Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Đối Thủ - Chương 4
10.
Tôi mím môi, trong đầu hồi tưởng lại chuyện hai năm trước.
Lúc dịch bệnh bùng phát nghiêm trọng nhất, tôi bị sốt.
Trường học bị phong tỏa, chỉ có tình nguyện viên được phép di chuyển trong khuôn viên trường.
Sau khi biết tôi bị sốt, Giang Dực ngay lập tức gia nhập đội tình nguyện của trường.
Vì tôi kén ăn, thêm vào đó là việc bị bệnh nên khẩu vị của tôi giảm đi nhiều.
Vậy nên mỗi ngày Giang Dực đều thay đổi món ăn, chuẩn bị ba bữa ăn cho tôi.
Thời gian đó, không những tôi không bị ốm mà gầy đi, ngược lại còn tăng cân vài ký.
Thực lòng mà nói, lúc đó tôi rất cảm động.
Tôi nghĩ rằng khi khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ không cãi nhau với Giang Dực nữa.
Kết quả là chỉ cần anh ta mở miệng nói, tôi lại không nhịn được mà tranh cãi.
Nhưng qua bao năm đấu khẩu với Giang Dực, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau thực sự đến mức giận dữ như những người khác.
Chúng tôi là kẻ thù, nhưng đồng thời cũng là những người quan tâm đến nhau nhất.
Nếu không quan tâm, thì làm sao lại tức giận hay khó chịu mỗi khi thấy đối phương ở bên người khác giới chứ?
Vậy nên, có lẽ tôi cũng thích Giang Dực.
Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Giang Dực.
Tôi lo anh ta sẽ khóc chết trong nhà vệ sinh một mình.
Kết quả, cuộc gọi bị từ chối.
Gọi lại lần nữa.
Đối phương tắt máy luôn.
???
11.
Mấy ngày tiếp theo, Giang Dực cứ thấy tôi là né tránh.
Điện thoại không bắt máy.
Tin nhắn không trả lời.
Bạn trai của bạn cùng phòng tôi nói rằng mỗi ngày Giang Dực về ký túc xá là lại vào nhà vệ sinh khóc nửa tiếng.
Chả trách dạo này chẳng có nắng mà Giang Dực vẫn đeo kính râm.
Nhưng dù có che kín mắt, nỗi buồn của anh ta vẫn không thể che giấu được.
Tôi là kiểu người nóng tính.
Tôi không thích bị hiểu lầm mãi, vậy nên tôi quyết định đợi Giang Dực ở lối đi mà anh ta phải đi qua để về ký túc xá.
Thế nhưng tôi lại chứng kiến một cảnh tượng như thế này.
Giang Dực đứng dưới tòa ký túc xá nam, nhìn thấy Tống Sách đang cùng bạn gái đi dạo quanh trường.
Tống Sách từng có một cô bạn gái khi còn học ở trường cũ.
Dạo trước, vì khoảng cách xa nên hai người đã chia tay một thời gian ngắn.
Gần đây, dưới sự bày mưu tính kế của tôi, hai người họ đã làm lành và trở lại với những ngày tháng mặn nồng.
Không phải sinh nhật của Tống Sách sắp tới rồi sao, bạn gái cậu ấy đặc biệt đến đây để ở bên cậu ấy.
Hai người nắm tay nhau, vừa đi vừa cười nói.
Và rồi Giang Dực bất ngờ xuất hiện chặn họ lại.
Giang Dực đeo kính râm, gương mặt trông vô cùng u ám.
Mấy ngày qua tôi đã kể hết chuyện của tôi và Giang Dực cho Tống Sách nghe.
Nhìn thấy Giang Dực, Tống Sách cười nhẹ rồi hỏi khi nào anh ta mới chịu gặp tôi.
Giang Dực đột nhiên bùng nổ, nắm lấy cổ áo của Tống Sách và định ra tay.
“Mày còn dám nhắc đến Thịnh Hạ! Mày có biết cô ấy vì mày mà không cần tao nữa không! Vậy mà mày còn dám nắm tay một cô gái khác trong trường. Thịnh Hạ mà nhìn thấy sẽ đau lòng đấy, mày là một tên cặn bã, mày không hiểu cảm giác đau đớn như bị dao cắt đâu!”
Cú đấm của Giang Dực vẫn lơ lửng giữa không trung, không giáng xuống.
Tống Sách và bạn gái cậu ấy đều bàng hoàng.
Tôi vội vàng chạy tới kéo Giang Dực sang một bên.
“Giang Dực, cậu hiểu lầm rồi.”
Giang Dực đeo kính râm, dù tôi không nhìn thấy mắt anh ta, nhưng tôi biết chắc chắn anh ta đang nhìn tôi.
Anh ta vừa tức giận vừa tủi thân.
“Hứa Thịnh Hạ, em thích thằng này đến vậy sao? Em không thấy hắn đang nắm tay người khác sao? Sao em còn bảo vệ hắn! Hắn chỉ trẻ hơn tôi chút thôi mà! Hắn có gì tốt chứ! Có đẹp trai hơn tôi không? Có dáng đẹp hơn tôi không? Có khỏe mạnh hơn tôi không?”
Tôi bị lời của anh ta làm cho cứng họng.
May mà Tống Sách tính tình tốt, và bạn gái cậu ấy trước đây đã từng gặp tôi rồi.
Nếu không, tôi chắc chắn đã trở thành tội nhân mất.
Tôi mỉm cười tiễn Tống Sách đi.
12.
Giang Dực nhăn nhó, gương mặt đầy khó hiểu.
“Hứa Thịnh Hạ, ngoài việc trẻ hơn, hắn chẳng có gì hơn tôi, một thứ ‘tam vô’ (không tiền, không tài, không sắc) như hắn cũng đáng để em theo đuổi đến vậy sao? Em bị mù à!”
Tôi thở dài, kéo Giang Dực sang một bên, đẩy anh ta ngồi xuống cạnh bồn hoa.
Giang Dực bắt chéo chân, quay đầu sang một bên, không thèm nhìn tôi.
Một mình lẩm bẩm nho nhỏ.
Tôi đứng giữa hai chân anh ta, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đang xù lên vì tức giận.
Giang Dực ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn từ trên xuống, bắt gặp đôi mắt hạt dẻ của anh ta.
Giang Dực lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Đừng tưởng em vuốt tóc tôi vài cái là tôi sẽ tha thứ. Tôi đã nói tôi sẵn sàng làm kẻ thứ ba vì tình yêu, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng. Vậy nên, dù em có hôn tôi trước mặt mọi người, tôi cũng không tha thứ cho em đâu!”
“Chụt!”
Tôi thuận theo lời Giang Dực, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta một cái.
Giang Dực sững sờ, rồi ngay lập tức đỏ bừng như một con tôm chín.
Anh ta đứng bật dậy, tay ôm miệng, lùi lại mấy bước.
“Hứa Thịnh Hạ, tôi không phải kiểu con trai dễ dãi đâu! Em đã hôn tôi rồi, thì phải chịu trách nhiệm, cho tôi một danh phận đi.”
Tôi không ngờ Giang Dực lại dễ thương đến vậy.
Tôi tiến đến gần anh ta, nắm lấy tay anh ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Giang Dực, Tống Sách không phải bạn trai tôi, cậu ấy là em trai của Tiểu Hiểu. Cô gái lúc nãy mới là bạn gái của cậu ấy.”
“Hôm đó ở khách sạn, thật ra tôi ở cùng Tiểu Hiểu, chỉ là Tiểu Hiểu ra nước ngoài rồi nên nhờ Tống Sách đưa tôi về trường. Cậu nghe thấy tiếng ‘bố’ hôm đó là do Tống Sách gọi điện cho bố cậu ấy. Còn việc mấy ngày nay tôi không trả lời tin nhắn của cậu là vì điện thoại tôi bị hỏng.”
Giang Dực mất vài phút để tiêu hóa hết những gì tôi nói, rồi nhìn tôi trở lại.
“Vậy tôi không phải kẻ thứ ba?”
Tôi gật đầu.
“Tôi không phải kẻ thứ ba, vậy mà em dám hôn tôi?”
Tôi cạn lời.
“Hứa Thịnh Hạ, đừng trợn mắt lên nữa, em nói đi, bây giờ tôi là gì của em?”
Tôi biết Giang Dực chỉ muốn nghe tôi thừa nhận anh ta là bạn trai của tôi.
Nhưng tôi thực sự thấy hơi ngại.
“Cậu là con chó của tôi.” Tôi cắn môi, nói một cách khó chịu.
Anh ta nghe tôi gọi là “chó của tôi” mà có vẻ sướng ra mặt.
“Tôi thấy người ta đều hôn cún cưng của mình, Thịnh Hạ, em có muốn hôn nữa không?”
Hôn hôn hôn.
Hôn đến khi môi rách ra luôn.
13.
Giang Dực đã làm tóc lại như trước.
Avatar cũng đã thay đổi.
Trạng thái WeChat cũng đã được chỉnh sửa, gì mà tích cực cái gì.
Bài hát “Thành Toàn” đã bị anh ta đưa vào danh sách đen.
Mỗi ngày anh ta cứ như con công, ai hỏi anh ta đã ăn cơm chưa, anh ta trả lời: “Sao cậu biết Hứa Thịnh Hạ là bạn gái tôi?”
Rất nhanh, việc Giang Dực thoát khỏi tình trạng độc thân trở thành chuyện ai cũng biết trong trường.
Mặc dù rất khoa trương, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy an toàn.
Sau đó, tôi hỏi Giang Dực tại sao hôm đó tay đã nâng lên nhưng không hạ xuống.
Câu trả lời của Giang Dực là: “Lúc đó anh nghĩ cậu ta là người em thích.”
“Anh sợ nếu anh đánh cậu ta, cậu ta sẽ đi mách em. Lúc đó anh không thể làm kẻ thứ ba nữa.”
“Sợ rằng em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
Anh ấy thật sự chân thành.
Tôi yêu anh ấy quá.
Không nhịn được.
Hôn một cái.
Sau một nụ hôn nồng nàn, Giang Dực nắm tay tôi đặt lên yết hầu của anh ấy.
“Chỗ này cũng phải hôn.”
Tôi hôn.
Anh ấy lại nắm tay tôi di chuyển xuống phía dưới hơn, ánh mắt anh ấy hiện lên một cảm xúc mà tôi không hiểu.
Yết hầu cuộn lên, giọng nói khàn khàn.
“Thịnh Hạ, chỗ này cũng phải hôn.”
14.
Tối đó tôi nằm trên giường trong ký túc xá, lăn qua lăn lại.
Đầu óc đầy hình ảnh Giang Dực đỏ mặt nói “chỗ này cũng phải hôn” vào buổi chiều.
Nghĩ đến nghĩ lui, mặt tôi đỏ bừng.
Tôi vừa định nhắn tin cho Giang Dực, thì tin nhắn của anh ấy đã đến trước.
Giang Dực trích dẫn tin nhắn mà tôi gửi nhầm.
Chó ngốc (yêu thương): [Bây giờ gọi bố, có thể được ngủ chung không?]
Tôi ngay lập tức hiểu ý anh ấy.
Ngượng ngùng gửi lại một biểu tượng cảm xúc “ừ ừ”.
Rất nhanh sau đó, tin nhắn thoại của Giang Dực đến.
Nhưng anh ấy không gọi là bố.
Mà là gọi BB.
Giọng nói trầm thấp của Giang Dực thật cuốn hút.
[“BB, xuống lầu. Anh đang ở dưới lầu chờ em.”]
15.
Tôi và Giang Dực ngồi trên giường khách sạn, nhìn nhau.
Anh ấy cầm một món đồ nhỏ trong tay, ngượng ngùng hỏi tôi phải làm thế nào.
“Bảo bối, anh chưa từng dùng, mặt nào là mặt đúng vậy?”
Cuối cùng cũng xác định được mặt đúng.
Giang Dực lại nhăn nhó nhìn tôi.
Tôi hơi gấp: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Dực đỏ mặt đến tai: “Mua nhỏ quá.”
Sau khi đợi thêm nửa giờ, nhận được đồ giao đến, Giang Dực hào hứng lật tôi lại.
“Lần này chắc chắn không vấn đề gì đâu. Bảo bối đừng ngủ trước nhé.”
Dưới những nụ hôn nồng nàn, chúng tôi dần dần tiến vào tình trạng tốt đẹp.
Khi cuối cùng cũng sắp bước vào bước cuối cùng, Giang Dực lại nhìn tôi với vẻ tủi thân.
“Bảo bối, anh không tìm thấy…”
Tôi bưng trán, không nói nên lời…
Thật muốn đá anh ấy một cái.
Thôi, mọi người đều là người mới cả mà.
Sau một đêm kiên trì và hỗ trợ lẫn nhau, cuối cùng chúng tôi cũng đã thành công mỹ mãn.
Từ việc bắt đầu lạc lối, đến cuối cùng là ra vào tự do.
Giang Dực vừa khóc vừa hùng hổ.
Tôi nắm tóc anh ấy, buộc anh ấy ngẩng đầu lên, đặt đầu anh ấy vào hõm cổ tôi.
Ngắm nhìn đôi mắt đỏ sưng của anh ấy với vẻ thích thú.
Sau đó, tôi đắm chìm trong đó.
Một lần rồi lại một lần…
-HẾT-