Hạ Gục Tiện Nam - Chương 2
2.
Đi được một đoạn, Mạnh Diễm đuổi kịp tôi, giơ ngón cái ra hiệu:
“Chu Mân, cậu thật dũng cảm, dám từ chối trước mặt nhiều người như vậy. Nếu là tới, chắc chắn tớ sẽ nhượng bộ đồng ý.”
“Nếu hôm nay tớ đồng ý rồi đợi sang ngày mai mới từ chối sẽ chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta hơn thôi. Tốt hơn hết là nên thẳng thắn, dứt điểm một lần.”
“Cũng đúng.” Mạnh Diễm ngó trải ngó phải, sáp lại gần bát quái với tôi: “Rõ ràng là Tần Vũ Hinh cấu kết với Hoàng Dũng. Lần này bị cậu dạy cho một bài học, để tớ xem xem lần sau cậu ta có dám bày trò nữa không.”
Tôi thở dài: “Thật ra tớ không cố tình chỉnh Vũ Hinh đâu, chỉ là cậu ấy…”
“Tớ biết tớ biết.” Mạnh Diễm cướp lời: “Rõ ràng là cậu ta muốn xem trò vui từ cậu nên mới đẩy cậu lên trước. Ai ngờ Tần Vũ Hinh lại là người như vậy chứ.”
Lúc chúng tôi về tới ký túc xá, trong phòng tối đen như mực. Rèm giường của Tần Vũ Hinh đóng chặt, chỉ lộ ra chút ánh sáng mờ nhạt bên trong.
Tôi bật đèn, cầm quần áo chuẩn bị đi tắm thì cửa đột nhiên mở ra, Chiêu Chiêu cực kì vui vẻ phóng thẳng vào:
“Chu Mân, cậu biết gì không? Sau khi cậu đi, một mình Hoàng Dũng rầu rĩ dọn dẹp, còn bị chú bảo vệ dí tới bắt viết kiểm điểm. Ôi buồn cười khiếp mất, tớ cố đợi đến cuối mới về ấy, thú vị vãi. Cậu còn không biết đâu, mấy người ở lại tới cùng như bọn tớ đều xì xầm với nhau, bảo là Tần Vũ Hinh ngại ngùng nên cậu ta mới vắt chân lên cổ chạy một mạch trốn luôn…”
“Khụ khụ.”
Tôi ho nhẹ một cái, cắt lời cô ấy, lặng lẽ chỉ chỉ vào giường Tần Vũ Hinh nhắc cổ.
Triệu Chiêu hiểu ám hiệu của tôi, hít một hơi thật sâu, lè lưỡi rồi đóng cửa lại với vẻ chán chường.
Tôi liếc nhìn giường của Tần Vũ Hinh, rèm vẫn đóng chặt.
Tôi cứ nghĩ sự việc này sẽ trôi qua nhanh thôi.
Dè đâu…
3.
Trong giờ giải lao, tôi đang ngồi trong lớp thì có một nhóm nam sinh đi ngang qua, cười nói vui đùa, tôi nhìn lướt qua rồi thôi, cũng không để ý lắm.
Ai ngờ đám này đột nhiên đi thẳng vào cửa, còn đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mạnh Diễm dùng cùi chỏ húc tôi một cái, tôi nghiêng người nhìn nhỏ.
“Hình như họ đang chỉ cậu thì phải?”
Nhỏ cúi người thì thầm vào tai tôi.
Tôi bối rối ngẩng đầu lên, tầm mắt trực tiếp chạm vào mắt của họ. Thấy vậy, bọn họ càng cười toe toét hơn, mở mồm nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Tôi nheo mắt, nhìn rõ khẩu hình của họ:
【 Cô ta lẳng lơ thật đấy. 】
?
Tụi kia đang làm trò điên khùng gì đó?
Ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, Mạnh Diễm vươn tay muốn giữ tôi lại nhưng không được, chỉ có thể đi theo tôi ra ngoài.
Tôi bước tới cửa, nhìn thẳng vào nhóm nam sinh đang cười đùa hí hửng mà không hề nao núng, hất cằm hỏi: “Các cậu đang chỉ tôi à?”
Nụ cười của chàng trai cầm đầu bị cái nhìn chòng chọc của tôi làm cho đông cứng lại, những tên nam sinh khác cũng hướng ánh mắt về phía anh ta, chờ anh ta đáp lời:
“Không, bọn tôi…” Nam sinh cầm đầu giả vờ nhìn chung quanh, ánh mắt đảo quanh, “Bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi, cậu đừng tự luyến thế.”
Tôi gật đầu: “OK, vậy là các cậu không có việc gì thật nhỉ?”
Vừa dứt lời, tôi đóng sầm cửa lớp học lại cái rầm.
Lúc nãy tôi đã ước lượng trước khoảng cách, có lẽ cửa sẽ dừng ngay trước chóp mũi bọn họ. Đúng như dự đoán, cách một cánh cửa ta cũng có thể nghe tiếng họ kêu la.
“Chu Mân,” Mạnh Diễm đứng sau lưng tôi chứng kiến hết tất cả, nhỏ ngập ngừng hỏi: “Cậu làm thế không sợ đắc tội với mấy người này hả?”
Tôi bĩu môi:
“Chỉ có vậy đã ghi thù thì thật là nhỏ mọn.”
4.
Tối đó, sau khi tôi và Mạnh Diễm giải quyết bữa tối bên ngoài thì cùng đi dạo phố tiêu thực.
Khi chúng tôi đang ngắm nghía trong một cửa hàng quần áo thì điện thoại trong túi chấn động không ngừng. Tôi không để ý mà tiếp tục thử đồ, nhưng sau khi ra khỏi phòng thử, sắc mặt Mạnh Diễm có chút lo lắng, lưỡng lự nhìn tôi không nói nên lời:
“Sao vậy?”
Tôi nhìn dáng vẻ nhỏ phản chiếu trong tấm gương dài.
“Chu Mân này.” Nhỏ cắn cắn môi, “Tớ vừa nhận được một tin có liên quan đến cậu.”
“Tin gì thế?”
Tôi xoay trái xoay phải cốt để soi rõ hơn. Tôi dành tất cả sự chú ý của mình lên bộ quần áo đang mặc thử.
Nhỏ đứng sau lưng tôi, biểu tình kì dị.
“Tớ vừa dạo một vòng trên diễn đàn trường. Trên đó có topic liên quan đến cậu, rất hot.”
“Topic đó nói tớ thế nào?” Tôi thờ ơ hỏi.
Nhỏ liếc nhìn điện thoại, ấp úng nửa ngày mới nói: “Không bằng… không bằng cậu tự xem đi nhé?”
Tôi bán tín bán nghi nhận chiếc điện thoại nhỏ đưa cho. Đó là một topic được ghim thẳng lên đầu trang, cả số lượt react lẫn bình luận đều rất nhiều.
Tiêu đề như sau: [Sự thật về lời tỏ tình thất bại ở dưới lầu ký túc xá nữ tối qua].
Tôi click vào thì biết đó là bài viết của một vị tự xưng là bạn cùng phòng của nam sinh kia.
Phụ đề của bài viết là: [Không thể tin được thời buổi này vẫn còn loại con gái như thế!]
Tôi nhìn lướt qua nội dung thì đại khái như sau: Bạn cùng phòng của tôi chính là người đã tỏ tình rồi bị từ chối dưới lầu ký túc xá nữ tối qua. Các bạn đừng vội hiểu lầm cậu ấy. Kỳ thật, lời tỏ tình của cậu ấy đã thành công. Nhưng con bé nữ sinh đó thật đáng ghê tởm. Ngoài mặt nó kiên quyết từ chối, nhưng mới vừa quay đầu không ai nhìn thấy đã vội sà vào lòng bạn tôi, yêu thằng bé đến đòi sống đòi chết. Mọi người đừng lan truyền tin đồn sai sự thật nữa nhé!
Bình luận hot đầu tiên thuộc về một kẻ có lẽ là tên Hoàng Dũng kia:
[Sao mày lại to mồm quá vậy? Việc gì phải oang oang ra cho người ngoài biết làm em ấy khó xử chứ. Nhưng mày nói cũng không sai. Mặc dù bề ngoài ẻm từ chối tao nhưng ngay tối đó ẻm đã nằm trong lòng tao rồi.]
Tôi đọc mà cạn lời, giờ có chửi cũng chẳng biết nên bắt đầu chửi từ đâu.
“Mạnh Diễm này?”
“Hả?”
“Tớ có thói quen mộng du không ấy?”
Mạnh Ngôn cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là không.”
“Thế thì thằng ranh đó nằm mơ giữa ban ngày rồi, cái gì mà vừa quay đầu đã bổ nhào vào ngực hắn chứ? Nếu tớ thật sự lao vào trong lòng hắn thì chỉ có một lý do duy nhất là đụng chết hắn thôi!”
Mạnh Diễm lo lắng cho tôi: “Giờ phải làm sao đây? Hắn tung tin vịt trên diễn đàn trường, mà con người thời nay cũng không có khả năng độc lập suy nghĩ, mọi người sẽ tin hắn mất.”
“Ông chủ tính tiền giúp cháu nhé!” Tôi gọi to đầy khí phách.
Tôi nhất định phải mặc bộ trang phục đẹp nhất để đi đụng chết thằng cha đốn mạt đó!
5.
Tôi phí hết công sức mò ra số điện thoại của Hoàng Dũng, trực tiếp gọi thẳng.
“Alô, cho hỏi ai đấy?”
“Là người vừa từ chối lời tỏ tình của mày xong thì đã vội nhào thẳng vào ngực mày đây.” Tôi cười nhạt, “Ủa mày còn không biết số điện thoại tao à?”
“Chu Mân?”
“Quào, cũng xem như mày còn chút lương tâm, còn nhớ rõ tao là ai.” Tôi âm dương quái khí xỉa xói.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Mày lạnh lùng quá thể. Không phải mới mấy ngày trước mày vừa tỏ tình với tao xong ư? Ai ngờ giờ lại hờ hững như vậy, quả nhiên tình yêu rồi sẽ biến mất mà.”
Hoàng Dũng trầm mặc một hồi, tựa như không nghĩ rằng tôi sẽ nói như vậy.
“Lúc trước có yêu, bây giờ không yêu nữa. Rốt cuộc cô tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi than nhẹ một tiếng, “Em biết mà, là em không bằng anh ta.”
“Cái gì? Cô vừa nói gì đấy? Cô ta nào?”
“Người ở cùng anh tối qua.”
“Tối qua? Tối qua tôi ở chung với bạn cùng phòng.” Hoàng Dũng có chút không kiên nhẫn, “Rốt cuộc cô muốn nói cái quái gì vậy?”
“Anh cứ bằng lòng ở cùng anh ta như vậy ư?”
“Ờ, so với cô thì tôi càng thích cậu ấy hơn, cứ bằng lòng ở cùng cậu ấy đấy, không được ư?”
Sự khó chịu của hắn gần như tràn ra ngoài màn hình: “Thế cô có chuyện gì?”
“Không có gì.”
Tôi khôi phục giọng điệu bình thường, nói: “Tao chỉ muốn hỏi mày một chút, chuyện từ chối lời tỏ tình trực tiếp nhưng ngấm ngầm đồng ý là cái quái gì?”
“À, vụ đó hả.”
Giọng Hoàng Dũng đầy sự khinh thường: “Tôi đã tỏ tình với rất nhiều người, cũng không hẳn là có ý với cô. Đừng đa sầu đa cảm như vậy nhé.”
“Ồ, vậy à?” Tôi cười nhạt, mày coi tao là đứa ngu thật đấy à.
“Đúng vậy, nếu cô gọi đến vì muốn chất vấn tôi về chuyện ấy thì tôi khuyên cô lo tìm cho mình việc gì đó để làm đi. Đừng để rảnh rỗi sinh nông nổi rồi nghe gió tưởng thành mưa, cảm thấy cả thế giới đều xoay quanh mình cô, người ta nói gì cũng là đang thảo luận về cô hết.”
Hoàng Dũng giải thích liền một mạch, cứ như hắn đã sớm linh cảm tôi sẽ gọi tới nên soạn sẵn một bài thuyết trình thật dài để đối phó vậy.
E rằng đây chính là thời điểm mà hắn đang chờ đợi, bởi hắn nói vừa nhanh vừa thống khoái.
Thế là tôi biết tất cả chuyện này đều được lên kế hoạch từ trước.
Bên ngoài trắng trợn tung tin vịt, bên trong tự rửa sạch danh dự, tìm về mặt mũi cho bản thân.
Trơ trẽn đê tiện đến cùng cực —— để cho tôi mở mang tầm mắt.
“Mày là đứa tung tin giả, tao có như vậy thật hay không thì trong lòng mày biết rõ nhất.” Tôi ổn định bình thản đáp trả: “Nếu trước hai giờ chiều nay, mày không đính chính lại và tới đây xin lỗi tao, thì chuẩn bị tinh thần gánh hậu quả đi.”
Cuối cùng, tôi còn bổ sung thêm một câu:
“Tao đã cho mày cơ hội rồi nhé.”
“Không có chuyện gì thì cúp đây, tít —— tít —— tít —— “
Vừa nói dứt lời, hắn cúp điện thoại trước.
Tôi không khỏi lắc đầu một cái, lòng tự trọng của gã đàn ông này còn mỏng hơn tờ giấy.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là mười hai giờ trưa.
Vẫn còn hai giờ nữa cho hắn.