Giúp Mẹ Chồng Xé Xác Trà Xanh Già - Chương 3
07
Buổi tối khi đóng cửa phòng lại, tôi nằm trên giường cười đến lăn lộn. Bùi Từ tháo kính ra, lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn tôi phát đ//iên với ánh mắt đầy cưng chiều.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng khắc họa đường nét gương mặt điển trai của anh ấy, trông thật giống như một công tử cao quý lạnh lùng, kiềm chế.
Dáng vẻ ấy thật gợi cảm, tôi kéo đầu anh xuống một chút và hôn anh một cái.
Sau đó, tôi nằm lên đùi anh, trêu chọc: “Nhà họ Bùi của các anh, gen không được tốt lắm đâu, ông nội anh thì quá lố, còn anh thử nhìn lại bố mình xem, gần 50 tuổi rồi mà còn dây dưa không dứt với em gái kế của mình.”
Bùi Từ nắm lấy ngón tay tôi, hôn nhẹ từng chút, hơi thở ấm áp phả lên mu bàn tay khiến tôi có chút nhột, anh nói với vẻ đáng thương, thể hiện lòng trung thành: “Vợ à, anh khác họ, em tin anh đi.”
Tôi bật cười: “Được rồi, tin anh, tin anh! Không vấn đề gì, dù sao nhà họ Trân của em cũng chẳng hơn gì.”
Bùi Từ biết rõ về hoàn cảnh gia đình tôi.
Bố tôi có bao nhiêu vợ và người tình, có bao nhiêu con cái, cứ như đang nuôi cấy trùng vậy. Còn tôi chính là con trùng vương sống sót qua bao cuộc đấu đá.
Gia cảnh của chúng tôi xem ra cũng giống nhau, chẳng ai chê trách được ai.
Bùi Từ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà bây giờ có hơi lộn xộn, hay là chúng ta đưa mẹ ra ngoài ở riêng đi? Chuyện của bố anh, để ông tự giải quyết.”
Tôi bật dậy khỏi giường: “Không dọn đi! Tuyệt đối không dọn! Bùi Từ, anh sao vậy? Gặp chút chuyện cỏn con đã muốn trốn tránh rồi! Anh có từng nghe câu này chưa? Đàn ông phải chiến đấu!”
Bùi Từ: “…”
Tôi chọc vào eo anh: “Giúp em một việc, điều tra về nhà chồng cũ của Bùi Doanh Doanh, nhà họ Vương ấy.”
Anh uể oải đáp “Ừm” rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Em cứ cảm thấy, lý do ly hôn của bà ta không đơn giản như vậy. Ngày đó, Bùi Doanh Doanh vì tiền và vì tự bảo vệ mình mà có thể bỏ nhà họ Bùi, cưới chớp nhoáng trong lúc nguy nan. Một người phụ nữ ích kỷ như thế, sao lại có thể chịu đựng bị chồng bạo hành suốt mười mấy năm mà không ly hôn? Nói ra anh tin được không?”
Bùi Từ cười khẩy, học theo cách tôi nói: “Không tin, không tin chút nào.”
Tôi tức giận lao đến định xé miệng anh. Anh mỉm cười, mở rộng vòng tay ôm tôi vào lòng.
…
Sau cuộc đối đầu lần trước, Bùi Doanh Doanh cũng đã yên lặng hơn. Bà ta bắt đầu cảnh giác với tôi, có lẽ cũng đang đánh giá năng lực chiến đấu của tôi.
Trong khi đó, Tô Hiểu Nguyệt lại thay đổi thái độ với tôi rất nhiều.
Từ chỗ không mấy thân thiết, chỉ vì con trai thích tôi nên bà không còn cách nào khác phải chấp nhận, giờ đây bà đã trở nên thân thiết, cảm kích và yêu quý tôi hơn.
Bà còn mua cho tôi rất nhiều túi xách phiên bản giới hạn, lấp đầy tủ quần áo của tôi. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi phát triển vượt bậc, bắt đầu giống như hai người bạn thân.
Tôi tâm sự với bà: “Đàn ông luôn giả ngây giả ngô. Tại sao con luôn có thể đối phó với những người phụ nữ của bố con? Vì con luôn để bố thấy được giá trị của mình. Những đứa em của con đều là vô dụng, chỉ có con là đứa duy nhất trong nhà họ Trân đạt thành tích cao, con lấy chồng nhà quyền quý, có thể chống lưng cho con, ông ấy tự nhiên sẽ cân nhắc thiệt hơn.”
“Nói thẳng ra, Bùi Doanh Doanh chỉ là một đứa con mồ côi, còn mẹ là con gái nhà họ Tô, có gia đình mạnh mẽ đứng sau. Lần sau nếu bà ta dám khiêu khích mẹ, mẹ nhất định phải đáp trả! Con biết mẹ là người tốt tính, lịch sự, nhưng lịch sự không có nghĩa là phải chịu đựng sự ức hiếp!”
“Cái gì mà ‘bạch nguyệt quang’, chẳng qua chỉ là hạt cơm thừa từ 20 năm trước, để bà ta đi chết đi.”
Tô Hiểu Nguyệt vốn đang u sầu, cuối cùng cũng bị tôi chọc cười.
Thực ra, lần đầu Bùi Từ đưa tôi về gặp bố mẹ, tôi đã bị Tô Hiểu Nguyệt làm cho ngạc nhiên.
Bà mặc một chiếc sườn xám, khí chất thanh tao và điềm tĩnh, lúc đó trong ánh mắt của Bùi Phục Lễ nhìn bà vẫn chứa đầy tình yêu thầm lặng.
Đó cũng là một trong những lý do tôi quyết định lấy Bùi Từ. Một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình có cha mẹ yêu thương nhau, cũng sẽ là một người giàu tình yêu thương.
Tôi rất chắc chắn rằng, Bùi Phục Lễ sẽ không phản bội Tô Hiểu Nguyệt, sẽ không dễ dàng bị Bùi Doanh Doanh làm lung lay.
08
Bùi Phục Lễ đã tìm chuyên gia để hội chẩn và phẫu thuật tại bệnh viện của nhà họ Bùi.
Ca phẫu thuật thành công mỹ mãn, bà ta được đưa vào phòng VIP để tĩnh dưỡng.
Tối hôm đó, hiếm khi cả nhà bốn người chúng tôi đều ở nhà, tôi đề nghị cùng nhau vào phòng chiếu phim gia đình để xem một bộ phim cũ.
Tôi định xem khoảng mười mấy phút rồi sẽ kéo Bùi Từ đi, để không gian riêng cho Bùi Phục Lễ và Tô Hiểu Nguyệt. Từ khi Bùi Doanh Doanh xuất hiện, hai người họ đã lâu rồi không có buổi hẹn hò nào.
Ai ngờ, mới xem chưa đầy 5 phút, Bùi Phục Lễ đã nhận được một cuộc gọi.
Ông ấy nói vài câu rồi cúp máy, vừa đứng dậy lấy áo khoác vừa nói với Tô Hiểu Nguyệt: “Anh phải đến bệnh viện một chuyến, trời mưa lớn đột ngột, Doanh Doanh nói cô ấy ở bệnh viện một mình sợ hãi.”
Ha, đúng là một vở kịch kinh điển của cung phi tranh sủng. Bùi Doanh Doanh lại bắt đầu giở trò.
Tôi lập tức làm ra vẻ quan tâm, nói: “Bố ơi, cô Doanh Doanh bị sao vậy? Để chúng con cùng đến thăm cô, chúng con cũng muốn thể hiện lòng hiếu thảo.”
“Với lại mẹ tuy không phải là bác sĩ lâm sàng, nhưng dù sao cũng là tiến sĩ y khoa, nếu có vấn đề gì mẹ cũng có thể chăm sóc tốt hơn, ít nhất còn hơn những y tá chăm sóc.”
Bùi Phục Lễ nghe xong, thấy cũng có lý. Thế là ông ấy bảo tài xế lái chiếc Rolls-Royce, chở cả gia đình bốn người chúng tôi đến bệnh viện.
Rất nhanh đã đến nơi.
Khi gần đến cửa phòng bệnh, Bùi Phục Lễ vốn đang đi trước. Tôi bước nhanh hơn, vượt qua ông ấy và đẩy cửa phòng bệnh ra.
Một bóng dáng mỏng manh, mặc váy ngủ hai dây lao nhanh vào lòng tôi. Bà ta run rẩy, khóc thút thít: “Anh ơi, sao giờ anh mới đến, em sợ lắm.”
Tôi cười khẩy: “Cô Doanh Doanh đừng sợ, chúng cháu đến đây rồi mà!”
Cơ thể trong lòng tôi lập tức ngừng run. Bùi Doanh Doanh ngẩng đầu lên.
Trước tiên bà ta thấy tôi, sau đó ánh mắt lướt qua tôi, nhìn thấy Bùi Phục Lễ, Tô Hiểu Nguyệt và Bùi Từ phía sau tôi… Bà ta vội lấy tay che ngực, chắn lại phần da thịt hở ra, rồi lùi khỏi lòng tôi.
Khuôn mặt bà ta lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ, lúc thì xanh, trông như một bảng màu đầy rực rỡ.
Nhưng rất nhanh, bà ta đã dựa vào bản lĩnh tinh thần vững vàng của mình, bình tĩnh lại và còn nở một nụ cười, mời chúng tôi vào: “Mọi người vào ngồi đi, để tôi đi thay đồ.”
Khi bà ta thay đồ xong, quay ra đối diện với Tô Hiểu Nguyệt, bà ta mỉa mai: “Trễ thế này rồi mà chị dâu còn dẫn nhiều người đến, thật là long trọng quá nhỉ.”
Tôi chu môi làm nũng: “Ôi trời, mẹ lo lắng cho bố mà. Dù sao thời tiết mưa gió bão bùng thế này, ra ngoài rất nguy hiểm, cô chẳng lẽ không lo lắng cho anh trai mình chút nào sao?”
Sắc mặt Bùi Doanh Doanh cứng đờ, bị tôi chọc cho tức giận, bà ta nói với giọng châm chọc: “Oánh Oánh quả không hổ danh là tiểu thư khuê các, con nhà danh giá, ngay cả khi nói chuyện với người lớn cũng có thể vui vẻ như vậy.”
Haha, đang ám chỉ tôi là người nhỏ bé, không
biết phép tắc đây mà?
Tôi liền đáp trả lại với giọng điệu chính trực: “Cô đừng nhắc đến tiểu thư khuê các, thiên kim tiểu thư nữa! Ở Trung Quốc mới này làm gì còn thiên kim tiểu thư nữa! Phụ nữ chúng ta cũng có thể gánh vác nửa bầu trời!”
Bà ta bị nghẹn lời, không thể nói lại được.
Tôi cười vui vẻ, kéo tay bà ta: “Ôi trời, con và Bùi Từ lo lắng cho cô mà, muốn đến thăm cô để thể hiện lòng hiếu thảo, cô sẽ không phiền lòng đâu nhỉ?”
Bùi Doanh Doanh tức đến mức sắp bốc khói, nhưng vẫn phải gượng cười đáp lại: “Haha, sao có thể phiền được chứ.”
Tôi tiếp tục tấn công, với vẻ mặt ngây thơ nói: “Cô Doanh Doanh, lần sau nếu gặp trời mưa bão, nhớ đóng cửa sổ trước nhé. Căn phòng VIP này cách âm tốt lắm, con vừa đóng cửa sổ rồi, giờ cô nghe thử xem, chẳng còn nghe thấy tiếng sấm nữa đúng không?”
Chúng tôi nhìn nhau vài giây. Ánh mắt chạm nhau, trong không khí như có những tia lửa điện phóng ra.
Bà ta đột nhiên không giả vờ nữa, quyết định lật bài: “Đúng, cô thực sự không sợ sấm sét, cô cố tình nói như vậy qua điện thoại.”
Tôi sững người. Không hổ danh là Bùi Doanh Doanh.
Bà ta đột nhiên chuyển từ lối ‘trà xanh’ sang trực diện tấn công, khiến tôi bất ngờ.
Bà ta cắn môi, bước đến trước mặt Bùi Phục Lễ, ánh mắt đáng thương nhìn ông ấy, vừa khóc thút thít: “Em… em chỉ muốn anh trai dành nhiều thời gian ở bên em hơn, như thế cũng sai sao?”
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh lại. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Bùi Phục Lễ.
“Đã không sợ nữa thì chúng ta về thôi.” Bùi Phục Lễ nói thản nhiên, rồi nắm lấy cổ tay Tô Hiểu Nguyệt và đi thẳng ra ngoài.
Tôi phì cười.
Đúng như tôi nghĩ, cái gì mà ‘bạch nguyệt quang’, chẳng qua chỉ là hạt cơm thừa mà thôi.
Bùi Doanh Doanh đứng đó, khuôn mặt tức giận đến mức xanh xao.
09
Kể từ sau khi ca phẫu thuật của Bùi Doanh Doanh thành công, Bùi Phục Lễ như thể đã hoàn thành xong một nhiệm vụ.
Chuyện thăm bệnh ở bệnh viện giao cho tôi, còn chuyện công ty thì giao cho Bùi Từ, còn ông ấy thì dẫn Tô Hiểu Nguyệt đi du lịch nước ngoài.
Khi Bùi Doanh Doanh biết được tin này, bà ta nổi điên trong phòng bệnh, đập phá không ít đồ đạc.
Không tức sao được. Dây dưa với người ta bao lâu, vậy mà nam chính vẫn không hề động lòng.
Hôm đó tôi đến bệnh viện, vừa bước đến dưới lầu thì vô tình nhìn thấy bà ta đang kéo kéo đẩy đẩy với một người đàn ông trong góc.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần để nghe tr//ộm.
Người đàn ông giọng gấp gáp: “Doanh Doanh, đi theo anh đi, chúng ta cùng bỏ trốn, anh đã muốn đến tìm em từ lâu rồi, nhưng ông cụ nhốt anh lại, mấy hôm trước anh mới trốn ra được.”
Bùi Doanh Doanh hất tay anh ta ra: “Anh đừng đ//iên nữa! Tôi là người phụ nữ của anh hai anh!”
“Không phải! Hai người đã ly hôn rồi! Em là của anh! Chúng ta đã ngủ với nhau, đừng nghĩ là có thể chối bỏ!”
Ông ta ngừng lại một chút, rồi lạnh lùng nói: “Có phải em đã cặp với anh cả rồi, nên mới chê bai anh không? Anh nói cho em biết, Bùi Doanh Doanh, anh cả sẽ không bao giờ cưới em đâu!”
Những thông tin trong cuộc đối thoại này làm tôi choáng váng đến mức não như muốn ngưng hoạt động.
Nhà họ Vương có 3 người con trai.
Vương đại thiếu gia là người thừa kế của gia đình, nhị thiếu gia là chồng cũ của Bùi Doanh Doanh, còn người đàn ông đang dây dưa với cô ta hiện tại chính là tam thiếu gia, em chồng của cô ta.
Tóm lại, Bùi Doanh Doanh đã kết hôn với nhị thiếu gia, ngủ với tam thiếu gia, và cặp kè với đại thiếu gia.
Sau khi về nước, cô ta còn muốn quyến rũ anh trai kế của mình, Bùi Phục Lễ.
Trời ơi, thật là bùng nổ, một vụ nổ cấp độ sử thi!
Tôi chỉ nghe thấy Bùi Doanh Doanh dỗ dành ông ta vài câu, rồi giọng nói trở nên lạnh lùng tàn nhẫn: “Tháng sau là sinh nhật tôi, anh giúp tôi một việc, bảo vệ của anh sẽ đưa người phụ nữ đó lên giường, quay lại toàn bộ quá trình, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt!”
Nghe đến đây, lòng tôi lạnh buốt.
Người phụ nữ mà Bùi Doanh Doanh nhắc đến, không cần đoán cũng biết chắc chắn là Tô Hiểu Nguyệt.
Tôi không nghe thêm nữa, lặng lẽ rời đi.