ ăn, lẳng lặng nghe hai người họ nói chuyện. Có gì đó là lạ…
8.
Chúng tôi cơm nước no nê xong thì đi dạo một hồi, lúc trở về phòng ký túc xá thì đã khoảng 21h.
Từ xa xa đã nhìn thấy một người đứng ngồi không yên, đang đi tới đi lui dưới chân lầu. Còn không chờ tôi đến gần, người đó đã thoắt một cái vèo đến ngay trước mặt ta.
Là Hoàng Dũng.
“Cô còn dám về à?” Hắn cau mày trợn mắt nhìn tôi: “Cô không nghe điện thoại cũng không thèm trả lời tin nhắn, tôi cứ nghĩ là cô nghỉ học luôn rồi đó.”
Tôi quan sát hắn từ trên xuống dưới, lãnh đạm nói: “À, là mày hả, tìm tao có chuyện gì không?”
“Cô còn dám…”
Hắn không khống chế được âm lượng, người xung quanh cũng bắt đầu nhìn về phía chúng tôi. Có lẽ vì vậy mà hắn mới nghiến răng nói nhỏ lại: “Cô còn dám hỏi ư? Cô không biết mình đã bày ra trò gì à?”
“Tôi bày ra trò gì nào?” Tôi vô tội hỏi lại.
Mạnh Diễm và Chiêu Chiêu đi chậm hơn tôi một chút, bây giờ mới xách trà sữa lững thững đi tới. Hai nhỏ thấy Hoàng Dũng đứng trước mặt tôi thì hú hồn, vội vội vàng vàng chạy thẳng tới bên cạnh tôi, ba khuôn mặt sáu đôi mắt nhìn chằm chằm Hoàng Dũng: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
“Cậu đừng có làm bậy! Có gì thì từ từ nói, không tôi sẽ báo cảnh sát ngay!”
Người ngoài nhìn vào thì thấy hai nhỏ rất bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay run run của mấy nhỏ đã nói cho tôi biết hai cô bạn này đang căng thẳng, sợ hãi tới mức nào.
“Sao cô lại tung tin giả lên mạng? Cô có tin tôi sẽ kiện cô không?”
“Tin giả? Tôi tung tin giả gì?” Tôi lại tiếp tục giả ngu.
“File thu âm cô đăng đều được cắt ghép từ cuộc điện thoại hôm trước cô gọi cho tôi, cố tình cắt câu lấy chữ, làm như tôi yêu bạn cùng phòng của tôi vậy. Giờ bọn họ đều thấy tính hướng của tôi có vấn đề, cô giải thích thế nào đây!”
Đúng vậy, lần trước tôi gọi cho hắn đều là tôi cố tình gài bẫy đấy.
Ngọt nhạt mấy lời để dụ hắn nói ra câu thích bạn cùng phòng, sau đó thì cắt chỗ này ghép chỗ kia. Lời do chính miệng hắn nói ra cả, chỉ là bất đồng ngữ cảnh nên ý nghĩa cũng sai lệch đi.
Kết luận cuối cùng là —— hắn yêu bạn cùng phòng của mình, người bạn cùng phòng này chính là người đăng bài viết đó.
Chuyện quái gì đang xảy ra thì tôi tin chắc rằng những người đã theo dõi drama này từ đầu đến đuôi đều hiểu hết.
Tất nhiên, văn bản tôi đăng kèm cũng được viết bởi nhân vật “bạn của Chu Mân”:
【Buồn cười vãi anh em ơi! Còn dám nói bạn cùng phòng của tui lao đầu vào ngực thằng cha ấy cơ đấy? Căn bản là nó vô lý lắm có hiểu không đằng trai ơi, có bịa đặt cũng một vừa hai phải thôi chứ. Rõ ràng con bé nhà tui thích… thôi nói tới đây mọi người tự hiểu đi ha.
Tui chỉ có thể cam đoan là anh em nghe xong file âm thanh này thì sẽ biết ngay. Về phần tui thì tui xin đánh giá trò hề này như sau: Đây là một màn giành bồ không thể hiểu nổi, vậy ha, giải tán đi, cùng giữ gìn đam mê của người trong cuộc kiếm chút công đức nhé! +1】
Bài viết + ghi âm trước giờ luôn có sức thuyết phục hơn một bài đăng chỉ toàn là chữ nhiều.
“Vậy mày đi tìm người đăng file ghi âm đó đi, tìm tao làm gì?”
Tôi tỏ vẻ bối rối, hỏi: “Đúng là tôi có gọi điện cho mày, nhưng người đăng post này không phải tôi. Bộ khó hiểu lắm hả?”
“Cô đừng có giả vờ! Dám làm dám nhận, quanh co như vậy làm gì?
“Quanh co cái gì hả?” Tôi cố tình làm vẻ ngây thơ, “Giống post vạch trần sự thật của bạn cùng phòng cậu hả? Hở “người bạn cùng phòng” kia ơi?”
“Cô nói tầm bậy tầm bạ gì đó? Đừng có ngậm máu phun người!” Hắn có chút thẹn quá hóa giận.
“Đứa ngậm máu phun người là mày. Khi không lại đi bịa chuyện vì cứu vãn cái lòng tự ái cứt đái đó của mày.”
“Cô có giỏi thì nói lại tôi nghe xem?”
Hoàng Dũng hoàn toàn nổi điên,, hai mắt đỏ bừng bước lên trước một bước, mắt thấy sắp mất khống chế tới nơi: “Nếu không phải…”
Đúng lúc này, một người đột nhiên lao ra chắn trước mặt hắn, kéo hắn lại nhỏ giọng thì thầm điều gì đó. Tâm trạng của hắn dần dần bình tĩnh lại.
Ba người chúng tôi mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng quen thuộc đó. Là Tần Vũ Hinh.
“Được rồi mà, cậu về trước đi.”
Tần Vũ Hinh vừa lôi kéo Hoàng Dũng vừa luôn miệng bảo hắn đi.
Hoàng Dũng dừng lại, hung tợn nhìn tôi, định nói gì đó thì bị cô ta đẩy đi.
Hắn đi một bước thì quay đầu lại ba lần, không chỉ nhìn tôi mà còn nhìn Tần Vũ Hinh, rời đi một cách vô cùng miễn cưỡng.
Nhìn thấy bóng dáng hắn xa dần, Tần Vũ Hinh xoay người lại đối diện với chúng tôi, giọng nói của cô ta tràn đầy sự không kiên nhẫn: “Cậu nhìn xem chuyện tốt cậu làm ra đi. Chút nữa thôi là to chuyện rồi.”
Nói cứ như thể người gây chuyện là bọn tôi vậy.
Tự nhiên tôi thấy không hài lòng: “Tần Vũ Hinh, lúc cậu góp phần gây náo loạn tôi vẫn chưa giải quyết với cậu đâu đấy, bây giờ cậu lại đẩy hết lên đầu tôi, tôi không vui đâu nhé.”
“Không phải khi đó không khí đang rất tốt nên tôi mới thuận nước đẩy thuyền thôi ư? Chờ lần sau cậu lại được tỏ tình, tôi sẽ trơ trơ đứng một bên xem thôi.”
“Là vô tình hay cố ý, lòng cậu tự biết rõ.”
Tôi lười đôi co với cô ta thêm nữa, thế là kéo tay Mạnh Diễm và Chiêu Chiêu về phòng.