Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Đối Thủ - Chương 3
8.
Ngoài hành lang bệnh viện, Giang Dực nửa quỳ trước mặt tôi, dùng lòng bàn tay đỡ chân tôi, cẩn thận bôi thuốc.
Anh ta ngước lên nhìn tôi, khóe miệng không kìm được nụ cười.
“Vậy là, tối nay cô và thằng đó không làm gì cả? Chỉ đi dạo trong khuôn viên thôi? Sao cô không nói sớm, làm tôi cứ tưởng…”
Tôi cạn lời.
Tôi không nói sớm sao?
Là anh ta không tin đấy chứ.
Còn ai bình thường khi thấy người khác đi khập khiễng mà không nghĩ là trật chân, lại nghĩ đến cái chuyện đó trước cơ chứ…
Một lần nữa, tư duy của Giang Dực lại làm tôi bàng hoàng về nhận thức của mình đối với loài người.
Khi người ta cạn lời, họ sẽ cười một cách vô thức.
“Vậy sao? Giang Dực, đã đến đây rồi, hay là cậu đăng ký luôn khoa thần kinh đi? Tôi cảm thấy sau khi thất tình, cậu hình như có vấn đề về thần kinh rồi.”
Giang Dực thực sự có vấn đề, tôi đã bóng gió mắng anh ta là có vấn đề về đầu óc rồi mà anh ta ta vẫn còn cười.
“Ai nói tôi thất tình chứ, tôi hiện đang yêu đắm say. Chỉ là tình yêu này hơi khác với tình yêu thông thường một chút.”
Nói xong, anh ta còn e thẹn cười nhẹ.
Nhìn Giang Dực trong trạng thái cuồng si vì tình yêu như vậy, tôi thực sự cảm thấy lo lắng cho anh ta.
Vì vậy, tôi không thể kiềm chế được mà khuyên nhủ: “Giang Dực, tình yêu dĩ nhiên là điều đáng để cố gắng, nhưng việc làm kẻ thứ ba từ góc độ đạo đức là không được ủng hộ, cậu biết điều đó mà, đúng không? Hay là cậu đổi người mà thích đi, tôi nghĩ tình yêu bình thường nên giúp cả hai cùng tiến bộ, cậu nhìn cậu bây giờ…”
Tôi còn chưa nói hết câu thì Giang Dực đã giơ tay ngắt lời.
Anh ta cúi đầu giúp tôi mang giày vào, sau đó đứng dậy trước mặt tôi.
Dưới ánh đèn, dáng người Giang Dực càng thêm cao lớn, bao trùm lấy tôi.
Tôi ngước nhìn anh ta, lo sợ mình lại nói sai điều gì, kích động đến anh ta.
Chỉ thấy mắt Giang Dực dần đỏ lên, một giọt nước mắt lấp lánh bất ngờ rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi sững sờ.
Giang Dực khóc thút thít, giọng nói đầy ấm ức.
“Hứa Thịnh Hạ, tôi đã làm kẻ thứ ba rồi, còn cần gì đạo đức nữa?”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị mọi người nguyền rủa, cô bảo tôi làm sao mà đổi người yêu được? Cô chẳng lẽ không hiểu lòng tôi sao?”
“Tôi không cần cùng nhau tiến bộ, chỉ cần cô tiến bộ là đủ.”
Hả?
Những lời của Giang Dực nghe cứ như là đang tỏ tình vậy?
Người anh ta thích chẳng lẽ là tôi?
Không thể nào.
Bạn cùng phòng nói anh ta thất tình nên mới trở nên như bây giờ.
Giang Dực còn chưa từng tỏ tình với tôi, lấy đâu ra thất tình chứ?
Nhìn anh ta như sắp tan vỡ, tôi không đành lòng khuyên anh ta từ bỏ nữa.
Tôi đứng dậy, kiễng chân, xoa đầu anh ta.
“Thôi được rồi, vậy cậu cố gắng lên nhé.”
Giang Dực sau khi được tôi xoa đầu, giống như một chú cún ngoan ngoãn, lại cười.
Nước mắt trên mắt vẫn chưa khô.
Đôi mắt ướt át đó cứ long lanh long lanh.
Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình sắp đắm chìm trong đôi mắt xinh đẹp ấy.
Tôi lắc đầu, lần này đến lượt tôi muốn khóc.
‘Hứa Thịnh Hạ, Giang Dực đã có người mình thích, mày phải giữ vững trái tim mình đấy.’
Tôi thu lại ánh nhìn, quay người rời đi.
Giang Dực chạy lon ton theo sau, giọng nói đầy hy vọng.
“Tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Điện thoại của tôi cuối cùng cũng được sửa xong.
Ngay khi nhận lại điện thoại, tôi lập tức mở máy.
Chỉ trong vài ngày, tin nhắn đã bùng nổ.
Nhìn thấy biểu tượng tin nhắn 99+ trên ứng dụng WeChat, tôi hơi choáng.
Tôi mở WeChat ra.
Khung trò chuyện của Giang Dực ở trên cùng.
Tên của anh ta kèm theo biểu tượng 99+.
Tôi nhấn vào xem, trượt lên đầu cuộc trò chuyện.
Rồi tôi ngớ người.
Tối thứ Sáu tuần trước, Giang Dực nhắn cho tôi.
[Hứa Thịnh Hạ, ban ngày cô nói gì thế? Cô nói ai nhỏ hả!]
[Cô có biết vì một câu nói của cô mà tôi trở thành trò cười của cả phòng không!]
[Nói đi! Đừng tưởng giả chết là có thể qua mặt được tôi!]
[Còn kể cho người khác chuyện tôi thích ôm búp bê ngủ nữa, bây giờ cả phòng đều cười nhạo tôi.]
[Không có búp bê, ai ngủ cùng tôi đây?]
Tôi: [Gọi tiếng “bố” đi, chị sẽ ngủ với cưng.]
Hai phút sau, Giang Dực phát điên.
[Còn chưa thu hồi à? Cô định sỉ nhục ai ở đây vậy?]
[Đừng nghĩ gửi tin thế này là tôi sẽ tha thứ cho việc cô nói tôi nhỏ hồi sáng.]
[Được thôi, sao cô biết tôi mất ngủ tối nay? Nhà tôi hay là khách sạn, cần mang theo gì không?]
[Nói gì đi! Đừng có mong tôi sẽ gọi cô là bố nhé!]
[Bố…]
[Tôi đã gọi cô là bố rồi, còn không phản ứng gì à? Chẳng lẽ còn muốn tôi gọi ra tiếng nữa sao? Nói trước nhé, đừng có mơ!]
Một phút sau, một đoạn tin nhắn thoại hiện trên màn hình.
[“Bố ơi, người ta không ngủ được, muốn bố ôm cơ!”]
Giọng điệu vô cùng điệu đà.
Tôi nhìn thời gian tin nhắn được gửi, đúng vào lúc Tiểu Hiểu rủ tôi đến khách sạn hôm đó.
Vậy nên, người điên cuồng nhắn tin cho tôi lúc tôi đang rửa mặt không phải là Tiểu Hiểu.
Mà là Giang Dực!
9.
Suy nghĩ tôi quay về buổi sáng thứ Bảy lúc trả phòng, nhớ lại những lời Giang Dực nói với tôi ở sảnh khách sạn.
Vậy ra tối hôm đó, anh ta thực sự chờ tôi ở khách sạn suốt đêm.
Nói như vậy, người mà Giang Dực thầm yêu là tôi sao?
Tôi tiếp tục lướt xuống.
Mấy ngày nay, tin nhắn của Giang Dực không hề dứt.
[Chẳng phải cô nói thích kiểu tóc xoăn của tôi sao? Tại sao tôi đã uốn tóc giống như thằng kia rồi mà cô vẫn không trả lời tôi?]
[Tôi biết rồi, chắc là cô đang ở bên thằng đó nên không tiện nhắn tin đúng không?]
[Không sao, người đàn ông hiểu chuyện sẽ không tính toán nhỏ nhặt. Tôi sẽ chờ cô.]
Mười phút sau.
[Thịnh Hạ, cô xong việc bên đó rồi, nhớ nhắn lại cho tôi nhé.]
Ba mươi phút sau.
[Không phải chứ, gần hết giờ giới nghiêm rồi mà cô vẫn chưa nhắn lại cho tôi à?]
[Có phải tối nay cô không về phòng ký túc xá không?]
[Vậy thì nhớ giữ an toàn nhé…]
…
Một tin nhắn mới hiện lên.
Giang Dực: [Cục cưng, chân đỡ hơn chưa? Còn đau không?]
[Tên kia cũng thật là, em bị trật chân mà cũng không quan tâm, còn để em đi dạo quanh trường với nó. Nếu là anh, anh chắc sẽ đưa em đến phòng y tế ngay lập tức.]
[Không phải, anh không có ý so sánh với hắn. Em đừng hiểu lầm, anh biết hắn quan trọng hơn anh trong lòng em, anh chỉ đau lòng cho cục cưng mà thôi.]
Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Sao lại gọi là cục cưng rồi?
Đây thực sự là Giang Dực mà tôi biết sao?
Trong giây phút đó, tôi không biết phải trả lời anh ta thế nào.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ cách phản hồi, ảnh đại diện của Giang Dực đã đổi.
Anh ta đổi thành một hình nền đen tuyền.
Không chỉ đổi ảnh đại diện, anh ta còn cập nhật một dòng trạng thái trên trang cá nhân.
[Tôi chưa từng thấy Los Angeles vào 4 giờ sáng, nhưng hôm nay, tôi nghĩ mình lại sẽ thấy 4 giờ sáng ở thành phố A lần nữa.]
Kèm theo đó là một bức ảnh bầu trời đêm.
Lướt xuống, mỗi ngày Giang Dực đều đăng những dòng trạng thái u ám.
Toàn bộ là kiểu văn phòng đau khổ tuổi thanh xuân.
Tôi ngại đến mức chỉ muốn dùng ngón chân đào một tòa lâu đài.
Nhớ lại lúc ban ngày, Giang Dực cười gượng trước mặt tôi.
Dù chúng tôi không hòa hợp, nhưng lừa dối tình cảm của người khác thật sự là quá vô đạo đức.
Huống chi, việc Giang Dực có suy nghĩ làm kẻ thứ ba vì tình yêu quá là nguy hiểm.
Vậy nên, tôi quyết định sẽ nói cho anh ta sự thật.
Tôi nhắn tin trả lời anh ta.
[Giang Dực, mai chúng ta nói chuyện nhé.]
Giang Dực nhắn lại ngay lập tức:
[Nói gì chứ? Anh với cục cưng ngoài chuyện yêu đương thì chẳng có gì để nói cả.]
Lúc này, một cô gái nhỏ đang bấu chặt ngón chân trên giường.
Tôi: [Giang Dực, cậu làm ơn bình thường lại đi.]
Giang Dực: [Thịnh Hạ, anh buồn ngủ rồi. Ngủ trước đây, chúc ngủ ngon, yêu em nha!]
Ngay sau đó, người vừa nói chúc ngủ ngon đã đổi trạng thái WeChat của mình thành “emo”.
Nhạc nền cũng từ bài “Nếu đây là tình yêu” đổi lại thành “Thành toàn”.
Gần như cùng lúc, người bạn cùng phòng tầng dưới bật cười lớn.
“Cứu tôi với, các cậu biết gì chưa? Anh Thành Toàn lại tự nhốt mình trong nhà vệ sinh nữa rồi. Bạn trai tôi nói cậu ta vào trong với một túi lớn khăn giấy. Hình như lại đang nghe bài ‘Thành toàn’ nữa.”
“Sao anh ta dễ tổn thương thế nhỉ, đẹp trai mà có não yêu đương như vậy, rốt cuộc là ai vậy trời!”
“Thịnh Hạ, cậu với Giang Dực thân thiết hơn, người mà Giang Dực thầm thích có phải là người ở trường mình không? Trông cô ấy có xinh không?”
Bất ngờ bị gọi tên, tôi cười ngại ngùng.
“Các cậu biết rồi đấy, tôi và Giang Dực không hợp nhau, chuyện của cậu ấy làm sao mà kể cho tôi được?”
Nhưng bạn cùng phòng lại nói: “Không hợp sao? Vậy ai là người năm ngoái khi Giang Dực bị trật chân lúc chơi bóng, đã bỏ cả bộ phim đang xem dở để lao đến bệnh viện chăm sóc cậu ấy? Còn lúc dịch bệnh bùng phát, cậu bị dương tính, chính Giang Dực đã đến đưa thuốc cho cậu, mỗi ngày đều mang ba bữa cơm đến mà không bỏ sót bữa nào. Đừng tưởng bọn tôi không biết, cậu rõ ràng là có tình cảm với Giang Dực.”
“Nếu không có tình cảm, thì ai lại đi an ủi một kẻ đau khổ vì thất tình, nhất là khi đó lại là địch thủ của mình? Tôi nói thật, các cậu không phải là kẻ thù, các cậu chính là oan gia vui vẻ đấy. Giang Dực vừa mới thất tình, Thịnh Hạ, cậu không muốn chủ động chiếm lấy cậu ấy sao? Đừng trách tôi không nhắc cậu, người yêu mù quáng là người đàn ông tốt nhất để cưới đấy, và Giang Dực thì rõ ràng là một kẻ yêu mù quáng nặng, yêu ai là chắc chắn yêu tới cùng!”