Hạ Gục Tiện Nam - Chương 1
1.
Ban đêm, giờ học kết thúc.
Tôi trở về ký túc xá mấy người bạn cùng phòng.
Mạnh Diễm là người bạn chung phòng tôi chơi thân nhất, hai người chúng tôi nắm tay đi trước, Chiêu Chiêu và Tần Vũ Hinh đi sau.
Lúc đi tới dưới lầu của ký túc xá, Tần Vũ Hinh lanh mắt nhìn thấy một đám người đang chen chúc trước cổng, xung quanh đó cắm đầy nến.
“Ấy ấy, có người sắp tỏ tình nè!”
Cô ta vừa tò mò nói vừa chỉ tay vào đám đông đang nhặng xị cả lên cho chúng tôi xem.
Tôi chỉ nhìn lướt qua đã thấy không hứng thú lắm.
Sinh viên tỏ tình ấy mà, mấy chuyện kiểu này thường xuyên xảy ra dưới chân ký túc xá nữ, tôi đã sớm quen rồi. Hơn nữa, tôi cũng không phải kiểu người thích xem náo nhiệt hay hóng hớt gì.
Họ thấy phấn khích, tôi chỉ thấy ồn ào.
Tôi thấy Mạnh Diễm đang tỏ vẻ thích thú lắm, chủ động nói: “Vậy các cậu cứ xem đi, tớ về phòng tắm trước, lát nữa các cậu về cũng không cần xếp hàng chờ tắm.”
Mạnh Diễm gật đầu, kiễng chân lên muốn xem bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đám người tụ tập rất đông dưới chân ký túc xá nữ. Mặc dù không muốn xem trò vui này, nhưng đây là con đường duy nhất tôi có thể đi qua nếu muốn về phòng.
Tôi thấy bên kia nhốn nháo chen lấn như vậy, thế là quyết định đi đường nhỏ vòng tới cửa.
Nhưng Tần Vũ Hinh lại kéo tôi lại, thân mật khoác tay tôi, nũng nịu nói: “Chu Mân, cậu đừng mất hứng thế. Ai cũng xem cả, hay là cậu cũng tới xem một chút nhé?”
Tôi muốn rút tay về nhưng bị cô ấy đè lại.
Tần Vũ Hinh bĩu môi, nói với tôi rằng: “Đi mà! Đi mà! Đi chung với nhau đi mà!”
Không chịu được sự nhõng nhẽo cố chấp đó, tôi chẳng còn cách nào khác đành phải từ bỏ đấu tranh, để mặc cho cô ấy dắt tay tới vòng tròn người kia.
Tần Vũ Hinh hóa thân thành người đàn bà lực điền, kéo tay tôi liều mạng chen vào trong. Tôi ở sau lưng kêu tên cô ta nhưng cô ta tựa nhưng không nghe thấy gì cả, cứ cắm đầu cắm cổ đi thẳng về trước.
Cô ta đánh đông dẹp bắc chiến đấu với đám con dân đam mê hóng chuyện thị phi, cuối cùng cũng kéo được tôi tới “vị trí VIP” – nơi hóng kịch thuận tiện nhất.
Tôi cũng thuận thế được cô ấy đưa vào giữa luôn.
Khi đến nơi, tôi còn chưa kịp bình tĩnh lại đã bị lóa mù mắt bởi rất nhiều ngọn nến lấp lánh trên mặt đất.
Một bảng hiệu ánh sáng khổng lồ đang tỏa sáng rực rỡ với đủ thứ màu sắc khác nhau.
Tôi nheo mắt để nhìn kỹ hơn. Khoan đã, bình tĩnh nhé, tôi sợ tôi học nhiều quá nên đầu óc không tỉnh táo lắm, từ từ… tên ai quen quen giống tên mình dữ vậy cà?
【Chu Mân, làm người yêu anh nhé!】
Đây là một câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
Tôi quay lại nhìn Tần Vũ Hinh, chỉ thấy cổ nháy mắt như tranh công với nam sinh đứng giữa vòng tròn.
Tôi biết bạn nam này. Cậu ta là sinh viên lớp bên cạnh, hai người chúng tôi đều là thành viên của Hội Sinh Viên, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu vụn vặt với nhau.
Dù tôi có ngờ nghệch chậm hiểu hơn nữa thì cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Tôi cau mày, định quay vào hòa mình với dòng người.
Ai ngờ Tần Vũ Hinh lại kéo tôi lại, nói to: “Nữ chính đây rồi! Nữ chính đây rồi!”
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi, vẻ mặt ai cũng thích thú như đang xem một vở kịch hay.
Nam sinh cũng còn chưa mở miệng, đám người vây xem đã nhặng xị cả lên: “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tôi bị đẩy tới vị trí trung tâm, cũng chính là trước mặt nam sinh ấy.
Tôi cố gắng nhớ lại, hình như bạn này tên là Hoàng Dũng. Đúng không ta…
Hoàng Dũng cầm trong tay bó hoa đã héo được gói một cách cẩu thả bằng giấy màu, gãi gãi đầu ngượng ngùng, bắt chước phim truyền hình mà quỳ một gối xuống trước mặt tôi, giơ cao bó hoa ấy: “Chu Mân! Làm bạn gái anh đi!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, xung quanh đã ồn tới vang động đất trời.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Màng nhĩ tôi cứ oong oong.
Dưới ánh mắt mong đợi của Hoàng Dũng, tôi đẩy bó hoa lại cho cậu ta, xua tay: “Đừng làm như vậy, chúng ta cứ từ từ nói chuyện thôi.”
Không cần phải trừng phạt tôi trước mắt bao nhiêu người thế này đâu.
Cậu ta sửng sốt, vẻ mặt không tin được: “Anh đã bỏ dày công chuẩn bị cho em những thứ này mà!”
Ẩn ý là: Em phải khen ngợi tôi chứ! Phải mừng rỡ nhảy cẫng lên, phải cảm động rơi nước mắt chứ!
Tôi lướt nhìn những người đang vây xem, cảm thấy nếu mình từ chối thẳng thừng trước mặt cơ số người như vậy thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta mất. Thế là tôi vò đầu bứt tóc, khổ tâm suy nghĩ – làm sao để từ chối cậu ấy một cách nhẹ nhàng thôi?
“Xin lỗi cậu bạn này nhé.”
Tôi kéo Mạnh Diễm qua: “Bạn gái tôi đang ở đây.”
Mạnh Diễm trợn trừng hai mắt không dám nhúc nhích, cả người bộc phát tín hiệu SOS: “Cứu chế, cứu chế! Mau cứu chế!!!”
“Tôi không thể đi ngược với cảm xúc thật của mình.”
Tôi nói: “Tớ thích phụ nữ.”
“Quàoooooo ——”
m thanh của đám đông kinh ngạc vang lên khắp nơi.
Thật ra thì kiểu giả vờ mình là người đồng tính để khước từ mấy màn cầu hôn hay tỏ tình công khai này rất phổ biến trên mạng, nhưng trong khoảnh khắc đột ngột ấy, tôi chẳng nghĩ ra cách gì hay ho hơn, đành phải bí quá chọn đại vậy.
“Em…”
Xem ra Hoàng Dũng có chút tức giận, nhưng do ngại có nhiều người đang xem nên anh ta chỉ có thể cắn răng đè xuống.
“Em không thích anh thì thôi, cũng không cần viện cớ vụng về đến thế.”
Tôi nhún vai, trả lời bằng âm lượng mà chỉ có hai chúng tôi có thể nghe thấy:
“Được thôi, vậy tôi nói thẳng nhé, tớ không có cảm xúc gì với cậu hết. Cậu tỏ tình là chuyện của cậu, tôi không thể làm trái lương tâm cứ thế mà đồng ý được. Làm vậy là vô trách nhiệm với cả hai đứa.”
“Chu Mân.” Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như có thể xoẹt cái rút thẳng một dao ra khỏi túi quần vậy: “Em sẽ hối hận!”
Ui nguy hiểm thật, ui sợ quá. Chẳng qua chỉ là nói dọa mà thôi.
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Tần Vũ Hinh chen đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng thúc giục: “Cậu cứ đồng ý với cậu ấy trước đã! Đông người thế này mà từ chối sẽ làm mất thể thể diện của Hoàng Dũng mất!”
Tôi còn chưa nói chuyện tử tế với cậu về vụ này đấy, cậu thì hay rồi, lại hô hào chỉ dẫn tôi phải làm gì trước.
Tôi cầm lấy bó hoa trong tay Hoàng Dũng.
Ngay khi lông mày của cậu sắp giãn ra, chúng lại nhíu lại.
Bởi vì tôi đem bó hoa ấy nhét vào trong tay Tần Vũ Hinh.
“Nhìn xem, vừa hay bây giờ bầu không khí đang rất tốt, sao bạn học này không dứt khoát đổi đối tượng luôn nhỉ? Hình như Tần Ngọc Hinh rất thích nghi thức tỏ tình kiểu vầy. Cô ấy tích cực đến thế, cậu cứ tỏ tình với cổ đi.”
“Ơ? Tớ á?”
Chắc là Tần Vũ Hinh cũng không ngờ tôi sẽ làm vậy, cô ôm hoa chẳng biết nên xử lý sao cho phải, thế là đẩy cho tôi, tôi nắm tay lại giấu ở sau lưng.
“Cậu đừng đùa chứ. Cậu làm vậy… cậu làm vậy…”
Cô ta nhìn tứ phía, người xung quanh ai nấy đều lộ ra vẻ hóng hớt nhìn cô ta chằm chằm.
“Chu Mân, cậu giữ hoa trước đi đã.”
Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin, cuối cùng da mặt mỏng không chịu được xấu hổ, đành đưa hoa cho Hoàng Dũng rồi bỏ chạy mất dạng.
Tôi nhún vai bất lực:
“Cậu ấy không muốn, tôi cũng không cần.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, để lại Hoàng Dũng và đám nhiều chuyện trố mắt nhìn nhau.